Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 30: Khách Sạn Mười Ba

Đau tim quá men!

Lạnh lẽo và sợ hãi chảy dọc theo tóc của Giang Ngạn Tuyết đến giữa các ngón chân, trọng tâm tại chỗ của cậu không vững, cả người cậu ngã khỏi bàn, nặng nề rơi xuống đất.

Giống như một con búp bê bù nhìn được vớt ra từ trong vũng máu, tóc, cơ thể, chân tay đều nồng nặc mùi máu tươi! Chỉ có đôi mắt đen như hai cái giếng sâu kia, nhìn không thể thấy đáy, nhưng lại có thể hút hồn người khác vào.

Nỗi khϊếp đảm đến quá đột ngột, Giang Ngạn Tuyết theo bản năng sợ hãi, nhưng lại quên mất có lẽ đó là mấu chốt của nội dung cốt truyện!

Cậu cố gắng đứng lên, nhìn xem, không ngờ cơn đau đầu lại kịch liệt hơn nữa, cậu buộc phải ngã trở về sau, dùng sức lấy tay che đầu giống như bị búa đập hết lần này đến lần khác.

Giang Ngạn Tuyết co người xuống đất, rét lạnh thấu xương khiến cậu không kìm được mà run rẩy, từng lỗ chân lông, từng tế bào đều đang kêu lên lạnh lẽo, giống như thể đang đứng trần trụi trong trời đông phủ tuyết.

Không biết khổ sở chịu đựng đau đớn và lạnh lẽo trôi qua bao lâu, chờ khi Giang Ngạn Tuyết khó nhọc trèo lên bàn trà, lại đứng dậy nhìn vào bên trong trần nhà, con rối đầm đìa máu me kia đã biến mất, không thấy đâu nữa.

Thậm chí cũng không để lại một giọt máu.

Giống như những gì cậu vừa nhìn thấy đều là ảo giác!

[Đinh đong ~ Có người chơi vừa chết!]

Giang Ngạn Tuyết giật mình, kinh ngạc.

Một thông báo riêng tư vang vọng trong đầu cậu!

Trong hành lang, một tiếng kêu đau đớn vọng ra, thảm thiết: “A!!!”

Giang Ngạn Tuyết tông cửa xông vào, mọi người cũng chạy ra vào trong hành lang, dẫn đầu là Uông Dương, mọi người vội vàng chạy tới chỗ chữ ‘Mai’…

Quan Tầm ngồi co quắp ở cửa ra vào, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người tụ tập ở ngoài cửa, nhìn thấy tất cả, không sót một thứ gì trong phòng, tất cả mọi người đều choáng váng.

Bạch Phẩm Như nằm thẳng ở giữa căn phòng, tay phải bình thản đặt trong miệng, tay trái buông thõng ở bên người, một vết dao trên cổ tay gần như cắt đứt lòng bàn tay, máu tươi chảy khắp sàn nhà, nhúng vào con búp bê bù nhìn mặc váy trắng kia.

Trên tường, sàn nhà và trần nhà đều là những hoa văn phức tạp được vẽ bằng máu tươi ở ngón tay, giống như một trận pháp phức tạp nào đó, vẽ xong lại xóa, không còn thừa một chỗ trống nào, toàn bộ góc của cả căn phòng đều bị vẽ cả.

Cả gian phòng đầm đìa máu me, vô cùng kinh khủng!

Đỗ Vi sợ tới mức ngã sõng xoài xuống đất, cả người run lên. Uông Dương xông vào, nắm lấy tay phải của Bạch Phẩm Như… Quả nhiên ngón trỏ của bàn tay phải cô ta đã dính đầy máu!

Có phải là tự Bạch Phẩm Như đã biến căn phòng ra như vậy không?

Giang Ngạn Tuyết nhận thấy con rối mặc váy trắng đã bị dính đầy máu kia, thành màu đỏ rất quyến rũ và chói mắt. Đáng lẽ con rối phải cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, nhưng bây giờ nó lại ngẩng đầu, ưỡn ngực lên, đôi mắt đen, sáng ngời, có thần như tràn đầy vẻ vui mừng.

“Làm sao có thể như vậy? Cô ta đã làm gì?” Vẻ mặt Sài Nùng đầy hoảng sợ nói: “Cô ta đã vi phạm điều cấm kỵ nên mới chết có đúng không?”

Uông Dương bình tĩnh lại, hỏi Quan Tầm đang khóc đầy nước mắt: “Không phải Bạch Phẩm Như uống quá nhiều thì sẽ ngủ ở phòng ăn công cộng sao?”

“Đúng vậy, là do tôi đưa cô ấy trở về, chủ tiệm phải dọn dẹp bát đĩa, cho nên tôi… ” Quan Tầm khóc, thở không ra hơi: “Sau khi đưa cô ấy trở về, tôi phải giúp chủ tiệm một tay, tôi muốn nhân cơ hội đó để nói ra, không ngờ tôi vừa mới quay về lại phát hiện… ”

Đỗ Vi lau nước mắt: “Có phải vì cô ta bị bỏ lại nên mới bị gϊếŧ không?”

Sài Nùng vỗ đầu: “Chao ôi, vậy chẳng phải Chung Cường đang gặp nguy hiểm sao?”

Mọi người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng chạy về phía chữ ‘Trúc’.

Phía chữ Mai đang náo nhiệt ngay lập tức trở nên vắng vẻ như địa ngục, Giang Ngạn Tuyết ngồi xổm ở bên cạnh cái xác, Bạch Phẩm Như chắc chắn vì cắt cổ tay, mất màu quá nhiều mà chết. Con búp bê bù nhìn đẫm máu tươi quay mặt lên trần nhà, lộ ra nụ cười thích thú và quỷ dị.

Giang Ngạn Tuyết cầm lên xem xét, quả nhiên chính là con rối đột nhiên xuất hiện trên trần nhà ở giữa chữ ‘Thu’!

Đã gϊếŧ Bạch Phẩm Như… Hoặc có thể nói rằng ai đó đã dùng con rối này để hướng dẫn hoặc điều khiển Bạch Phẩm Như tự sát theo một cách nào đó không?

Trong căn phòng của mỗi người chơi đều có một con rối. Chẳng lẽ con rối đó chính là điều cấm kỵ khi chết sao?

Những chuyện có liên quan đến vấn đề con rối và vấn đề vị khách số mười ba tự sát mỗi tháng nhất định phải hỏi Ryota Kamiya. Nhưng Ryota Kamiya là một người chơi hay một NPC, Giang Ngạn Tuyết vẫn không dám chắc chắn về chuyện này.

Nếu như là NPC, cùng lắm là bị nhân viên quản lý phát thẻ vàng. Nếu như là người chơi và bị NPC Hoa Nhan chủ động đặt câu hỏi thì sẽ trực tiếp bị bại lộ!

Nhất định đám Uông Dương sẽ hỏi thăm Ryota Kamiya manh mối, cho nên cậu chỉ có thể đứng nhìn!

Đợi chút nữa, suýt nữa thì quên mất!

Cả người Giang Ngạn Tuyết chấn động, cậu có một đạo cụ ‘Con Mắt Luân Hồi’ có thể sẽ nhìn thấy mọi thứ ở năm phút trước!

Đó là đạo cụ chỉ dùng duy nhất một lần, sau khi dùng xong thì sẽ biến mất. Hơn nữa, từ khi nhân viên quản lý nhắc nhở đến bây giờ đã qua mười lăm phút, dùng ‘Con Mắt Luân Hồi’ cũng vô dụng.

Chỉ có thể gửi hy vọng vào người chết tiếp theo…

Giang Ngạn Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, trò chơi bắt đầu được tám giờ, một người chơi đã chết. Nếu như Kamiya Ryota là NPC thì còn lại 9 người chơi nữa.

Giang Ngạn Tuyết nhìn mặt đồng hồ, kim giờ chỉ đến số 12, kim phút chỉ đến giữa số 3 và số 4.

Nếu như thời gian chết của Bạch Phẩm Như và thời gian thông báo của nhân viên quản lý không có sai lệch, thì chính là… 12 giờ 05 phút!

Trên mặt đồng hồ, kim giờ chỉ vị trí 12, kim phút ở số 1. 12 cộng với 1 bằng 13. Chuyện này… tuyệt đối không phải là trùng hợp!

Giang Ngạn Tuyết đi ra giữa chữ ‘Mai’, trên hành lang vài mảnh vụn bị gió thổi qua bay lại rơi vào trong góc tường.

Giấy dai màu nâu, giống như cậu đã nhặt được vào lúc trước.

Giang Ngạn Tuyết chỉ sợ có manh mối gì nên không dám bỏ qua, nhặt lên bỏ vào túi.

Mọi người đang tập trung ở hành lang, Chung Cường đang cắm đầu say bị đánh thức, nên tâm trạng càng trở nên nóng nảy hơn. Anh ta có chung mối hận với Phục Hồi, người bị cưỡng ép dội nước lạnh cho tỉnh dậy, nhổ nước bọt vào tất cả mọi người, làm đủ thứ trò đùa khó chịu hết trò này đến trò khác.

“Tôi lười quản sống chết của mấy người! Muốn chết thì cứ chết đi, anh Uông, chúng ta đừng để ý đến bọn họ!” Chu Lệ không chịu được đến cực hạn, cô ta túm lấy Uông Dương, muốn rời đi.

Uông Dương cũng không miễn cưỡng nữa, cau mày nói: “Bạch Phẩm Như đột ngột chết, hai người các cậu cứ tự giải quyết cho tốt đi!”

Phúc Hồi tức giận đánh một cái vào đầu, cả người choáng váng: “Cậu đang nói cái gì, đại minh tinh chết rồi sao?”

Đỗ Vi nhát gan, núp sau lưng Uông Dương nói: “Chúng ta phải làm sao đây? Có một con rối nằm ở bên cạnh Bạch Phẩm Như đúng không? Chẳng lẽ do con rối đó… ”

“Chết tiệt! Vậy mau ném con rối kia đi!” Chung Cường hét lên, chạy nhanh về phòng, mọi người thấy vậy, chỉ sợ hành động xong sẽ đến lượt mình chết, liền quay lại phòng để tìm con rối như một bầy ong.

“Chạy đi đâu rồi? Con rối của tôi mất rồi!”

“Má! Rõ ràng là để ở trên bàn, sao lại không có?”

“Tôi cũng mất rồi! Con rối tự bỏ chạy!”

Nhìn thấy đám người hỗn loạn, Uông Dương chạy tới trước quầy, tập hợp mọi người lại, hô lớn: “Tất cả đừng nóng vôi! Chớ tự hỗn loạn, nói không chừng con rối không còn nữa lại là chuyện tốt.”

Mọi người run sợ tập trung ở trước quầy, Uông Dương căn cứ theo trí nhớ để vẽ những ký hiệu kỳ quái trong chữ ‘Mai’, rồi đưa cho mọi người xem…

Đám người: “???”

Tài năng vẽ tranh vô cùng thê thảm!

“Vẫn nên để tôi làm cho.” NPC Hoa Nhan đã im lặng từ lâu, giống như hoàn toàn không tồn tại, đi tới, cầm lấy giấy và bút của Uông Dương, ‘sột soạt’ phác họa bức tranh vài lần, rồi đưa bức tranh cho mọi người xem.

“Không thể tin được!” Chung Cường kinh ngạc: “Quá đỉnh!”

Trên giấy vẽ hoàn hảo ra bốn bức tường giữa chữ ‘Mai’, trần nhà và tấm chiếu tatami. Không chỉ cảnh vật được vẽ sống động như thật, mà ngay cả những họa tiết màu máu trên đó cũng được miêu tả một cách tỉ mỉ, bao trùm lên tất cả mọi thứ, hoàn toàn không thiếu sót một chút nào cả!

“Chẳng lẽ đây chính là chiếc máy ảnh sống trong truyền thuyết sao?” Sài Nùng cũng trợn tròn mắt.

“Người ta là NPC, đã gặp qua là không quên được thì có gì lạ chứ?” Vương Quyên ngồi trên xe lăn, liếc nhìn mọi người.

Uông Dương tự thấy xấu hổ, mỉm cười, cảm ơn Hoa Nhan: “Cô từng nói rằng cô mơ ước trở thành một họa sĩ hạng nhất ở trong nước. Tôi thấy tài năng hội họa của cô như vậy, giấc mơ thành công trong tầm tay thôi.”

Hoa Nhan ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là một bản phác họa đơn giản thôi, còn phải kém xa lắm, có thể giúp được mọi người là tốt rồi.”

Uông Dương đưa bản phác họa cho mọi người xem, hỏi: “Ai đã nghiên cứu cái này rồi?”

“Tôi!” Đỗ Vi giơ tay lên cao, nói: “Tôi đã từng đọc qua không ít sách nói về phương diện này, nhưng hoàn toàn không có quy củ, có thể nói toàn lời nói dối.”

Vạn Chính Hạo khẽ cau mày, nói: “Nếu như do Bạch Phẩm Như tự vẽ, thì có thể là là trận pháp Vãng Sanh cực lạc, để sau khi chết không phải đi xuống Địa Ngục. Còn nếu như là âm hồn ẩn nấp trong khách sạn mười ba gϊếŧ chết cô ta, vậy thì cũng lúc sẽ tương phản lại, muốn cô ta vào xuống Địa Ngục vĩnh viễn, không bao giờ được siêu sinh.”

Giang Ngạn Tuyết khẽ giật mình, bỗng nhiên nhìn Vạn Chính Hạo.

Vốn tưởng rằng người đàn ông bại liệt có khuôn mặt như tảng băng trôi này là thanh đồng, nhưng không ngờ vừa bước lên, anh ta lại vương giả. Mạch tư duy rõ ràng, giỏi phân tích, tố chất tâm lý và đầu óc linh hoạt không thua kém với Uông Dương.

Xem thường anh ta rồi.

Giang Ngạn Tuyết cười khổ, tự kiểm điểm lại bản thân.

Vạn Chính Hạo nói: “Tóm lại, mội người đừng hành động một mình. Nếu như con rối lại xuất hiện lần nữa, nhất định phải thông báo cho những người khác.”

Giang Ngạn Tuyết có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như đám người của Uông Dương đến hỏi Kamiya Ryota có thu được gì không? Nhưng cậu là NPC, nếu người chơi ngập ngường không trả lời, thì cậu đành phải im lặng!

Là một NPC, nếu quan tâm đến cốt truyện của game hơn người chơi thì quá chướng mắt.

Cũng may mà trông người trong đám người chơi có vẻ không đoàn kết này, nhưng chắc chắn có không ít người có đầu óc thông minh. Bè ngoài Quan Tầm xấu xí, nhút nhát và khúm núm. Thấy cuộc họp lúc này tẻ nhạt, không một ai nói chuyện, cô ta mới lấy hết can đảm hỏi: “Uông Dương, không phải các anh đến tìm Kamiya Ryota để hỏi thăm chuyện của khách sạn sao? Có thu hoạch được gì không?”

“Thật đáng tiếc.” Uông Dương nặng nề thở dài nói: “Kamiya Ryota không hề nói gì. Theo suy nghĩ của ông ta thì chủ đề này quá nhạy cảm, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ông ta. Nên chuyện ông ta không muốn tiết lộ cũng là rất dễ hiểu.”

Chu Lệ nói: “Nhưng chúng ta phải đi hỏi. Hoa Nhan cũng nói rằng vào ngày mười ba hàng tháng, ở khách sạn đều có người chết. Nếu chúng ta không làm rõ chuyện này, chúng ta sẽ không an toàn.”

“Tiến hành từ từ từng bước một, đừng lỗ mãng.” Uông Dương nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Quan Tầm đang run rẩy: “Không thể ở trong chữ ‘Mai’ nữa, Quan Tầm bà…”

Đỗ Vi đứng lên nói: “Nếu như không chê, thì ở cùng tôi đi.”

Quan Tầm nào dám ghét bỏ, cảm động đến rơi nước mắt, chạy tới bên cạnh Đỗ Vi: “Cảm ơn cô, cô thật tốt bụng.”

Uông Dương đang định dặn dò thêm vài câu thì chợt nhận ra Hoa Nhan đang cầm giấy bút ra vẽ gì đó.

NPC có hành động, tuyệt đối không thể coi nhẹ!

Uông Dương vội vàng đi sang nhìn, thứ mà Hoa Nhan dùng bút chì vẽ tỉ mỉ chính là chiếc đồng hồ cũ treo trên tường ở quầy lễ tân.

Sắc mặt của Uông Dương sững lại, chẳng lẽ có manh mối ở trong đồng hồ kia sao?

“Cô Hoa Nhan.” Sài Nừng cũng lại gần bắt chuyện nói: “Cô vẽ là đồng hồ sao?”

“Ừm.” Nghe vậy, Hoa Nhan cười ngọt ngào, cô vừa vẽ vừa nhìn chiếc đồng hồ cũ nói: “Cảm giác chiếc đồng hồ này đã rất cũ, nên tôi muốn vẽ nó lại”.

Nghe Hoa Nhan nói, tất cả mọi người đều không tự chủ được quay đầu nhìn lại đồng hồ.

“Đã một giờ sáng rồi.” Đỗ Vi cảm thán.

Trong đầu Uông Dương lóe lên một tia sáng: “Bạch Phẩm Nhi chết lúc mấy giờ?”

Sài Nùng nói tiếp: “Mười hai giờ sao?”

Chu Lệ cẩn thận nói: “Chúng tôi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Quan Tầm vào khoảng tám giờ mười hai phút.”

Quan Tầm nói xen vào: “Lúc tôi đang Bạch Phẩm Như trở về phòng là mười hai giờ.”

“Tính cả việc cắt cổ tay và vẽ bằng máu, thời gian chết của Bạch Phẩm Như khoảng hơn mười hai giờ mười lăm phút.” Vạn Chính Hạo cau mày, cuối cùng cũng nhận ra điểm mấu chốt: “Mười hai giờ lẻ năm phút”.

Đỗ Vi còn chưa kịp phản ứng: “Mười hai giờ lẻ năm, sao thế?”

“13.” Vạn Chính Hạo lười biếng, không thèm giải thích với cô ta, cứ nói trực tiếp ra những từ khóa gây chấn động lòng người.

Mọi người quay trở về phòng ngủ của mình, Quan Tầm dọn đến phòng chữ Cúc để ở cùng với Đỗ Vi.

Giang Ngạn Tuyết trải chăn, chui vào chăn bông, chóng mặt đến mức nhìn trần nhà đang quay tròn, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, đi ngủ. Hai bên huyệt thái dương đau nhức như bị kim châm, đáy lòng không nhịn được hoảng hốt, từ lúc đi vào trong khách sạn, cảm giác này vẫn chưa biến mất.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Giang Ngạn Tuyết đã thống kê những người chơi hiện có.

Phúc Hồi ở phòng chữ ‘Xuân’, Vương Quyên và Chu Lệ ở phòng chữ ‘Hạ’, Uông Dương ở phòng chữ ‘Đông’, ở phòng chữ ‘Mai’ không có người, Sài Nùng và Vạn Chính Hạo ở phòng chữ ‘Lan’, Chung Cường ở phòng chữ ‘Trúc’, Đỗ Vi và Quan Tầm ở phòng chữ ‘Cúc’.

Trong đó, Vạn Chính Hạo đã làm thay đổi lại ấn tượng mới của mình trong lòng của Giang Ngạn Tuyết. Còn có Chung Cường, chẳng biết vì lý do gì mà luôn mang đến cho Giang Ngạn Tuyết một cảm giác rất tồi tệ.

Giang Ngạn Tuyết không thể biết chuyện kỳ quái gì đang xảy ra, Phúc Hồi, Vương Quyên, Chu Lệ, Uông Dương, Bạch Phẩm Như, Sài Nùng, Vạn Chính Hạo, Chung Cường, Quan Tầm, Đỗ Vi.

Mười người này xem ra không liên quan chút nào, nhưng Giang Ngạn Tuyết lại mơ hồ cảm thấy đám người này quen thuộc không thể giải thích được. Có lẽ trước đây, cậu đã từng nhìn thấy rồi, nhưng lại dường như không có. Cảm giác quen thuộc mờ mịt đó chỉ là do cậu phán đoán, cơ thể của cậu không tốt nên mạch suy nghĩ và quan sát cũng bị lệch lạc.

Giang Ngạn Tuyết nhịn không được ho hai lần, tưởng rằng mình bị sốt, nhưng thật ra lại không có.

Đa nghi rồi sao?

Từ nhỏ trí nhớ của cậu đã rất nổi bật, sau khi lớn lên, nếu cậu đã nhìn thấy thì càng không thể quên được. Hôm nay nói gì, hôm qua ăn gì, tháng trước mặc quần áo gì, chú gác cửa năm ngoái đã điểm thêm mấy sợi tóc bạc… rõ ràng vẫn còn mới ở trong trí nhớ của cậu.

Đã nhìn thấy thì không bao giờ quên được lại khiến mọi người ghen tị, nhưng thật ra đôi khi cũng rất đau khổ.

Cái gì muốn quên cũng không quên được, không muốn phải nhớ lại hết lần này đến lần khác… Mỗi đêm vào lúc nửa đêm, trong mơ đều đúng giờ gửi tin đến, không có ngoại lệ.

Bộ não giống như một ổ cứng, chứa đựng quá nhiều thứ, cũng không không thể xảy ra tình trạng hỗn loạn.

Giang Ngạn Tuyết không còn rầu rĩ với cái gợi chuyện không đáng tin cậy, không đứng đắn mà gọi là cảm giác quen thuộc, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Cơn ác mộng đầy máu lại đến như đúng hẹn.

Sáng sớm hôm sau, Giang Ngạn Tuyết bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

“Đứng dậy, dậy đi, dậy đi! Mẹ nó đã mấy giờ rồi, mặt trời đã ra sau lưng rồi, mau thức dậy đi!”

Đó chính là ông cụ Phúc Hồi bướng bỉnh, thích xem vào chuyện của người khác.

Hoa Nhan bật dậy thở dốc, loạng choạng mở cửa, đối mặt với vẻ mặt dữ tợn của Phúc Hồi.

“Ông lớn, ông tìm tôi có việc gì?”

Phúc Hồi nổi gân xanh, hùng hổ nói: “Người trẻ tuổi bây giờ, buổi tối không ngủ, ban ngày không chịu dậy! Ai cũng lười nhác như heo. Ở thời đại của tôi, ai mà dám không chịu dậy, cây mây sẽ hầu hạ các cô!”

“…” Vẻ mặt Hoa Nhan không thể hiểu được, cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, nhịn không được mà tự phản bác một hai: “Tôi không ngủ lại nhà ông, thì ông quan tâm tôi lúc nào dậy làm gì?”

“Không được phép cãi lại!” Phúc Hồi dùng sức cầm gậy gõ mạnh xuống đất: “Con nhóc nhỏ tuổi mà lại dám nói cãi ngược lại người lớn, cô có được dạy dỗ không? Cha mẹ cô có quan tâm cô không?”

“A!” Hoa Nhan đứng thẳng người, dựa lưng vào khung cửa, đôi mắt xinh đẹp vẽ một đường vòng cung quyến rũ: “Tạo tiếng động lớn ở nơi công cộng, ai mới không được dạy dỗ đây? Là ai không có tố chất, mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác? Đời trước đã quá cũ rồi, tại sao lại để cho ông chứ?”

Phúc Hồi trợn to hai mắt, sắc mặt đỏ bừng: “Cô!”

[Chú ý, 30% thiết kế của con người sụp đổ, thẻ vàng! Bạn là Hoa Nhan, một người ngọt ngào, đơn giản đáng yêu, không phải là oán trời oán đất để chống lại Đức Phật!]

....

Ánh mắt Hoa Nhan lập tức trở nên mềm mại hỗn độn: “Ông lớn, ngài đừng tức giận, là lỗi của tôi, là tôi không nên cãi lại. Ông lớn, bớt giận đi, thay tôi chào hỏi mẹ ông!”

Phúc Hồi thổi râu trừng mắt: “Hừ!”

Quan Tầm mặc đồ ngủ bước tới, vẫn còn ngái ngủ, loạng choạng: “Ông quá đáng lắm ông già! Tôi đang mơ đẹp đấy!”

Phúc Hồi hung dữ, trừng mắt nhìn bà ta, nói: “Cô vừa ăn vừa ngủ, ngã nhào như heo, còn không đi chạy vài vòng?”

Quan Tầm suýt chút nữa bị tức đến phát khóc: “Đây là ông kỳ thị dáng người mà!”

Đỗ Vi cùng phòng vội vàng nói giúp: “Ông cụ, ông quản cũng rộng thật!”

Người ở phòng chữ ‘Hạ’ cũng bị thức dậy, nói chính xác ra thì sáng sớm Phúc Hồi không có việc gì làm, nên lần lượt gõ cửa đánh thức mọi người dậy, thật là phiền phức!

Chu Lệ nói: “Mọi người nên tôn trọng lẫn nhau, ông không quan tâm người khác như vậy, thật quá không có tố chất!”

Vương Quyên ngồi trên xe lăn, thoải mái thở ra, hờ hững nói: “Tai họa đã để lại ngàn năm, cái mạng của ông ta cũng rất lớn. Cho dù tất cả mọi người không dẫn ông ta theo, thì một mình ông ấy hành động cũng có thể sống đến cuối cùng. Mọi người đừng để ý tới ông ta, cứ để ông ta phát điên đi.”

Một câu nói đã gắt gao trừng trị Phúc Hồi.

Chiến đấu một mình trong trò chơi là vô cùng nguy hiểm, cho dù trí tuệ có tăng nhanh, sức mạnh có tăng nhanh như thế nào thì cũng khó đảm bảo thoát khỏi ma chưởng của ác quỷ.

Chẳng phải Lâu Độ là một ví dụ sao?

Phúc Hồi lập tức suy sụp tinh thần, hậm hực đi đến phòng ăn chung để ăn cơm.

Quan Tầm bị miệt thị ngoại hình, vừa tức vừa giận, ôm Đỗ Vi khóc thút thít một lúc, nói: “Tôi thật hi vọng người chết tiếp theo là ông ta. Dựa vào gì mà ông ta gieo họa như vậy mà vẫn còn sống chứ!”

Kamiya Ryota đã chuẩn bị bữa sáng sẵn, đến buổi trưa vẫn yên ổn và không có chuyện gì xảy ra. Sau khi bị Phúc Hồi quậy phá, tất cả mọi người đều không nghỉ ngơi tốt, giống như Uông Dương hành động thận trọng như vậy, anh ta cũng định nói chuyện với Kamiya Ryota, hay người có lá gan lớn giống như Chung Cường thì định quay trở về phòng của mình để ngủ bù.

“Nếu như Kamiya Ryota có thể dễ dàng nói chuyện như Hoa Nhan, thì không biết chúng ta đã có thể tiết kiệm được bao nhiêu công sức.” Chu Lệ buồn rầu gặm bánh mì, nhìn bóng lưng của Kamiya Ryota, lòng cô ta như tro tàn.

“Đúng vậy, Hoa Nhan là NPC mạnh nhất mà tôi từng nhìn thấy!” Đỗ Vi nói: “Chủ động cung cấp manh mối cho chúng ta, tự mình không chạy lung tung, khi gọi thì luôn có mặt. Cô ấy quả thực là một hình mẫu trong số các NPC!”

Vạn Chính Hạo nghe nói vậy, lông mày rậm của anh ta nhíu chặt lại: “Gọi đến thì luôn có mặt, hay chủ động phối hợp, bình thường thì chỉ những NPC dịch vụ mới nghe lời như vậy. Giống như một NPC đặc biệt có liên quan đến nội dung cốt truyện như vậy sẽ làm khó dễ chúng ta như Kamiya Ryota mới đúng.”

Tay Hoa Nhan cầm chén trà cứng đờ lại.

...

Cậu biết ngay Vạn Chính Hạo không dễ đối phó mà!

Chuyện quái gì vậy? Cậu đã hao tâm tổn sức tìm manh mối để giúp mọi người qua cửa, nhưng mọi người lại hồ đồ chọc thủng áo com lê của cậu sao?

Được rồi, mặc dù rất tức giận, nhưng cũng có thể thông cảm được.

Thay đổi suy nghĩ thì bản thân Giang Ngạn Tuyết cũng sẽ nghi ngờ chuyện này.

Không hoảng hốt!

“Anh nói bình thường, có lẽ bọn họ là của lớp hai.” Chung Cường chậm rãi ăn tempura, quay đầu liếc mắt nhìn lại đồng hồ, ung dung đứng dậy nói: “Tôi muốn trở về ngủ bù, các cậu cứ từ từ nói chuyện đi.”

Sài Nùng vội la lên: “Đã nói không được hành động một mình mà!”

“Không về từng nhà, còn không cho mở cửa sao?” Chung Cường duỗi lưng.

“Đừng để ý đến anh ta!” Chu Lệ bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng chán ghét Chung Cường: “Anh ta sợ chúng ta liên lụy đến anh ta, nên đừng chậm trễ việc mở cửa, làm ăn phát đạt của người ta!”

“Cô sai rồi.” Chung Cường buồn bực, ngán ngẩm, loay hoay sờ loạn mớ tóc ở trên trán: “Cũng không phải tôi sợ mọi người liên lụy tôi, mà tôi chỉ sợ tôi sẽ liên lụy đến mọi người. Nếu như đột nhiên mất khống chế không kìm lại được, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, sẽ chặn ở ngay trước mặt của mọi người, chém gϊếŧ từng người một, ôi, như vậy mọi người chết cũng quá oan uổng rồi!”

Đám người nghe nói vậy, sắc mặt tất cả đều thay đổi.

Sài Nùng: “Anh nói hươu nói vượn gì vậy?”

“Ha ha ha, nói đùa nói đùa thôi, mọi người đừng kích động.” Chung Cường vẫy tay rời đi.

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Nếu như trò chơi này không phải là “đăng ký tên thật” một trăm phần trăm, Giang Ngạn Tuyết thực sự nghĩ rằng Chung Cường là Giải Diêm giả mạo.

Một cặp đôi biếи ŧɦái, cũng không nên trùng hợp vậy chứ!

Có người đi ngủ, có người lại kiên trì, Uông Dương và Chu Lệ, Vương Quyên, Đỗ Vi, và cả Quan Tầm đến tìm Kamiya Ryota để quấy rầy đòi hỏi, những người còn lại làm việc riêng của họ, Giang Ngạn Tuyết thì đi tìm con rồi bị mất tích.

Dựa theo phản ứng của từng người chơi, Giang Ngạn Tuyết biết được các con rối trong phòng được ghép hợp lý theo số lượng người chơi. Ví dụ như Chung Cường sống một mình, thì trong phòng chỉ có một con rối, trong khi Vương Quyên và Chu Lệ ở cùng nhau thì trong phòng sẽ có hai con.

Con rối của Hoa Nhan không tìm thấy, có thể đã biến mất hoặc có thể hoàn toàn không có ở đó.

Cậu đã tìm xung quanh khách sạn, nhưng chỉ có phòng của Kamiya Ryota, còn cả phòng tạp hóa nơi ‘Không phận sự miễn vào’.

Phòng tạp hóa có khóa cửa nhưng không làm khó được Giang Ngạn Tuyết, cậu lục tìm trong túi xách của Hoa Nhan, tìm thấy đôi bông tai rẻ tiền bên trong, tách thẳng móc dây kẽm vào đó, chọc ngay vào lỗ khóa.

Năm giây sau, cửa mở.

Phòng tạp hóa rộng chừng khoảng 20 mét vuông, có chăn đệm dự phòng, dụng cụ quét dọn, thay ga trải giường và những đồ lặt vặt hàng ngày khác… không có gì bất thường.

Ngoài ra, ở góc tường có rất nhiều hộp giấy cứng xếp chồng lên nhau, Giang Ngạn Tuyết mở một cái ra nhìn, bên trong chứa một số đồ chơi trẻ em, mấy quyển truyện tranh thiếu nhi và quần áo cũ.

Ở trên bàn đặt một bộ áo tắm đã gấp sẵn mà khách sạn đã chuẩn bị cho khách ngâm mình trong suối nước nóng. Giang Ngạn Tuyết cầm một cái lên, lục lọi đống quần áo, một số bức ảnh đã bị rơi ra.

Trong tấm ảnh là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi, trông vô cùng đẹp trai. Anh ta đứng ở cửa khách sạn mười ba, mỉm cười rất vui vẻ về phía ống kính.

Tấm ảnh thứ hai là một người đang đuối nước, tại đầm sen bên ngoài khách sạn mười ba, người đàn ông đã liều mình nhảy xuống để cứu người. Xem ra góc chụp là chụp lén.

Tấm ảnh thứ ba chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã bị xé rách, không thấy đâu. Bên cạnh một nửa đó cũng không phải là cửa vào, chỉ là hành lang của khách sạn, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một mảnh quần áo ở ngay nơi bức ảnh bị xé rách.

Điểm mấu chốt là đã bị xé rách một nửa.

Trong ba tấm ảnh, manh mối thu được chính là người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt này. Ngoài ra, khung cảnh trong bức ảnh đúng là của khách sạn Mười Ba, nhưng cánh cửa phía sau người đàn ông trong bức ảnh đầu tiên không có biển hiệu ‘Khách sạn Mười Ba’, mà là nhãn hiệu nổi tiếng ‘Kamiya’.

Cả căn phòng giống như là nhà của Kamiya Ryota, chứ không phải khách sạn.

Vốn dĩ khách sạn này là ở một mình, nhưng sau này bởi vì khu du lịch phát triển nên ông ấy nắm bắt cơ hội kinh doanh chuyển nhà thành homestay, chuyện này cũng rất dễ hiểu.

Cho nên người đàn ông trên tấm ảnh chính là họ hàng với Kamiya Ryota sao?

Như vậy người chụp hình là Kamiya Ryota sao?

Ảnh chụp được kẹp ở bên trong bộ đồ tắm cung cấp cho khách, nếu có liên quan đến người chụp ảnh, đương nhiên là hai thợ quay phim sống trong phòng chữ ‘Lan’. Nhưng mà mọi người đến khu du lịch đều để du lịch, đi du lịch mà mang theo máy ảnh cũng là chuyện rất bình thường, chưa chắc ai đã chụp bức ảnh này.

Nhưng mà dòng thời gian vẫn không khớp!

Tất cả mọi người đều là người chơi, cũng mới đến khách sạn Mười Ba chưa lâu. Làm sao bọn họ có thể chụp được mấy bức ảnh như vậy?

Điều duy nhất có thể hiểu được là Ryota Kamiya đã lấy những bức ảnh này, sau đó khi ông ta đi dọn dẹp bộ áo tắm, đã vô tình đánh rơi nên mới kẹp vào trong.

… Càng ngày càng khó hiểu được.

[Đinh đong]

[Người chơi Giang Ngạn Tuyết, nhiệm vụ che giấu của ngài đã được mở ra: Tìm hiểu rõ về cốt truyện trò chơi, biết tất cả sự thật.]

[Có người chơi chết!]

Hai thông báo lần lượt vang lên, giống như sấm nổ trên đầu của Giang Ngạn Tuyết, cậu gần như vô thức nhìn đồng hồ: đúng 1 giờ 00.

Một giờ chiều, cũng chính là… 13 giờ!