Giang Ngạn Tuyết nhìn đám người xung quanh, trong đầu phân tích một số ấn tượng về họ.
Phòng có chữ ‘Xuân’, Phúc Hồi, một ông già đã nghỉ hưu, là người thích kiếm chuyện, tọc mạch bẩn thỉu lại không có tinh thần đồng đội, 10 điểm thể lực, từ góc độ ông ta công kích người khác bằng lời nói, cho 30 điểm trí não.
Phòng có chữ ‘Hạ’, Vương Quyên và Chu Lệ, tuổi tác chênh lệch nhau 20, Vương Quyên ngồi trên xe lăn nên thể lực 0 điểm, dựa vào việc chặn họng được Phúc Hồi nên trí não 70 điểm. Ít nhất thì bà ta cũng hiểu rất rõ về các khía cạnh mối quan hệ giữa cá nhân, tâm lý và xã hội; sau đó là Chu Lệ, năng lực tinh thần tạm ổn, thể lực thuộc về người bình thường, năng lực trí não thì chưa biểu hiện ra rõ ràng cho lắm, cứ luôn thuận theo lời nói của Uông Dương, không có chủ kiến.
"Nước lạnh rồi." Hoa Nhan đứng dậy, cầm lấy ấm trà mang ra ngoài: "Uông tiên sinh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đổi một ấm trà khác."
Uông Dương gượng sức gật đầu: "Được rồi, tôi đợi cô quay lại."
Hoa Nhan mỉm cười, đóng cửa lại, bước xa dần.
…
Đợi quay lại cái rắm nhá!
Tôi thì cố gắng suy nghĩ cách để kiếm cớ rời đi, anh đừng có mà ngủ thật đấy, nhanh chóng lật tung căn phòng lên đi!
Điều tra cho tôi, điều tra cho tốt vào! Cho dù có lật cả cái chiếu tatami cũng phải tìm được ra manh mối!
Giang lão bà bà khổ tâm đỡ trán.
So với mấy người chơi ăn no rồi ngủ, vẫn là Uông Dương có hy vọng hơn. Ít nhất thì anh ta có thể linh hoạt ứng biến, giả vờ bị bệnh dạ dày rồi hỏi NPC xin thuốc, nhân cơ hội bắt chuyện ‘lẻn vào’ phòng của NPC để tìm manh mối.
Phòng có chữ ‘Đông’, Uông Dương, đây là người chơi duy nhất mà Giang Ngạn Tuyết cảm thấy có một chút lạc quan. Điềm tĩnh, khả năng phân tích tốt, đạm bạc, bày tỏ ý kiến
của bản thân và quan tâm đến những người chơi khác, đã trở thành trụ cột của đội lúc nào không hay biết.
Phòng có chữ ‘Mai’, Bạch Phẩm Như, một nữ minh tinh kiêu ngạo, mắt trên đỉnh đầu. Điểm tối đa cho tự phụ, nhan sắc cũng điểm tối đa, điểm trí lực thì còn phải xem xét thêm. Quan Tầm mập mạp nhưng thật thà lương thiện, không biểu hiện nhiều, đặc biệt kín tiếng, đối mặt với sự ghét bỏ của đại minh tinh, bà ta chỉ mỉm cười cho qua chuyện, không tranh chấp với người kém hiểu biết.
Phòng có chữ ‘Lan’, Sài Nùng, ông ta không giới thiệu nhiều về bản thân, nhìn làn da ngăm đen của ông ta, đoán chừng là phải làm việc ngoài trời quanh năm, lại nhìn vị trí vết chai trên tay trái và tay phải của ông ta, Giang Ngạn Tuyết hướng về khả năng ông ta là một nhϊếp ảnh gia. Vạn Chánh Hạo ở cùng phòng có đặc trưng khá giống Sài Nùng, có thể coi như là cùng trang lứa. Người trước thích cười và tính cách dễ gần, còn người sau có khuôn mặt lạnh lùng, khó hòa đồng với mọi người xung quanh.
Phòng có chữ ‘Trúc’ không đến, bỏ qua.
Phòng có chữ ‘Cúc’, Đỗ Vi, một sinh viên đại học 18 tuổi, không cao không gầy. Trong suốt thời gian giới thiệu không hề nói một chữ, điểm thể lực có lẽ giống như người bình thường 50 điểm, điểm trí lực thì cân nhắc sau.
Tóm lại, đáng để chú ý nhất vẫn là Vương Quyên và Chu Lệ, Quan Tầm và Bạch Phẩm Như, Đỗ Vi và Vạn Chánh Hạo.
Nếu họ đã là những người chơi không quen biết nhau, vậy tại sao 3 nhóm người bọn họ lại bị phân vào cùng một căn phòng?
Kết hợp với thiết lập trong trò chơi, hai người phụ nữ chênh lệch nhau 20 tuổi cùng đến khu nghỉ dưỡng, khả năng thiết lập mẹ và con gái cực kỳ cao. Hai người còn lại hơi giống đại minh tinh và trợ lý hoặc đồng nghiệp đi du lịch cùng nhau.
Trong những mối quan hệ tự nhiên mà có, bản năng cảm giác của Giang Ngạn Tuyết rất quan trọng, nếu như không làm rõ được điểm này, hậu quả về sau sẽ rất nghiêm trọng.
"Này... " Uông Dương đang ngồi ở bàn đột nhiên cả người như hít một ngụm khí lạnh, mặt của anh ta đau đớn che lấy bụng, dựa vào góc bàn để đứng lên, lảo đảo đi về phía Hoa Nhan, khó khăn nói: "Hoa tiểu thư, cô có thể lấy cho tôi thuốc đau dạ dày được không, bụng của tôi bây giờ đang đau dữ dội."
Từng lớp mồ hôi lạnh ở trên trán của Uông Dương chảy xuống, Hoa Nhan nhìn thấy mà đã thấy đau hộ, vội vàng đỡ Uông Dương dậy nói: "Có, ở bên ngoài khu nghỉ dưỡng có đủ các loại thuốc cần thiết, tôi đi lấy cho anh."
Uông Dương sắc mặt tái nhợt ngăn ‘cô’ lại: "Thực xin lỗi đã làm phiền cô chạy lại đây một chuyến, tôi cùng với cô đi, không biết Hoa tiểu thư có ngại không?"
"Không ngại không ngại, đi thôi." Hoa Nhan dẫn đầu, hai người một trước một sau đi về phòng có chữ Thu.
Hoa Nhan lôi vali ra, đưa cho Uông Dương hai loại thuốc chữa bệnh.
Uông Dương vội vàng nhận lấy cho vào miệng sau đó uống mấy ngụm nước, thở phì phò mấy hơi giống như là cuối cùng cũng được hồi sinh, anh ta yếu ớt dựa vào khung cửa hỏi: "Hoa tiểu thư, tôi có thể đứng đây một lát được không?"
"Đứng thì chắc là không tốt lắm đi?" Hoa Nhan ân cần trải tấm nệm tatami trên sàn nhà: "Bụng của anh khó chịu, vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi đi. Đừng khách sáo, đi ra bên ngoài là phải giúp đỡ lẫn nhau."
Uông Dương cảm động rơi nước mắt, liên tục nói tiếng cảm ơn: "Hoa Nhan tiểu thư, cô thật là tốt bụng."
Hoa Nhan cười nhẹ nhàng, mái tóc đen nhánh xõa xuống bên tai, khiến làn da bóng bẩy càng thêm trắng như tuyết.
Cũng không tệ.
Giang Ngạn Tuyết rất có lòng tin với Uông Dương, cậu liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ rưỡi tối, đợi mười lăm phút sau mới quay lại, đủ thời gian để Uông Dương lục tung mấy cái hộp.
Nhân cơ hội này, Giang Ngạn Tuyết cũng đi tìm kiếm manh mối.
Bạch Phẩm Như và Phúc Hồi đã ngủ ở trong phòng ăn chung, một tiếng rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy về. Phong cách trang trí của khách sạn là kiểu cửa không có khóa, muốn đi vào phòng người khác là một chuyện rất dễ dàng.
Mặc dù người khiến Giang Ngạn Tuyết tò mò nhất vẫn là Chu Lệ và Vương Quyên, thế nhưng hai người này không uống nhiều rượu, để cho an toàn, vẫn là đi đến phòng có chữ ‘Mai’.
Mở cửa phòng ra, không đề phòng bị một đống giấy vụn bay đến tấp vào chân của Giang Ngạn Tuyết.
Giang Ngạn Tuyết nhặt nó lên, chỉ là một mảnh giấy vụn bình thường bị xé ra thành nhiều mảnh có kích thước bằng một cái móng tay rải rác trong phòng, không nhìn ra được là thứ gì.
Giang Ngạn Tuyết đành nhặt hết lên bỏ hết vào trong túi. Tủ quần áo trong phòng của Bạch Phẩm Như chứa đầy những bộ quần áo đẹp, tất cả đều là những nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, còn có ba hoặc bốn loại túi da, Hermès, Chanel, cả tủ quần áo không có thứ gì dưới 3000 tệ.
Trên bàn có những chai lọ, cũng là phụ kiện xa xỉ của người chết, vì vậy, so với mấy loại mỹ phẩm không dưới 5 loại khác nhau ra thì con rối bị cụt một cánh tay phải ngồi trên hộp trang sức lại đặc biệt chói mắt.
Con búp bê rối mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc màu nâu uốn lọn, khuôn mặt tròn nhìn trông đặc biệt đáng yêu, một đôi mắt đen láy nhưng vì đã phủ một lớp bụi bên trên khiến nó trông lu mờ và hơi bơ phờ. Đầu của con búp bê cúi xuống một góc 50 độ, trông vô cùng buồn bã và cô đơn.
Con rối này được làm rất công phu, sống động như thật, nằm yên lặng trong bóng tối, nếu như không kịp thời nhìn ra thì thực sự sẽ bị dọa cho sợ chết khϊếp.
Trong phòng ngoài con búp bê rối kỳ lạ này ra, Giang Ngạn Tuyết còn tìm thấy một chiếc điện thoại di động dưới gầm bàn, nhìn màn hình thì nhất định là của Bạch Phẩm Như, đáng tiếc là bị cài đặt mật khẩu, cậu cần thời gian để giải mã.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền tới một trận náo động.
Giang Ngạn Tuyết không còn cách nào khác đành rời khỏi phòng ‘Mai’ với một ấm trà nóng.
Ở hành lang thế mà thực sự lại náo loạn thật.
"Hoa Nhan tiểu thư." Uông Dương nhiệt tình chào hỏi.
"Uông tiên sinh bụng còn đau nữa không?" Hoa Nhan lon ton chạy tới, đặt vào tay của Uông Dương một ấm trà nóng: "Anh dùng để làm ấm bụng sẽ thấy thoải mái hơn một chút."
"Cảm ơn, cô thật sự là người đã đẹp, lại còn lương thiện nữa." Uông Dương vốn định mỉm cười cảm ơn, nhưng hiện trường căng thẳng bây giờ làm cho anh ta căn bản không thể thả lỏng được.
Hoa Nhan nhìn trái nhìn phải, tò mò nghiêng đầu: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân rất lạ, hình như có thứ gì đó đang đi lại ở trên trần nhà." Uông Dương cau mày, nhìn về phía Chu Lệ đang chạy tới và Đỗ Vi vẫn còn đang say khướt: “Nghe tiếng động lạ hình như là phát ra ở phòng có chữ ‘Trúc’, tôi rất lo lắng cho Chung Cương, mọi người cùng nhau đi qua thăm anh ấy đi!"
"Được." Giống như là sợ NPC chính sẽ bỏ chạy nên Chu Lệ cố ý kéo Hoa Nhan đi cùng.
Tính ra thì Sài Nùng và Vạn Chánh Hạo, 5 người mang theo một NPC đến bên ngoài phòng ‘Trúc’, trong phòng tối đen như mực. Đỗ Vi đánh bạo gõ cửa, không có ai trả lời.
Đỗ Vi đành bỏ cuộc lui lui bước chân về phía sau: "Có thể là ngủ quên rồi đi? Tính cách của Chung Cương khá nóng nảy, nếu như chúng ta cứ tiếp tục thế này thì sẽ bị anh ta mắng đấy."
Uông Dương chống cằm suy nghĩ một hồi: "Đây cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của anh ta thôi, để tôi tới cho!"
Uông Dương một bên dùng lực đập cửa, một bên hét lớn gọi người, cùng lúc đó, cửa phòng cũng bị kéo ra, người còn chưa đi ra khỏi bóng tối mà tiếng mắng đã truyền đến rồi: "Đập đập đập đập đập cái cmm! Đêm rồi còn không ngủ, chán đến mức muốn ăn đòn rồi à?"
Đỗ Vi sợ đến mức thu mình lại trốn sau lưng Chu Lệ.
Người nổi tiếng trên mạng này mặt hằm hằm, tuổi tác không lớn mà ngược lại tính khí không nhỏ, anh ta mặc một bộ quần áo lòe loẹt, bịt mắt bị đẩy lêи đỉиɦ đầu, bực tức mở miệng hét lên.
Cũng thật là, mọi người chỉ lo lắng cho sự an toàn của anh ta, sao mà lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Trong lòng của Hoa Nhan không được vui vẻ lắm.
"Được rồi, nếu như anh đã không xảy ra chuyện gì, vậy thì chúng tôi không làm phiền anh nữa." Uông Dương tốt bụng không tính toán, ngược lại nói: "Một mình anh ở trong phòng quá nguy hiểm rồi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là cùng nhau hành động mới tốt, như vậy cũng có thể... "
"Ha ha, ai muốn cùng hành động với mấy người? Một đám người già thân tàn sức yếu, còn không đủ kéo chân làm tôi mệt chết hay sao!" Chung Cương nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Đỗ Vi mặt đầy ấm ức: "Tôi đã nói rồi mà, tính khí của anh ta nóng nảy lắm, nhất định sẽ mắng người."
Uông Dương thở dài: "Được rồi, mọi người định sắp xếp thế nào? Tôi quyết định đi tìm ông chủ khách sạn nói chuyện, khách sạn mười ba trông thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra lại cực kỳ quỷ dị."
Chu Lệ giật mình: "Quỷ dị? Anh nói quỷ dị chỗ nào?"
Uông Dương: "Phòng của chúng ta đều rất mới, ông chủ khách sạn cũng nói rồi, không chỉ có tấm chiếu tatami và đồ gia dụng đều được thay mới cách đây không lâu, mà cứ 7 ngày là lại dọn dẹp khách sạn một lần, nhưng mà ở dưới tủ trong phòng của mình tôi đã phát hiện ra một con búp bê rối đặc biệt cũ kỹ. Điều này rất bất thường, tôi phải điều tra điểm này rõ ràng, nhân lúc còn sớm đi tìm hiểu những điều cấm kỵ chết chóc thì chúng ta mới có thể an toàn."
"Anh nói đúng." Vạn Chánh Hạo gật đầu tán thành: "Phòng của tôi cũng có một con búp bê rối, là một đứa bé trai mặc quần áo màu đen, cao khoảng ba mươi phân!”
Đỗ Vi bị dọa cho toát mồ hôi lạnh: "Thứ đồ chơi này cũng quá quỷ dị rồi, có cần vất nó đi không?"
Uông Dương lắc đầu: "Tạm thời đừng vất đi, nếu như con búp bê rối này là vật bảo vệ chúng ta an toàn thì sao? Có búp bê, an toàn; không có búp bê, tử vong; vậy thì không phải chúng ta thông minh bị thông minh hại à?"
…
- - Lẽ nào bọn họ không biết đến truyền thuyết về những cái chết ở khách sạn mười ba?
Giang Ngạn Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.
Quản trị viên gửi thông tin cho người có thân phận là NPC như cậu, nhưng không hề cung cấp thông tin gì cho người chơi, giống như trò chơi đầu tiên mà cậu tham gia "Ám dạ du hồn", không phải cũng là không có tý gợi ý nào, phải tự dựa vào bản thân mò mẫm sao?
Nếu đã như vậy...
"Liên quan đến những tin tức về khách sạn Mười Ba, mọi người đã nghe qua chưa?" Hoa Nhan chớp đôi mắt to ngân ngấn nước, ngây thơ đáng yêu.
Mọi người nghe thấy NPC then chốt chủ động nói chuyện, lập tức tập trung tinh thần dỏng tai lên nghe.
Đôi mắt Hoa Nhan hiện lên vẻ lo lắng: "Khách sạn Mười Ba là một khách sạn bị nguyền rủa. Không rõ vì lý do gì mà ở đây cứ mỗi khi vào ngày mười ba hàng tháng sẽ có người tự sát trong phòng của họ."
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên.
Uông Dương hai mắt sáng lên: "Thật sao? Vậy người đã chết trước đó là ai thế?"
Đến rồi, quả nhiên đến rồi! Không hồ danh là một NPC cốt truyện, luôn vào lúc những người chơi gặp phải nút thắt, mặt ủ mày chau mà hiện lên như những vị thần, dẫn đường chỉ lối giúp bọn họ thoát khỏi mê cung! Vị NPC này đơn thuần xinh đẹp lại còn hiểu chuyện, quả thật là quá tốt!
Sài Nùng cứ mãi ngồi hóng hớt bây giờ trong lòng nở hoa, đang định hỏi tiếp thì trên mặt Hoa Nhan lại hiện vẻ bối rối, sau đó lắc đầu, bất lực thở dài: "Thực xin lỗi, thông tin của người chết không được công bố. Hơn nữa, thời gian tôi đến đây ở cũng chưa được lâu lắm."
Đám đông đang vui vẻ như điên ngay tức khác lại ỉu xìu như một quả cà tím bị sương đóng băng, héo úa tàn khô.
-- Đừng có lúc nào cũng chỉ vào NPC có được không? Thông tin tình báo của NPC cũng có hạn mà!
Mặc dù điềm đạm, nhưng vẫn phải duy trì tính cách ngốc nghếch ngọt ngào của nhân vật thiết lập. Giang Ngạn Tuyết khổ sở tự cổ vũ mình, dù sao thì cũng phải giả vờ vô tội, giả vờ vô hại, trên mặt thì biểu hiện ra trời yên biển lặng, nhưng trong đầu thì long trời lở đất.
Có hai cách để cậu qua ải.
Cách một, giúp đỡ nhóm người chơi cùng nhau thông quan, đảm bảo rằng họ sống sót trong 7 ngày.
Cách hai, tìm ra thủ phạm thực sự đằng sau tấm màn.
Bắt kẻ sát nhân thực sự, xem nát cả cái kịch bản của trò chơi, dẫn dắt nhóm người chơi cùng nhau thông quan, cả hai lựa chọn này đều không mâu thuẫn với nhau.
Điều đáng chú ý là phần giới thiệu trò chơi nói rằng cứ vào ngày 13 hàng tháng sẽ có một vị khách tự sát, nhưng điều kiện thông quan lại là tìm ra hung thủ đứng đằng sau vụ án. Cũng có nghĩa là, mấy người khác đó bị mưu sát!
Hung thủ đằng sau có thể là người, cũng có thể là ma, bây giờ những gì cậu phải làm là nghe ngóng lịch sử của khách sạn từ miệng ông chủ.
Đúng rồi, còn có những con búp bê rối nữa.
Giang Ngạn Tuyết vốn dĩ còn tưởng đó là đồ tư trang của Bạch Phẩm Như, thì ra trong phòng mỗi người đều có, vậy phòng của Hoa Nhan có không?
Khi đó, cậu đã xem xét các ngóc ngách và các vị trí khác nhau trong phòng nhưng không tìm thấy con búp bê nào.
Để thận trọng hơn, vẫn là tìm thêm một lần nữa.
Uông Dương và những người khác đến hỏi Kamiya Ryota, NPC như Hoa Nhan không tiện đi cùng, chỉ có thể quay về phòng tìm lại con búp bê rối trước.
Vì để duy trì tình trạng lúc nào đầu óc cũng tỉnh táo nên cậu không uống một ngụm rượu nào, nhưng không biết vì sao, trong tim cứ thấy ngột ngạt, đầu óc quay cuồng cực kỳ khó chịu. Cậu đứng dựa vào tường một lúc, cảm giác căng thẳng không những không thuyên giảm mà ngày càng nghiêm trọng hơn.
Giang Ngạn Tuyết cố gắng lấy lại tinh thần, giẫm lên trên bàn trà, thử kiểm tra mấy lỗ hổng ở trên trần nhà.
Bước chân của Uông Dương đặc biệt sạch sẽ, không nghi ngờ gì nữa, anh ta đã lùng sục qua căn phòng của Hoa Nhan, chỉ là cẩn thận đặt lại tất cả mọi thứ về vị trí vốn có.
Chiều cao của con gái không đủ, Giang Ngạn Tuyết phải kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng chạm tới trần nhà.
Đúng lúc này, trên trần nhà vang lên một tràng bước chân vội vã. Hình như có thứ gì đó vừa đi lướt qua đầu của Giang Ngạn Tuyết, đi xa hai bước rồi dừng lại, sau đó lại rầm rầm rầm chạy về.
Giang Ngạn Tuyết da đầu tê dại, toàn thân nổi hết da gà.
Cậu nhớ rằng Uông Dương đã từng nói qua, nghe thấy ở trên trần nhà có thứ gì đó đang chạy.
Giang Ngạn Tuyết cố gắng đẩy lỗ thông hơi, không nghĩ tới nó lại nới lỏng ra, bị cậu nhẹ nhàng gạt sang một bên.
Bên trong trần nhà tối om, Giang Ngạn Tuyết lấy trong túi ra đèn pin mini, dưới chân đặt 3 quyển sách, cẩn thận ngẩng đầu lên trên gác lửng của trần nhà, ánh đèn pin trên tay nhàn nhạt chiếu rọi——
Một con búp bê rối toàn thân đầy máu, đôi mắt đen lay láy mở to ra đang nhìn chằm chằm vào cậu!