"Tôi là nhân viên tàu số 1101, xin các vị khách hãy lấy vé tàu ra, cảm ơn đã phối hợp." Vẫn là giọng nói nguyên bản của tiểu loli vang bên tai.
Trên tàu có những người chơi mới gia nhập vẫn còn đang thút thít nghẹn ngào, sau khi nhân viên soát vé lần lượt kiểm tra xong, bước đến trước mặt Giang Ngạn Tuyết.
"Chúc mừng ngài đã hoàn thành trò chơi ‘Tiệc tối chết chóc’, ngài sẽ được thưởng 1.000 điểm, xếp hạng S, thuộc khu C."
"Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn tùy chọn ‘Tự tay gϊếŧ chủ sự’ và nhận phần thưởng - thẻ thể lực 24 giờ, vui lòng gọi quản trị viên khi ngài muốn sử dụng."
Một màn hình hiển thị ảo màu xanh nhạt xuất hiện, trên đó là một tấm thẻ được lật tự động, mặt trước viết ‘24’ và mặt sau viết chữ ‘Thể lực’.
【Thẻ thể lực 24 giờ: Lại thêm một ngày tràn đầy sức sống, chạy đi, cố gắng thoát thân đi, dù sao cuối cùng vẫn là cái chết!】
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Trong trò chơi Hoàng Tuyền mà đòi được truyền năng lượng tích cực? Quên đi, không thể nào.
Nhân viên soát vé lại nói: "Chúc mừng ngài đã kích hoạt ‘Trò chơi tăng tốc’, nhận được phần thưởng - lần theo dấu vết và con mắt luân hồi, vui lòng gọi quản trị viên khi muốn sử dụng."
Trên màn hình xuất hiện hai đạo cụ, một cái giống như lốc xoáy nhỏ, cái kia là nhãn cầu màu đen có máu chảy ra, đặc biệt dọa người.
【Lần Theo Dấu Vết: Mất đồ cũng không cần lo lắng quá, hãy tìm đồ đánh dấu thương hiệu Hoàng Tuyền, mất 0 giây để gửi đến nơi, đảm bảo chất lượng, đánh giá tích cực, xứng đáng để ngài trân trọng! (Đạo cụ dùng một lần, dùng rồi là hết.)】
【Con Mắt Luân Hồi: Đưa bạn trở lại năm phút trước. Nhìn cái rắm gì mà nhìn? Nhìn rồi là sẽ biết được chân tướng sao? Nhìn rồi là có thể thông quan sao? Đừng có mơ, chấp nhận số phận đi, từ bỏ việc trị liệu đi! (Vẫn là đạo cụ dùng một lần, dùng rồi là hết.)】
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Sau khi được đánh giá, hai cánh hoa và ba nhị hoa được nhuộm đỏ. Tính đến nay, hoa bỉ ngạn đằng sau vé tàu của Giang Ngạn Tuyết tổng cộng đã được nhuộm đỏ 4 cánh hoa và 7 nhụy hoa.
Giang Ngạn Tuyết nhìn vào vé mà Lâu Độ mới nhận lại, Lâu Độ đứng dậy, đi về phía cậu.
Đứng bên cạnh Giang Ngạn Tuyết, Lâu Độ mới nói: "Ngày mai hôn lễ của Lâm Nguy sẽ diễn ra."
Giang Ngạn Tuyết nâng mắt nhìn anh.
Lâu Độ: "Nếu như cậu mà không đến thì cậu ấy sẽ tức giận."
Giang Ngạn Tuyết vô thức nắm chặt lấy vé của mình.
Lâu Độ hít sâu một hơi, cực kỳ bất đắc dĩ đi ra chỗ khác, đoàn tàu chạy nhanh về phía trước, từng tiếng ‘leng keng leng keng’ không ngừng bên tai.
"Đừng chết." Lâu Độ nói.
Trái tim của Giang Ngạn Tuyết bỗng run lên, có chút chua xót không giải thích được tràn ngập trong lòng. Cậu nhìn hai tay Lâu Độ đặt ở trên vai mình, trên tấm vé đang nắm trong lòng bàn tay mơ hồ lộ ra số ‘Mười tám’.
Lại nhìn vào vé của mình một lần nữa.
【Tiệc tối chết chóc - Khách sạn mười ba】
Phải tách nhau ra à?
Vốn nghĩ là những người chơi sẽ vĩnh viễn cùng nhau ở trong một trò chơi, thì ra, còn có thể bị tách ra.
【Nhân sinh như một chuyến tàu, có người lên xe cũng có người phải xuống xe, hoan nghênh các vị khách ngồi trên xe lửa Hoàng Tuyền.】
【Đoàn tàu đã đến trạm ‘Khách sạn Mười Ba’, quý khách phải xuống trạm ‘Khách sạn Mười Ba’ xin vui lòng mang theo đồng đội và vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng xuống tàu.】
Giang Ngạn Tuyết đứng dậy, thong thả vỗ vai Lâu Độ: "Tôi đã chuẩn bị xong tiền mừng rồi, đám cưới của tiểu Lâm tôi nhất định sẽ tham gia."
Tàu dừng rồi, Giang Ngạn Tuyết đứng trước cửa xe, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu lại nói với Lâu Độ: "Nếu tôi chết, thì nhờ cậu giúp Nam Kha xâm nhập vào máy tính của tôi và xóa tất cả thông tin trong đó, bất kể là file dữ liệu hay là hình ảnh, một cái cũng đừng lưu lại."
Cửa xe mở ra, Giang Ngạn Tuyết cất bước: "Di ngôn cũng nói xong rồi, tạm biệt."
"Giang Ngạn Tuyết!"
"Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!"
Lâu Độ: "..."
"Quỷ mới muốn cậu làm nhân chứng cho di ngôn của tôi, cứ giữ một bụng đầy rác rưởi mà nói chuyện với người khác đi!"
Lâu Độ: "..."
Ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, Lâu Độ và nhân viên soát vé cũng biến mất. Giang Ngạn Tuyết thu lại biểu tình tinh quái trên mặt, sắc mặt lại trở về vẻ nghiêm túc.
Cậu đang đứng bên ngoài một khách sạn mang phong cách Nhật Bản.
Nói một cách chính xác, nó nên được gọi là một khu du lịch.
Giang Ngạn Tuyết đứng ở cổng sân, ở trên cổng có một tấm biển to, trên đó viết: Khách sạn Mười Ba.
Cái tên này rất phổ thông, cũng là một con số không may mắn. Nếu như ở thế giới sống, Giang Ngạn Tuyết sẽ không quá để ý, nhưng ở cái thế giới chết chóc nguy cơ trùng trùng này, Giang Ngạn Tuyết không thể không cẩn thận hơn.
Ở nước ngoài, con số mười ba khá đen đủi. Ví dụ, bữa tiệc đêm cuối cùng mà Chúa Giê-su và mười ba môn đồ của ngài tổ chức xảy ra vào ngày 13. Một ví dụ khác là trong thần thoại Bắc u, nơi 12 vị thần tham dự bữa tiệc Hafra, trong bữa tiệc, Loki, thần lửa và kẻ hủy diệt tinh quái chuyên gây rắc rối và náo loạn đột nhiên xông vào. Vị khách thứ 13 không mời mà đến đã dẫn đến cái chết của Bert, người được các vị thần sủng ái nhất.
Những câu chuyện này đều là truyền thuyết phương Tây, là một người phương Đông chính cống, Giang Ngạn Tuyết vốn dĩ không nên kiêng kỵ những thứ như vậy.
Là một người theo chủ nghĩa duy vật, không tin thần quỷ, không thờ Phật Tổ. Thế nhưng với tình thế bây giờ... khóc có kịp không!
Giang Ngạn Tuyết mơ hồ cảm thấy mình có gì đó không ổn, chiều cao dường như co rút lại, dưới chân cũng không được thoải mái, mặc dù đã đứng thẳng người rồi, nhưng cứ cảm thấy như mình phải kiễng chân lên. Cậu vô thức cúi đầu nhìn xuống dưới, nhất thời kinh hoảng rồi.
Giày kaki cao gót!?
Đợi một chút!
Giang Ngạn Tuyết đi vào trong sân, đứng ở bên cạnh cái ao nhỏ đằng sau núi giả nhìn xuống nước.
Con nai nhút nhát ở trong nước phát ra tiếng âm thanh "răng rắc" giòn tan, nghe rất vui tai.
- - Phụ, nữ?
Chuyển đổi giới tính à?
【Hoan nghênh đến với trò chơi Hoàng Tuyền- - Khách sạn Mười Ba】
【Địa điểm trò chơi: Homestay
Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???
Luật chơi: Kể từ bây giờ, tên của bạn là Hoa Nhan, là một NPC. Bạn là một nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm bình thường, bạn đơn thuần tốt bụng không có bất kỳ mưu mô nào, là người ngọt ngào thuần khiết. Ước mơ của bạn là trở thành một họa sĩ, bạn rất quan tâm và thích trẻ con, vào kỳ nghỉ bạn đã đến khu nghỉ mát nổi tiếng ở thành phố B để nghỉ ngơi.
Giới thiệu bối cảnh trò chơi: Khu nghỉ mát nhờ có khách sạn mười ba mà nổi tiếng, bởi vì cứ mỗi ngày 13 hàng tháng sẽ có một du khách tự tử ở trong khách sạn.
Điều kiện thông qua: Có hai lựa chọn. Tìm ra kẻ sát nhân thực sự đằng sau/ hỗ trợ người chơi sống sót trong 7 ngày và giúp người chơi thông quan.
Chú ý: Danh tính của bạn là NPC, hãy làm tốt vai trò của mình, nếu người chơi tìm ra danh tính người chơi của bạn thì trò chơi sẽ thất bại!
Điều kiện thông quan của người chơi là phải tồn tại trong 7 ngày, tính đến 23 giờ ngày thứ 6, nếu mất đi một người chơi thì trò chơi thất bại!
Trong trò chơi, người chơi tiêu diệt lẫn nhau, trò chơi thất bại!
Vòng chơi này là điều kiện để ngài đăng ký trở thành ‘Tư cách người chơi cao cấp’ của trò chơi, cần giữ cho đầu óc tỉnh táo, phản ứng lạnh lùng, cẩn thận tỉ mỉ, chúc ngài sớm thua!】
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Nói tới nói lui, không phải là cmn muốn ông đây thử thách thất bại à?
Có vẻ như trong quy tắc trò chơi có ẩn chứa ý định gϊếŧ người, một câu ‘Tư cách người chơi cao cấp’ là đã tăng độ khó của trò chơi lên rồi.
Nhìn bề ngoài thì vòng trò chơi này không tồn tại tình tiết truy sát, bởi vì bản thân Giang Ngạn Tuyết là NPC, cùng một nhóm với trò chơi Hoàng Tuyền, cậu không cần phải chạy xa cái chết hàng ngàn dặm để giữ mạng rồi.
Nhưng mà... cậu cần phải giúp người khác chạy xa cái chết ngàn dặm để giữ mạng!
Nếu gặp được người chơi thông minh hiểu chuyện thì xong việc, nhưng đυ.ng trúng mấy người chơi lúc nào cũng ngu ngốc đi tìm cái chết như Đường Như thì tính sao đây?
Còn có tỷ lệ mấy người chơi mới trong đoàn cùng với người chơi cũ chịu lập đội với nhau là bao nhiêu? Nếu như đều là người mới, thì lại không có đủ can đảm và dũng khí để giải câu đố và vượt qua cấp độ, chỉ biết uhuuuu oaoaoaoa, chỉ cần vài phút là bị tiêu diệt rồi!
Giang Ngạn Tuyết chưa thể tiết lộ danh tính của mình, vì vậy cậu chỉ có thể đưa ra những chỉ dẫn một cách bí mật.
Trời đất ơi, tìm ai để gợi ý bây giờ?
Giang Ngạn Tuyết đặt chuyện này sang một bên, cẩn thận suy nghĩ. Bây giờ cậu và người chơi vừa là kẻ thù mà cũng vừa là bạn, cậu phải giúp họ qua ải nhưng cũng không được tiết lộ danh tính NPC của mình. Khoảng cách này cần phải được kiểm soát tốt, không quá gần cũng không quá xa.
Ngoài ra trong toàn bộ trò chơi khách sạn Mười Ba, liệu có NPC nào khác trong đó không? Nếu có, thì có thể xem như là đồng đội của Giang Ngạn Tuyết rồi.
Khách sạn Mười Ba là một căn nhà kiểu Nhật truyền thống, được tạo nên từ tatami, tre, đá, giấy, gỗ và các vật liệu khác. Khoảng sân tràn đầy thơ mộng, đẹp như tranh vẽ, cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, những tảng đá rêu phong bên bờ, một vài chiếc lá đỏ trôi trên mặt nước; thỉnh thoảng lại có vài gợn sóng li ti trên mặt nước, đơn giản mà yên tĩnh.
Nếu như không phải đang ở trong thế giới đâu đâu cũng ẩn giấu những nguy cơ chết chóc này... thì thực sự là rất đẹp.
Kéo cánh cửa lưới được tạo nên bởi nhiều lớp giấy ra, Giang Ngạn Tuyết làm theo quy tắc, cởi đôi giày cao gót làm mệt chết người ra, xỏ chân vào đôi dép lê do nhà trọ cung cấp đi đến quầy lễ tân, ở chỗ đó có một người đàn ông đang mặc kimono đang đứng đợi, chắc khoảng chừng 30 tuổi, cao lớn, mắt một mí, ngoại hình không mấy nổi bật.
Ông ta nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết, cười ha ha nói: "Là cô Hoa Nhan à, hoan nghênh quay lại."
Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ một lát, cậu đã sớm có suy đoán, nếu đã là NPC, vậy thì nhất định sẽ đến khách sạn sớm hơn những người chơi khác. Cũng có nghĩa là, vừa nãy ‘cô’ có đi ra ngoài một lúc, còn đi đâu thì không biết.
Trong tay của ‘cô’ không có hành lý, chắc chắn là đã sớm có chỗ ngủ rồi, cậu quay lại khách sạn, không thể hỏi ông chủ là ‘cô’ thuê phòng nào. Nếu như ông chủ khách sạn là NPC thì mọi chuyện còn dễ nói, nhưng nếu như ông chủ khách sạn mà là người chơi thì cậu sẽ bị bại lộ ngay lập tức.
Làm gì có chuyện NPC lại hỏi người chơi: "Thật ngại quá, tôi ở phòng nào ấy nhỉ?”
Không hổ là trận chiến tư cách người chơi cao cấp, vừa mới vào đã gặp phải khó khăn rồi.
Đôi mắt trong veo của Hoa Nhan ẩn dưới hàng lông mày lá liễu cong vυ't chớp chớp, mười phần làm cho người ta phải yêu chiều, ‘cô’ dựa vào quầy lễ tân, một mặt đáng thương nói: "Tôi đi siêu thị một chuyến, mua hai cây kem để giải nhiệt. Điều hòa phòng tôi hình như là hỏng rồi, nóng đến mức làm tôi chảy hết cả mồ hôi hột."
"Không thể nào, gần đây điều hòa mới được thay, tuyệt đối không thể hỏng được." Ông chủ khách sạn đi ra khỏi quầy lễ tân, chỉ về phía trước nói: "Tôi với cô đi xem xem."
"Vậy thì cảm ơn ngài quá rồi." Hoa Nhan cười cảm kích, vội vàng theo chân chủ khách sạn đi về phòng.
Bên trái quầy là một hành lang dài, giống như một khách sạn bình thường, Hoa Nhan để ý tới các phòng ở bên trái hành lang được đặt tên theo ‘Mai Lan Trúc Cúc’, còn bên phải được đặt tên theo ‘Xuân Hạ Thu Đông’.
Chủ khách sạn nhanh chóng lướt qua ‘Xuân Hạ’, mở phòng ‘Thu’ ra rồi bước vào, cầm điều khiển điều hòa trên bàn trà lên bấm thử.
Điều hòa khởi động, một làn gió mát rười rượi thổi xuống.
"Aiya!" Hoa Nhan sửng sốt kêu lên một tiếng, lon ton chạy tới đứng dưới máy điều hòa, vẻ mặt tò mò: "Sao lại chạy được rồi, mới nãy tôi cũng thử đi thử lại nhiều lần, rõ ràng là không chạy được mà!"
Hoa Nhan quay mặt về phía chủ khách sạn, vẻ mặt đầy xấu hổ, cô cúi đầu xuống, một bộ dạng ngại ngùng nói: “Thật phiền ngài quá, tôi đáng lẽ nên cố gắng thử nhiều lần hơn, chậm trễ thời gian của ngài rồi, ừm... ”
Ông chủ khách sạn thuận theo tự nhiên đáp: "Tôi tên là Kamiya Ryota."
Hoa Nhan cười nhẹ nói: "Vâng, ngài Kamiya."
"Cô Hoa Nhan nghỉ ngơi cho tốt đi, hai tiếng nữa là đến giờ ăn cơm tối rồi, tôi đích thân xuống bếp, cô muốn ăn cái gì thì cứ nói nhé. À, cô muốn ăn ở phòng ăn chung hay là muốn tôi mang lên phòng cho cô?"
Hoa Nhan đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu, tôi xuống phòng ăn chung là được rồi."
"Vậy được rồi." Kamiya Ryota cúi thấp đầu, rồi mỉm cười bước ra ngoài.
…
Giang Ngạn Tuyết nhìn quanh phòng, bởi vì sàn nhà được làm bằng tatami cho nên khi giẫm lên có cảm giác rất ấm áp. Trên bàn ở trong phòng có lá trà, ấm trà, tách trà, nước nóng được pha sẵn, đủ thứ. Còn có một số món tráng miệng tinh tế như chè dương canh, daifuku và bánh anh đào.
Giang Ngạn Tuyết vừa hay đang cảm thấy đói bụng nên nhón một miếng bánh anh đào lên ăn.
Còn hai tiếng nữa mới đến bữa tối, đi ra ngoài đi dạo thử xem sao!
Rốt cuộc thì NPC cũng không chết được.
... Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu lại cảm thấy đặc biệt tự tin như vậy!
Nhưng trước khi đi ra ngoài, Giang Ngạn Tuyết còn tự mình kiểm tra lại bản thân một lượt, rõ ràng cậu là một NPC, nhất định phải có manh mối nào đó.
Cậu lấy hành lý của Hoa Nhan từ trong tủ ra, là một chiếc vali màu đen, trong đó có quần áo để thay, những vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch, băng đô chống say tàu xe, v.v.
Ngoài ra, Giang Ngạn Tuyết tìm thấy chiếc ví của Hoa Nhan, trong đó có một ít tiền mặt, ảnh chứng minh thư... và một chiếc vòng tay bị hư hỏng, kiểu dáng rất đẹp, nhưng tiếc là hạt thủy tinh trên đó đã bị mờ.
Trong túi du lịch của Hoa Nhan, còn có rất nhiều loại thuốc khác nhau.
Đây chính là những manh mối.
Nhất thời vẫn chưa nhìn ra được chân tướng nên Giang Ngạn Tuyết quyết định tạm thời gác chuyện này lại, cậu đẩy cửa ra đi dạo loanh quanh như một du hồn của trò chơi.
Đi từ trong ra ngoài, cậu sắp xếp sơ đồ tổng thể của khách sạn.
Sân trước rất rộng rãi, trong sân trồng cây phong lá đỏ rất đẹp. Sau khi vào phòng, bên trái quầy lễ tân có tám gian, ‘Mai Lan Trúc Cúc’ và ‘Xuân Hạ Thu Đông’. Bên phải quầy lễ tân là khu tắm suối nước nóng lộ thiên, phía sau quầy lễ tân là phòng ngủ của chủ khách sạn và phòng tiện ích để mấy đồ lặt vặt.
Vừa mới đi vòng quanh một chuyến mà đã đến thời gian ăn tối.
Hoa Nhan là người đầu tiên đến, trước tiên ‘cô’ chọn một nơi kín đáo để ngồi xuống, sau đó yên lặng chờ mọi người đến.
Người đầu tiên xuất hiện là một ông già trạc sáu mươi, eo chống nạng, chậm rãi bước đến chỗ cái bàn, khoanh gối ngồi xuống, một bộ dạng thở hổn hển giống như kiệt sức.
Sau đó hai người có vẻ là hai mẹ con cùng đến, người mẹ ngoài 50 tuổi, sức khỏe yếu, phải ngồi xe lăn. Cô con gái khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc quần áo chuẩn nữ công nhân viên chức, cả người trông sạch sẽ nề nếp, dồi dào sức sống, đẩy mẹ của cô ta đi vào chỗ ngồi.
Câu hỏi đặt ra là người chơi có thể chơi tự do hành động hay họ phải nhập vai vào một nhân vật nào đó?
Nếu như là nhập vai nhân vật thì trạng thái của họ hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao thì giới tính của họ cũng đã thay đổi, người ta trở thành người già, tay chân bị run rẩy là chuyện bình thường.
Nhưng nếu như không phải giả trang, vậy thì... vậy thì cũng thảm quá đi!
Không có người không cho phép sau khi người già chết đi sẽ bước vào trò chơi Hoàng Tuyền, nhưng mà cơ thể như thế này, dù cho đầy óc có nhanh nhẹn và có chỉ số IQ cao thì cũng không thể nào bù đắp được sức khỏe giảm sút!
Người phụ nữ viên chức lo lắng đến gần người phụ nữ trung niên, đặc biệt thấp giọng hỏi: "Dì ơi, hai người kia là người chơi sao?"
Giang Ngạn Tuyết: "..."
Được rồi, người ta không phải là nhập vai nhân vật, mà đúng là người thật bệnh thật!
Cùng lúc đó, ba người nữa lần lượt bước vào.
Một người đàn ông có mái tóc bồng bềnh, ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi. Đi vào cùng với một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm, cực kỳ quyến rũ, khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi; đằng sau còn có một người thân thể rất béo, chắc phải nặng tầm 160 cân, là một người phụ nữ rất giản dị và trung thực.
Người đàn ông có mái tóc bồng bềnh tìm một vị trí ngồi xuống, liếc mắt nhìn mọi người, hỏi: "Mọi người đều là người chơi sao?"
"Đúng vậy." Người phụ nữ viên chức vội vàng trả lời: “Tôi tên là Chu Lệ, năm nay 30 tuổi, là một nhân viên văn phòng bình thường. Tôi và người dì này ở phòng có chữ ‘Hạ’."
Người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn nói: "Tôi là Vương Quyên, 50 tuổi rồi."
Người đàn ông có mái tóc bồng bềnh lịch sự cười, sau đó cũng tự mình giới thiệu: "Tôi tên Uông Dương, năm nay 34 tuổi, là một nhân viên bán thời gian bình thường, và tôi sống trong phòng có chữ ‘Đông’."
Người phụ nữ béo nói: "Tôi tên Quan Tầm, năm nay 40 tuổi rồi, tôi sống ở phòng có chữ ‘Mai’."
Cô gái có mái tóc lọn sóng màu nâu cười nhẹ một tiếng: "Sao lại phải tự mình giới thiệu vậy, đây có phải đoàn du lịch dành cho đám người già không?"
Cô ta giễu cợt nhìn đám đông: "Haiz, thật sự là một đoàn toàn người già rồi, già nua yếu ớt, chậc chậc chậc."
"Cô nói chuyện kiểu gì thế!" Ông lão chống nạng tức giận lên tiếng trước: "Tuổi nhỏ học không tốt, lớn rồi nói năng bậy bạ! Miệng của cô là dùng để ăn cơm chứ không phải dùng để phun phân!"
Người phụ nữ cũng cáu lên rồi: "Ông già thô bỉ chết tiệt kia, thảo nào ông lại chết sớm như vậy, tôi nhổ vào!"
Chu Lệ vội vàng khuyên giải: "Mọi người đừng như vậy, đừng cãi nhau."
Người phụ nữ lúc này mới thu liễm lại, miễn cưỡng rút điếu thuốc ra châm lửa. Chu Lệ nhìn cô ta thấy có chút ấn tượng mơ hồ, suy nghĩ một hồi mới chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Aiya, cô có phải là minh tinh không, cái người tên, tên là Bạch Phẩm Như đó!"
Tất cả mọi người: "..."
Cô, thật, tốt, nhỉ!
Nghe xong lời này, tâm trạng của người phụ nữ mới tốt lên một chút, cô ta dụi dụi tàn thuốc cười nói: "Coi như là cô có chút tinh mắt, tôi ở phòng có chữ ‘Mai’."
Uông Dương hỏi ông lão ban nãy vẫn còn đang tức giận: "Tiên sinh, còn ngài thì sao?"
Ông lão bướng bỉnh trừng mắt nhìn, vừa mở miệng đã mắng người: "Liên quan quái gì đến cậu? Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cậu biết, cậu nghĩ cậu là ai?"
Bạch Phẩm Như: "Haha, tính khí xấu thế này, chết vì xuất huyết não phải không?"
Giang Ngạn Tuyết, người đang im lặng xem kịch: "..."
Cái đội như thế này, làm sao mà thắng được đây?
Làm thế nào để thắng giờ?!!
Lại có thêm hai người đàn ông và một phụ nữ bước vào, ít nhất cũng có ý thức tự báo tên tuổi của mình.
"Tôi tên Sài Nùng, sống ở phòng có chữ ‘Lan’."
"Tôi tên Vạn Chánh Hạo, cũng sống ở phòng có chữ ‘Lan’."
"Tôi tên Đỗ Vi, sống ở phòng có chữ ‘Cúc’."
Giang Ngạn Tuyết đếm đi đếm lại, đã có 9 người chơi rồi.
Vương Quyên và Chu Lệ sống ở phòng ‘Hạ’, ở phòng ‘Đông’ là Uông Dương, ở phòng ‘Mai’ là Bạch Phẩm Như và Quan Tầm, ở phòng ‘Lan’ là Sài Nùng và Vạn Chánh Hạo, ở phòng ‘Cúc’ là Đỗ Vi.
Còn ông lão tính cách bướng bỉnh kia không phải sống ở phòng ‘Xuân’ thì chính là phòng ‘Tùng’ rồi.
Giang Ngạn Tuyết ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Uông Dương, Uông Dương không có tiếng động bước đến, anh ta đột nhiên đứng trước mặt Giang Ngạn Tuyết, dọa cho cậu một trận kinh hồn.
"Còn cô thì sao?" Giọng của Uông Dương bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn: "Cô tên là gì, ở phòng nào thế?"
Khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp là đứng không vững nữa, đó là thói hư tật xấu bình thường của đàn ông -- trừ những người đồng tính!
Hoa Nhan đặt tách trà xuống, cười nhẹ: "Tôi tên là Hoa Nhan, tôi làm việc trong một công ty thương mại, năm nay 25 tuổi, tôi ở phòng ‘Thu’, mong về sau được mọi người quan tâm nhiều hơn."
Sau khi nói xong phần giới thiệu bản thân của mình trong một hơi, Uông Dương và những người khác đều sững sờ một lúc, Bạch Phẩm Như cười khúc khích: "Xem cô ta dập theo khuôn khổ chưa kìa, cô ta là người máy chứ không phải người!"
Chu Lệ cảm thán: "Quản trị viên nhắc nhở tôi rằng có một NPC tên là Hoa Nhan, là một cô gái trong sáng, tốt bụng, hiền lành và đáng yêu. Đúng thật là như vậy."
Uông Dương ngại ngùng ho khan một tiếng: "Cũng có rất nhiều loại NPC, NPC truyện, NPC chiến đấu và NPC dịch vụ. Theo suy đoán của tôi, một người có dung mạo phi thường, khí chất xuất chúng như thế này hẳn là một NPC đặc biệt, đối với việc chúng ta qua ải sẽ có tác dụng lớn."
Bạch Phẩm Như thở khói thuốc ra, hừ lạnh: "Cắt, nói qua nói lại, còn không phải bởi vì anh thích người ta à?"
Vạn Chánh Hạo, người đang ngồi uống rượu sake trên bàn, nói: "Đại minh tinh, kiềm chế lại cơn ghen tức của cô đi, chua đến nỗi sắp cậy được cả nóc nhà ra rồi đấy."
Bạch Phẩm Như nghiến răng không nói nữa.
Vương Quyên đẩy xe lăn đi tới gần ông lão khó tính, lạnh giọng nói: "Ông già, ông còn chưa tự giới thiệu! Nếu như ông không nói, thì rất có khả năng ông là một ‘NPC nóng tính’, mọi người không đem ông theo nữa, ông ở một mình đi!"
Lời này nói ra cũng coi như là dọa ông lão bướng bỉnh một trận, ông ta đành bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Ai là NPC? Tôi là người chơi hàng thật giá thật! Tôi tên là Phúc Hồi, năm nay 70 tuổi, đã nghỉ hưu, tôi sống ở phòng có chữ ‘Xuân’! Hài lòng rồi chứ!"
Uông Dương lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi lại thông tin của mọi người, nói: "Chỉ còn thiếu mỗi phòng ‘Trúc’ thôi."
Đỗ Vi nãy giờ không mở miệng nói chuyện, lúc này vui vẻ giơ tay lên: "Anh ta tên là Chung Cường, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, là một người nổi tiếng trên mạng."
Uông Dương: "Cô biết anh ta à?"
"Không coi là quen biết." Đỗ Vi vuốt ve cặp kính cận quá khổ trên mặt, vốn dĩ trên khuôn mặt của cô cũng hiện lên vẻ uể oải nhưng giọng điệu vẫn mềm mại: "Tôi đi nhầm vào phòng anh ta, sau đó bị anh ta mắng một trận."
Uông Dương lo lắng nói: "Anh ta không tới ăn cơm, đừng bảo là xảy ra chuyện gì rồi nhé."
"Là sống hay chết thì bản thân tự chịu trách nhiệm, anh đừng có ở đây mà lo chuyện bao đồng nữa đi." Bạch Phẩm Như cứ thấy người là ném thuốc súng bừa bãi. Cô ta trừng mắt nhìn Quan Tầm, người đang ở cùng mình, trong mắt không thể giấu nổi sự chán ghét, cô ta ngắt điếu thuốc, quỳ trên tấm tatami, dùng đũa gắp một miếng sushi.
Cùng lúc đó, Kamiya Ryota mang đến một nồi lẩu sukiyaki, thịt hầm được đun sôi với các nguyên liệu phong phú như hoa cúc, thịt bò lát, nấm enoki, đậu phụ nướng,… Hơi nước bốc lên nghi ngút quyện với mùi hương thơm nồng, lại cộng thêm với âm thanh "ùng ục ùng ục" của nồi lẩu làm cho ai ai cũng muốn động đũa, mở miệng ăn một miếng.
Những người chơi bị đồ ăn hấp dẫn ngay lập tức quên mất Chung Cường đang ở một mình, bắt đầu động đũa nếm thử các món ăn. Trong lòng của Uông Dương vẫn đang suy nghĩ lung tung, anh ta nhìn Ryotai Kamiya bận rộn với công việc, không khỏi lên tiếng chào hỏi: "Ông chủ."
"Vâng, ngài còn muốn gọi thêm món gì nữa không ạ?"
Uông Dương: "..." Nhìn thế này thì chắc chắn là một NPC rồi.
Đợi đến khi Kamiya Ryota rời đi, Uông Dương nói với mọi người: "Tổng cộng có hai NPC là Hoa Nhan và chủ khách sạn. Hoa Nhan trông giống với NPC cốt truyện hơn, có thể cung cấp thông tin cho chúng ta, còn về chủ khách sạn thì lại giống với NPC phục vụ."
Chu Lệ dứt khoát giơ tay: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Giang Ngạn Tuyết vừa ăn vừa thấy vui trong lòng, bình sinh cậu là người thích hai loại khẩu vị, một là thịt nướng, hai là lẩu.
Đáng tiếc là khẩu phần ăn của Hoa Nhan bình thường lại khá là ít cho nên cậu không ăn được nhiều mà đã đầy bụng rồi.
Đối với việc Kamiya Ryota là người chơi hay là NPC, Giang Ngạn Tuyết vẫn có chút lưu tâm.
Mặc dù lúc nào ông ta cũng biểu hiện ra mình là một NPC, nhưng mà, cũng không thể chắc chắn rằng không phải do người chơi ngụy trang thành.
Giang Ngạn Tuyết đã sớm nhìn thấy sự khốn nạn của trò chơi Hoàng Tuyền rồi, không thể lơi là cảnh giác. Từ sớm đã có tiền lệ của Andrea, không có gì là không thể cả.
Còn có, nếu như Kamiya Ryota cũng giống như vậy, là người chơi ngụy trang thành NPC, có nhiệm vụ của riêng mình, thế thì sẽ giống như là cuộc đấu trí của "Tư cách người chơi cấp cao"... vậy thì sẽ rất thú vị!
Ăn uống no say, Phúc Hồi và Bạch Phẩm Như trực tiếp ngủ gục trên bàn, Sài Nùng cũng uống khá nhiều rượu, mơ mơ màng màng nằm trên chiếu tatami.
Nhìn bộ dạng của Đỗ Vi giống như là người chơi mới, tinh thần của cô ta vẫn rất tốt, nhưng không ăn nhiều đồ ăn.
Nhìn nhóm người chơi không có một chút tinh thần chiến đấu này, Giang Ngạn Tuyết nhất thời cảm thấy mệt mỏi.
Tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa! Không nhân lúc còn sớm mà tìm manh mối đi à?