Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 27: Tiệc Tối Chết Chóc

Editor: HanhDoan

Đếm ngược 60 phút, tưởng như không dài, nhưng từng giây từng phút đều là vật lộn trên lằn ranh tử thần.

“Xuống tầng!” Giang Ngạn Tuyết cực kỳ bình tĩnh, cậu dọc theo quỹ đạo của cầu thang, một đường chạy xuống. Tuy rằng Minh Tương Chiếu không hiểu vì sao Giang Ngạn Tuyết lại muốn xuống mà không phải lên, nhưng lúc này không có thời gian thảo luận tranh chấp, anh theo bản năng tin tưởng Giang Ngạn Tuyết, theo cậu sải bước chạy xuống dưới như điên.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, hai chân nhũn ra mỏi nhừ, cầu thang vẫn còn đang kéo dài mãi không ngừng xuống dưới, cây đuốc trong tay đã cháy tới cuối, vụn gỗ đen nhánh rơi xuống phía sau người.

Giang Ngạn Tuyết không thể không thả chậm bước chân, đem cây đuốc cận thận chắn gió: “Bảo vệ ngọn lửa, ngàn vạn lần đừng để lửa tắt!”

Không cần Giang Ngạn Tuyết nhắc nhở, Minh Tương Chiếu cũng biết tầm quan trọng của cây đuốc, nếu không có chút ánh lửa này, bọn họ đã sớm tan xương nát thịt!

Ngoại trừ cầu thang bên ngoài, khung cảnh bốn phía xung quanh đều bị một đoàn sương đen bao phủ cắn nuốt, trong không khí như có lực đạo vô hình ngăn cản Giang Ngạn Tuyết cùng Minh Tương Chiếu đi về phía trước, tự dưng nổi lên gió xoáy như những lưỡi dao nhỏ sắc bén, cứa vào da thịt như muốn lọc da róc xương, giống như lăng trì xử tử* đau đớn khôn cùng.

*Lăng trì xử tử: hình thức tử hình bằng cách dùng dao cắt từng miếng thịt trên người xuống trong khi phạm nhân vẫn còn tỉnh táo, đem đến cái chết từ từ đầy đau đớn.

Ánh lửa mỏng manh yếu ớt phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo kiên nghị của Giang Ngạn Tuyết, mồ hôi mỏng theo thái dương cậu chảy xuống, cậu dừng lại không đi tiếp, quay đầu nói với Minh Tương Chiếu: “Minh tiên sinh, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”

Minh Tương Chiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt kiên định đáp: “Cậu nói đi, cậu đã cứu tôi một mạng, liền muốn tôi đi tìm chết, tôi tuyệt đối không hai lời!”

“… Anh!” Giang Ngạn Tuyết quả thật không am hiểu đối phó với kiểu người ‘ngốc bạch ngọt’, cậu dừng một chút, đưa mắt nhìn lên lầu, nói: “Tôi muốn nhờ anh lên tầng hai tìm Lâu Độ, không cần biết anh dùng biện pháp gì, chỉ cần mang theo anh ta rời khỏi biệt thự, đi ra bên ngoài.”

“A?” Minh Tương Chiếu mông lung: “Vậy cậu thì sao?”

Giang Ngạn Tuyết nhún nhún vai, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Sơn nhân tự có diệu kế!”*

*sơn nhân tự có diệu kế: ý nói người trong cuộc tự có cách giải quyết rắc rối.

“Chính là…”

Giang Ngạn Tuyết ánh mắt sắc bén lên, nói: “Kết cục cuối cùng của ‘Tiệc tối chết chóc’ là Kayle cùng Chris ở trong biệt thự chém gϊếŧ nhau. Nếu Lâu Độ không có chen chân vào, thì người đầu tiên Chris muốn gϊếŧ là tôi, nói đi nói lại, mục tiêu chính của Chris cũng là tôi, ở cạnh tôi mới nguy hiểm. Anh làm theo lời tôi nói đi, hai chúng ta tách ra, Chris sẽ không ngăn trở anh.”

Minh Tương Chiếu nhất thời hiểu ra: “Cậu muốn dùng chính mình làm mồi nhử?”

“Tôi chính là mồi câu, trong phim ngoài đời đều bị cá nhìn chằm chằm.” Giang Ngạn Tuyết cười lạnh một tiếng: “Đừng đi theo tôi để chết cùng làm gì, mau chạy nhanh đi tìm Lâu Độ!”

Minh Tương Chiếu: “Giang Ngạn Tuyết!”

“Theo lời tôi nói đi làm! Nhất định phải mang Lâu Độ ra bên ngoài! Nhất định!”

Giang Ngạn Tuyết cường điệu nhắc lại, chân đã nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

Minh Tương Chiếu khó xử, cắn môi một cái, xoay người chạy lên trên lầu.

Thần kỳ là, anh ta mới chạy có vài bước ngắn ngủn, cầu thang nhìn như vĩnh viễn cũng chạy không đến, lại đột nhiên lên tới đỉnh.

Anh thành công lên đến tầng hai! Quả nhiên, mục tiêu của Chris không phải mình, có Kayle ở kia gánh cái ánh sáng ‘vai chính’, tạm thời còn không đến lượt vị viện trưởng Jack này!

Chạy đến phòng khách nhỏ phía tây, tiến vào phòng Arnold.

Minh Tương Chiếu nhìn quanh hiện trường xem xét, lấy khăn trải giường cột Lâu Độ vào người mình, lại lấy vỏ chăn cùng tấm rèm nối lại, cột vào đầu giường làm điểm tựa, đem dây thừng tự chế ném ra ngoài cửa sổ. Thay vì cõng Lâu Độ xuống lầu, không bằng trực tiếp nhảy cửa sổ cho nhanh.

Minh Tương Chiếu hành động nhanh chóng mang theo Lâu Độ chạy ra bên ngoài. Dẫm lên lớp tuyết đọng dày đặc bên ngoài được hai bước, đột nhiên, trái tim anh ta lộp bộp nhảy dựng.

Trong trò chơi này, kẻ địch không chỉ có người chủ sự mà còn có tên phản bội Giải Diêm nữa!

Giải Diêm mặc kệ mục tiêu là ai, gặp người liền gϊếŧ!

Minh Tương Chiếu tự nói với mình phải bình tĩnh, mặc kệ Giải Diêm như thế nào, hắn đã không còn đạn thì cũng chỉ là người thường, cùng lắm thì tay đấm chân đá một hồi, không có gì đáng sợ.

Minh Tương Chiếu nghe theo lời Giang Ngạn Tuyết nói, cõng Lâu Độ rời xa biệt thự, đi được một đoạn, đột nhiên phía trước vụt qua một bóng đen. Minh Tương Chiếu toàn thân lông tơ dựng ngược, anh dừng lại, lạnh giọng quát: “Giải Diêm! Đừng giả thần giả quỷ!”

Bóng đen kia dừng lại, đến gần Minh Tương Chiếu, gió tuyết vẫn thổi như cũ, cùng tiếng cười bén nhọn truyền tới: “Ha ha ha ha, thật là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, cư nhiên ở chỗ này gặp được hai con chuột nhắt.”

*nguyên câu là của Lục Du: Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn - Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.

Bóng người xuyên qua màn tuyết bay, đúng là Giải Diêm.

Trong tay hắn cầm cây gỗ, súng lục ổ quay không còn đạn không biết đã bị ném đi chỗ nào. Hắn không làm gì vô nghĩa, trực tiếp cầm gậy đập về phía đầu Minh Tương Chiếu.

Minh Tương Chiếu muốn tránh nhưng không biết dẫm trúng cái gì, dưới chân trượt một cái, ngã chổng vó ngay tại chỗ!

Gậy gỗ của Giải Diêm vung lên lại đánh vào khoảng không.

Minh Tương Chiếu nhân cơ hội chạy nhanh hơn, ôm đầu bỏ chạy. Minh Tương Chiếu không sợ Giải Diêm nhưng đang cõng một Lâu Độ hôn mê, còn cố đánh thì chỉ có thiệt mình.

Hướng chạy thuận gió, Minh Tương Chiếu chạy cũng đỡ tốn sức, Giải Diêm chắc chắn sẽ không bỏ qua, hắn muốn đuổi theo, thế nhưng hướng gió không thể hiểu được lại chuyển thành ngược hướng!

Gió bão hỗn loạn giận dữ đánh tuyết vào thân thể đơn bạc của Giải Diêm, hắn không chịu được gió lớn, một bên che mắt một bên không chịu khống chế mà lùi bước. Nhìn xuyên qua khe hở giữa năm ngón tay, hắn thấy Minh Tương Chiếu cư nhiên một đường chạy về phía trước không bị ngăn trở?

Tại sao chỗ Minh Tương Chiếu gió thuận, chỗ hắn gió lại ngược?

Minh Tương Chiếu nhìn ra điều này, vui mừng như điên nói: “Trò chơi Hoàng Tuyền, ngươi đối đãi ta thực không tệ!”

Gió ngừng.

Giải Diêm lửa giận bừng bừng, lúc đang nhất cổ tác khí* muốn đuổi theo, thì một đoạn cành cây đột nhiên khó hiểu từ trên chạc cây gãy xuống, không nghiêng không lệch nện vào đầu Giải Diêm.

Giải Diêm: “Chết tiệt!”

Minh Tương Chiếu: “...”

Vận khí này, phần mộ tổ tiên hắn hẳn bốc khói rồi!

* nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm hăng hái tinh thần thêm ( ‘Tả truyện’ Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.’ khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này được ví với việc lúc người đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc)

_

Cầu thang vẫn còn kéo dài xuống dưới, Giang Ngạn Tuyết cẩn thận phỏng đoán, đại khái cậu đã chạy khoảng nửa giờ.

Ngọn đuốc trong tay cuối cùng cũng tắt, Giang Ngạn Tuyết đơn giản đem cây đuốc quăng ra ngoài, nhìn ánh lửa lăn một mạch xuống cầu thang, con đường phía trước được chiếu sáng, cầu thang rộng mở đột nhiên bị đứt gãy.

Giang Ngạn Tuyết không chút do dự bước nhanh xuống, bay thẳng qua đoạn đứt gãy kia, trực tiếp nhảy xuống!

Đoạn đứt gãy nhìn tưởng chừng rất sâu, trông như động không đáy, kỳ thật lại rất nông, chừng một mét liền chạm đất. Giang Ngạn Tuyết nhanh chóng lấy ra que diêm bật lên, màn sương đen tràn ngập sắp bao phủ Giang Ngạn Tuyết, ánh lửa vừa bật lên, chúng sợ hãi lùi lại phía sau mấy cm.

Giang Ngạn Tuyết thở phì phò, cậu nhịn lại cơn đau tê buốt, rốt cuộc cậu cũng xuống được tầng một!

Ở trong khung cảnh bị sương đen cắn nuốt, cậu như trong một không gian hắc ám vô biên vô tận, chỉ có que diêm nho nhỏ trong tay, thắp sáng một vùng trời đất. Nơi này không có phương hướng, không có cột mốc, cậu chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà đi.

Mỗi một bước đi, sương đen đều sợ hãi lùi lại phía sau một chút.

Que diêm cháy sáng kiên trì không được bao lâu sắp tắt, Giang Ngạn Tuyết lại châm tiếp một cây, từng bước một đi về hướng phòng bếp. Một cơn gió âm u từ phía sau ập tới, que diêm đột nhiên dập tắt, độ ấm trong phòng cấp tốc giảm xuống, Giang Ngạn Tuyết giống như đang đứng trên sông băng, cậu rùng mình lạnh run, đột nhiên trên cổ nóng bừng lên - Một đôi tay bằng xương đen nhánh bóp lấy cần cổ Giang Ngạn Tuyết!

Giang Ngạn Tuyết cảm thấy hít thở không thông, cậu dùng khuỷu tay làm vũ khí, hung hăng thúc mạnh vào ngực người ở phía sau. Cậu dùng mười phần lực đạo khiến đối phương ăn đau, hét lên một tiếng đau đớn chói tai. Lực đạo trên tay đối phương rõ ràng đã nới lỏng, nhưng Giang Ngạn Tuyết không nhân cơ hội chạy thoát, cậu xoay người rút dao găm ra, hướng về phía sương đen hung hăng đâm.

Cảm giác đâm trúng thân thể, Giang Ngạn Tuyết quyết đoán rút dao ra, lại tiếp tục đâm, lần này, dao nhỏ bị đối phương bắt được.

Bàn tay máu tươi đầm đìa nắm lấy tay Giang Ngạn Tuyết, lực đạo rất lớn, âm thanh nứt xương rõ ràng truyền vào tai.

Giang Ngạn Tuyết nhịn xuống đau đớn, cậu không nhìn rõ thân hình đối phương, trước mắt toàn sương đen là sương đen, cậu chỉ có thể đoán mò công kích đối phương, nhưng đối phương sức lực to lớn, căn bản không phải là người.

Lúc mới gặp Lâu Độ cùng hiện tại giống nhau như đúc!

“Cảm ơn ngươi đã bắt lấy ta!” Giang Ngạn Tuyết trở tay nắm lấy móng vuốt đối phương, hướng phía sương đen hung hăng tung cước đá thật mạnh, vẫn dùng mười phần lực. Dưới loại tình huống này không tồn tại khái niệm bảo tồn sức lực.

Người bình thường trúng một kích này của Giang Ngạn Tuyết, ở giữa huyệt Thái Dương, không thành người thực vật cũng trực tiếp tử vong.

Nhưng đối phương không phải là người, nghe thấy âm thanh ngã xuống đất cũng không có nghĩa nó đã chết.

Giang Ngạn Tuyết nhân cơ hội này bật lửa que diêm, dựa theo phương hướng trong kí ức xoay người, hướng về bóng đêm chạy như điên. Ánh lửa chiếu sáng không gian, có nồi chén cùng dao ăn, rốt cuộc cậu cũng tới phòng bếp.

Tiếng bước chân ‘lộc cộc lộc cộc’ dần dần tới gần, Giang Ngạn Tuyết mở tủ bát ra, móc gói bột mì bên trong, mở gói đem hai mươi cân bột trắng tung lên không trung.

Tiếng bước chân càng gần, kề cạnh bên tai!

Trận gió từ phía sau thổi tới, vừa nhanh, vừa mãnh liệt, khiến Giang Ngạn Tuyết đang ở trong bóng tối không kịp trốn tránh. Một đòn nặng nề nghiêm trọng đập vào lưng Giang Ngạn Tuyết, cậu theo quán tính ngã về phía trước, lục phủ ngũ tạng một trận đau nhức, cổ họng trào lên vị tanh ngọt, nhịn không được nôn ra một ngụm máu.

Xương sườn không biết đã gãy mấy cái, tim gan phổi thận khẳng định đã có cái vỡ nát chảy máu. Giang Ngạn Tuyết còn may mắn, một cú này đánh vào người cậu chứ nếu đánh vào đầu, cậu khẳng định giống Lâu Độ, đầu lập tức nở hoa chết thẳng cẳng.

Giang Ngạn Tuyết bất chấp đau đớn, cấp tốc lấy ra que diêm châm lửa ném lên không trung, ngồi tại chỗ ôm lấy đầu mình!

Một tiếng ‘Bùm’ nổ mạnh! Sức nóng tận trời, ánh lửa văng khắp nơi!

Từng mảng từng mảng sương đen bị cắn nuốt, khung cảnh bốn phía được giải phóng, tên quái vật cả người cháy đen hoảng sợ kêu thảm thiết, hắn sợ hãi liên tục chạy trốn ngọn lửa, trong miệng phát ra tiếng hò hét nghẹn ngào mà bén nhọn: “Gϊếŧ mày! Tao muốn gϊếŧ mày! Gϊếŧ mày!”

Giang Ngạn Tuyết rốt cuộc thấy rõ toàn thân quái vật kia.

Hắn giống người lại không giống người.

Quần áo hầu gái trên người bị lửa lớn đốt cháy rách tung tóe, da thịt bị đốt trọi bại lộ ra bên ngoài, có chỗ cháy đen như than, có chỗ ứa máu đỏ tươi. Mặt của hắn không còn nguyên vẹn, da thịt phát ra mùi cháy khét gay mũi lẫn mùi máu tanh hôi, khiến người buồn nôn. Đôi mắt đỏ ngầu, đồng tử che kín tơ máu, dữ tợn đáng sợ, tựa như ác quỷ bị liệt hỏa đốt người trong địa ngục.

Hắn đứng trong ánh lửa, trên mặt đất trống rỗng không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, những hình ảnh như thủy triều dũng mãnh tràn vào trong đầu Giang Ngạn Tuyết, giống như xem phim điện ảnh, cậu bị bắt xem hết toàn bộ quá trình.

Trong hình ảnh, một bé trai tám chín tuổi cầm trong tay thùng nhựa, giơ lên cao, đem chất lỏng bên trong bày ra cho đám nhỏ cùng xem.

Một bé gái cả người xanh tím nức nở hỏi: “Kayle, cậu lấy cái gì vậy?”

“Xăng!” Bé trai mở nắp thùng nhựa ra, cả đám nhỏ túm lại xem, vừa nghe đã che mũi lùi lại.

Bé trai kích động nói: “Tớ trộm từ chỗ viện trưởng, chúng ta sẽ phóng hỏa thiêu cô nhi viện, đốt chết bác sĩ Johan, chúng ta không thể tiếp tục mặc người ức hϊếp, chúng ta phải phản kháng, phải báo thù!”

“Kayle nói đúng, tớ không thể nào chịu đựng kiểu sống như thế này nữa!”

“Tốt lắm Andrea, mọi người chúng ta cùng làm một trận!”

Kiến trúc cô nhi viện hầu hết làm bằng gỗ, bọn nhỏ do bé trai cầm đầu, đem từng bát xăng hắt lên khắp nơi trong cô nhi viện, trộm lấy que diêm, ném bật lửa lên. Toàn bộ cô nhi viện bao gồm cả tên bác sĩ cầm thú kia cùng nhau chìm trong biển lửa!

Bọn nhỏ đã báo được thù, trốn khỏi cô nhi viện, cứ như vậy phân tán trời nam biển bắc, có cuộc sống riêng thuộc về chính mình.

Mà bác sĩ Johan bị thiêu cháy người, chết trong biển lửa ấy đã từ địa ngục trở về. Lúc ban ngày, hắn lấy diện mạo phụ nữ hoàn toàn mới để gặp người, vừa yếu đuối lương thiện vừa ôn nhu nhiệt tình. Đến buổi tối hắn sẽ hóa thân thành lệ quỷ, lấy bộ mặt bị biến dạng năm đó bắt đầu trả thù tám đứa trẻ đã phóng hỏa.

Về phần người không cần thiết như Jack viện trưởng, bác sĩ Johan muốn ông làm nhân chứng cho bữa tiệc trả thù của mình, hắn muốn viện trưởng Jack coi cho rõ ràng từ đầu tới cuối.

Johan là tên biếи ŧɦái, là kẻ điên, sau khi chết hắn càng thêm điên cuồng, hắn muốn xem bọn nhỏ khi trưởng thành gϊếŧ hại lẫn nhau, nhìn chúng đau khổ cầu sinh, nhìn bộ dáng lo lắng hãi hùng của chúng, hắn cảm thấy vui sướиɠ cực kỳ! Nghe âm thanh chúng kêu cứu khóc than, hắn cảm thấy cực kỳ tuyệt vời!

Ngoại trừ Kayle, đứa chủ mưu lên kế hoạch phóng hỏa, xui khiến mọi người bỏ trốn. Để trả thù Kayle, hắn nhất định phải tự mình gϊếŧ chết!

“Mày thế mà dám phản nghịch với tao! Mày chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đáng chết, đáng chết, đáng chết!” Johan khàn giọng kiệt lực rống to, ngọn lửa vây lấy hắn thiêu đốt da thịt, vô số bụi đen trên người hắn rơi xuống. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hận thù khiến hắn bất chấp tất cả, bước nhanh qua ngọn lửa hừng hực, dồn sức lao đến chỗ Giang Ngạn Tuyết, đôi tay bóp chặt lấy cổ Giang Ngạn Tuyết.

“Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!”

Mặc kệ nội tạng đau dớn, Giang Ngạn Tuyết bắt lấy một ngón tay của hắn dùng sức bẻ mạnh ra ngoài, đồng thời thúc mạnh đầu gối, đá mạnh Johan bay ra ngoài.

Có lửa nóng bao phủ, thực lực của Johan giảm xuống rõ rệt, Giang Ngạn Tuyết kịp thời đứng dậy, chạy đến trước kệ bếp, lấy ra một thùng dầu ăn, không cần suy nghĩ trực tiếp hắt vào đống lửa.

Một ngọn lửa không nhỏ lập tức bùng lên dữ dội gấp mấy chục lần, từ phòng bếp tràn ra đến bên ngoài, toàn bộ tầng một của biệt thự đều bị lửa lớn vây quanh, lửa bén vào đồ dùng trong nhà, bén lên sàn gỗ cùng cầu thang, lửa càng cháy càng lớn, dần dần cháy lên tầng hai!

Johan luống cuống, hắn vừa lo vừa sợ, hắn nghĩ cách đi ra! Dù sao Kayle chết chắc rồi, ở chỗ này cùng nhau đồng quy vu tận*, không bằng đi ra ngoài tìm hai món đồ chơi còn lại!

*đồng quy vu tận: cùng đến chỗ chết, cùng nhau hủy diệt.

Johan không quan tâm đến nguy hiểm sẽ cháy thành tro bụi, đang muốn mạnh mẽ chạy qua biển lửa đi ra bên ngoài, Giang Ngạn Tuyết từ sau lưng mạnh mẽ lao đến, gắt gao giữ chặt lưng hắn.

“Muốn đi đâu?” Trên người Giang Ngạn Tuyết khắp nơi đều là ngoại thương nội thương, vết thương lớn vết thương nhỏ, loại phương thức đốt lửa tự thiêu này quá mức bá đạo rồi, trên người cậu có nhiều chỗ bị bỏng, chỗ da thịt lộ ra ngoài bỏng rát đau đớn, mùi vị cháy khét không biết là trên người mình hay trên người Johan nữa.

Con ngươi Giang Ngạn Tuyết bị ánh lửa chiếu lên sáng rực rỡ, khóe miệng như có như không gợi lên nét châm biếm: “Bên ngoài lạnh lắm, hai ta ở chỗ này vẫn tốt hơn đấy!”

Đôi mắt đỏ như máu của Johan trừng to: “Mày!”

Xưa nay người chơi luôn sợ hãi ma quỷ, bị oan hồn ác quỷ trong các trò chơi đuổi chạy đến đái cả ra quần, nào có ai giống Giang Ngạn Tuyết, chủ động giữ quỷ lại?

Quỷ người ta đã muốn đi rồi, cậu lại khăng khăng ngăn chặn không cho đi, còn cố sống cố chết kéo người ta trở lại phòng khách.

Rốt cuộc ai là người? Ai là quỷ?

Ai ở vực thẳm? Ai trông mong ai?

Johan sợ tới mức dùng sức giãy dụa đánh đấm: “Mày điên rồi à? Mày muốn đồng quy vu tận sao?”

“Đồng quy vu tận? Đùa vui kiểu gì thế?” Máu tươi theo khóe miệng Giang Ngạn Tuyết chảy ra, cậu ghìm chặt thắt lưng Johan phòng ngừa hắn chạy trốn, dưới chân dùng sức nhảy ra sau, mạnh mẽ đâm thẳng vào cọc gỗ sắc nhọn bị lửa đốt cháy. Cọc gỗ dài đến một mét, chuẩn xác đâm xuyên qua ngực Giang Ngạn Tuyết cũng nhất cổ tác khí đâm xuyên qua tim của Johan. Xuyên hai người như thanh hồ lô đường, mọi thứ đều yên lặng.

“Chỉ có mình ngươi chết!” Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết tối tăm nhìn chăm chú vào Johan đang hóa thành tro bụi. “Đừng quên ta còn có một cộng sự!”

[ Leng keng~ ]

[ Trò chơi đếm ngược 60 giây, 59, 58, 57,….]

Máu tươi đã nhiễm đỏ quần áo, bắn đầy cả xuống đất!

[ 30, 29, 28,…, 5,4,3,…]

[ 2,1 ]

[ 0 ]

[Chúc mừng người chơi Minh Tương Chiếu, người chơi Giải Diêm, người chơi Lâu Độ, người chơi ‘người sống lại’ Giang Ngạn Tuyết, trò chơi qua ải!---E]

Lúc Giang Ngạn Tuyết khôi phục lại ý thức, cậu đã trở lại trên xe lửa.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại, trong đầu liền vang lên tiếng của quản trị viên:

[Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘Tự tay gϊếŧ chết người chủ sự Christopher’, phần thưởng đã được nhập vào vé tàu của ngài, vui lòng chú ý kiểm tra và nhận.]

Tiểu loli diện mạo đáng yêu giọng nói ngọt ngào đi đến trước mặt Giang Ngạn Tuyết, cười khanh khách vươn tay ra: “Tiên sinh, xin hãy đưa vé tàu ra!”

Giang Ngạn Tuyết theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Minh Tương Chiếu nằm liệt trên một ghế tàu, một bộ dạng cơ thể bị đào rỗng tuếch.

Nhưng vẫn không thấy Lâu Độ.

Đoàn tàu Hoàng Tuyền là đại sảnh trò chơi, mà đại sảnh trò chơi có rất nhiều, khả năng Lâu Độ bị phân đi nơi khác.

Lấy vé tàu ra đưa cho nhân viên tàu rồi lại lấy về, trên vé tàu hiển thị:

[ Tiệc tối chết chóc -- ???]

[Mở lúc 20:00, ngày 16 tháng 9 năm 20XX ]

Hoa Bỉ Ngạn ở mặt trái vé tàu, một cánh của đóa hoa cùng hai cái nhị hoa đã bị nhiễm huyết sắc.

Sau khi trở lại xe lửa, các loại vết thương lớn lớn bé bé trên người đều tự nhiên khép lại. Giang Ngạn Tuyết đứng lên, đi đến chỗ Minh Tương Chiếu, khóe môi gợi lên nét ôn hòa, cảm kích nói: “Cảm ơn anh Minh đã giúp đỡ.”

Minh Tương Chiếu vội nói: “Đừng đừng đừng, là cậu đã giúp tôi mới phải, nếu không có cậu ngăn chặn Johan, tất cả chúng ta đều chết!”

Minh Tương Chiếu biết rõ trò chơi Hoàng Tuyền vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, nên nhanh chóng nói ra địa chỉ gia đình mình: “Nhớ rõ tới tìm tôi nhé!”

Quả nhiên, Minh Tương Chiếu vừa nói xong lời này, trước mắt Giang Ngạn Tuyết liền tối sầm.

Chờ lần thứ hai có lại ý thức, cậu đã về thế giới sống, nằm bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ của Nam Kha.

“Giang ca, anh đi đâu thế? Có đói bụng không? Tôi gọi cơm hộp bên ngoài mới tới, hương vị tê cay chính thống đấy, anh mau tới nếm thử chút đi! Tôi còn có trà sữa với nước chanh, nhưng mà dùng với Coca mới càng tốt.” Nam Kha bô bô nói đủ thứ, cậu ta một tay cầm Soda ướp lạnh, một tay cầm quyển ‘Conan’ vô lo vô nghĩ mà nghỉ hè, càng thêm thích ý.

Giang Ngạn Tuyết còn chưa biết hôm nay là hôm nào: “ Tôi… vừa rồi…”

Nam Kha nói: “Anh ra ngoài sao? Tôi đi phòng bếp làm một chút liền không thấy anh đâu.

Giang Ngạn Tuyết: “Tôi đi bao lâu?”

“Cũng tầm nửa giờ!” Nam Kha chống cằm, phồng quai hàm lên nói: “Giang ca, chuyện của Lâu Độ nhàm chán lắm sao? Xem anh bỏ đi kìa!”

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Nam Kha đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, dọn ra bàn nhỏ trong phòng cho Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết lấy ra sổ tiết kiệm trong túi, mặt trên đang trống quả nhiên có thay đổi.

1300 vạn.

“Tôi vừa rồi tiến vào trò chơi.”

“Phốc---” Nam Kha phun ra một mồm to nước có ga, sặc đến chết đi sống lại.

“Tôi mới vừa xem một quyển truyện tranh, anh đã đi vào trò chơi chơi một vòng? Thế nào, thế nào? Có nguy hiểm không? Anh cái kia… Bình an trở về là tốt rồi!” Nam Kha khẩn trương, nói năng lộn xộn.

Giang Ngạn Tuyết: “Hữu kinh vô hiểm đi!”

Nam Kha biết Giang Ngạn Tuyết trải qua một ván trò chơi tất nhiên thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cậu cũng không có hỏi lại, mà rất tri kỷ xả nước ấm cho Giang Ngạn Tuyết tắm rửa.

Giang Ngạn Tuyết ở lại một ngày, biết được vòng trò chơi tiếp theo của Nam Kha là vào năm ngày sau, trước tiên đem một ít kinh nghiệm nói cho Nam Kha, bao gồm kích phát ‘Checkmate’ nguy hiểm.

Ngày thứ ba, Giang Ngạn Tuyết trở về Kinh Châu.

Cậu ở tiểu khu nhà lầu trong vùng mở rộng mới, hoàn cảnh tương đối không tồi, cậu chào hỏi đại thúc trông cửa, vào thang máy đi lên lầu.

Vừa mới đi ra khỏi thang máy, Giang Ngạn Tuyết sửng sốt.

Lâu Độ đang đứng ở trước cửa nhà cậu. Anh vẫn như cũ, mặc tây trang giày da, đeo cặp kính gọng tròn, từ đầu đến chân đẹp đẽ sang trọng, chỉnh tề sạch sẽ. Một thân tràn ngập hơi thở tinh anh của tầng lớp thượng lưu, ngay cả con mèo hoa ngồi chồm hỗm ở hành lang cũng không chịu nổi Bá Vương chi khí trên người anh, bị dọa cho chạy đi mất rồi.

“Làm tôi sợ hết hồn.” Giang Ngạn Tuyết khoa trương làm động tác che lại trái tim bé nhỏ của mình, trừng anh một cái: “Anh ở đây làm gì? Đứng gác?”

Ngoại trừ ký ức lúc còn nhỏ, Lâu Độ sau khi trưởng thành gặp lại Giang Ngạn Tuyết, đều là ở ‘Tiên Châu’ hoặc phụ cận ‘Tiên Châu’. Mà Giang Ngạn Tuyết ăn mặc tương đối đẹp đẽ, như là mặc áo lông cừu lộ vai, mang khuyên tai kim cương lóe mù mắt người, khoe khoang phong tình. Hoặc như mặc mấy bộ đồ bó sát cùng quần jean, phô bày ra vòng eo tinh xảo mê người, bờ mông cong cùng đôi chân thon dài hoàn mĩ, vừa nhìn đã thấy toát ra vẻ hấp dẫn trí mạng.

Loại quần áo chọc người phạm tội cùng biểu tình say mê hấp dẫn quả thực quá phạm quy!

Nhưng mà cũng có thể lý giải, dù sao công việc người ta làm cũng là phong tình vạn chủng, không hướng đến phong cách yêu mị mê hoặc lòng người, thì làm gì có ai mua tạp chí?

Vẫn là lần đầu tiên Lâu Độ nhìn thấy một Giang Ngạn Tuyết như vậy.

So với cái cách ăn mặc nghèo kiết hủ lậu lúc ăn cơm cùng Lâm Nguy lần trước, hôm nay tuy rằng không ăn mặc xuất chúng nhưng phá lệ tươi mát.

Áo sơ mi màu lam nhạt mặc ở nhà phối với quần dài màu trắng, thoạt nhìn không hợp mắt nhưng lại đặc biệt ấn tượng. Là cái loại liếc mắt nhìn qua cũng không thấy kinh diễm nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không quên, đêm về nằm mộng.

Lâu Độ tâm tình không tồi, lại khó mà ngăn chặn anh nói ra lời khó nghe ấu trĩ: “Xem cậu có chết hay không?”

Giang Ngạn Tuyết lấy chìa khóa ra mở cửa, cười ôn nhuận như gió nói: “Thật ngại quá, vẫn còn tung tăng nhảy nhót được!”

Cửa phòng mở ra, Giang Ngạn Tuyết trở tay muốn đóng, không ngờ Lâu Độ tiến lên một bước, mạnh mẽ chen vào phòng qua khe hở chỉ bằng không đến 30 cm.

Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: “Tự ý xông vào nhà riêng nha!”

Lâu Độ không để ý chút nào đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, không chút nào xem mình là người ngoài: “Cậu hai ngày nay đi nơi nào?”

Giang Ngạn Tuyết đang định nói một câu “Không liên quan đến anh”, lời nói lên đến miệng, đột nhiên nghĩ đến một cách hay ho chọc người tức giận: “Cùng Tiểu Lâm đi cửa hàng xem áo cưới!”

Quả nhiên ánh mắt Lâu Độ trở nên lạnh băng: “Cậu còn am hiểu loại chuyện này?”

Giang Ngạn Tuyết việc nhân đức không nhường ai: “Là do công việc này của chúng tôi, đi nhiều biết nhiều người, tiệm nào đồ cưới đẹp nhϊếp ảnh giỏi, tiệm nào làm việc chuyên nghiệp đều rõ rành rành.”

“Ha hả.” Lâu Độ cười lạnh.

“Ha hả.” Giang Ngạn Tuyết cũng cười trả lại.

Đang định tiếp chiêu, không ngờ Lâu Độ đột nhiên đổi phong cách: “Trò chơi cuối cùng, cậu cùng NPC đồng quy vu tận?”

Giang Ngạn Tuyết không chút để ý nói: “Tôi lúc ấy trọng độ thương tàn*, NPC còn lưng hùm vai gấu, không kéo hắn cùng chết căn bản không có biện pháp nào thắng được.”

*trọng độ thương tàn: bị thương nặng đến tàn phế

Biểu tình lạnh lẽo của Lâu Độ khi nghe đến bốn chữ ‘trọng độ thương hàn’, trong nháy mắt liền tan vỡ, anh tức thì thấy lúng túng.

Lâu Độ như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng thu liễm biểu tình cao lãnh đã rách nát đầy đất của mình, lạnh lẽo nói: “Cậu không sợ tôi sẽ lựa chọn từ bỏ cậu?”

“...” Này thật đúng là không nghĩ tới.

“Andrea muốn gϊếŧ tôi, bị anh gặp được, anh ra mặt ngăn trở, lại gặp phải Johan phục kích, anh vì tôi chắn một kiếp mà biến thành người thực vật, cũng không thấy anh sợ tôi sau khi qua ải liền gϊếŧ anh?’

Giang Ngạn Tuyết rũ xuống mắt phượng, trong mắt ánh lên ý vị châm chọc lại yêu mị hàm xúc: “Trò chơi kết thúc, nếu cộng sự không sống lại có thể đạt điểm tích lũy gấp ba lần, trong trò chơi mà tự tay gϊếŧ chết cộng sự có thể đạt điểm tích lũy gấp sáu lần!”

Lâu Độ: “…”

Này, thật đúng là không nghĩ tới.

Sau khi thấy rõ chân tướng, đầu óc nóng lên, chỉ biết xông tới.

Ở lúc qua cửa trò chơi, quản trị viên đếm ngược 60 giây muốn cậu xác nhận có muốn cộng sự sống lại hay không, ở ngay giây 59 anh đã xác nhận ‘sống lại’.

Tình huống khẩn cấp không nghĩ được nhiều như vậy, hiện tại ngồi nhớ lại, không khỏi cảm thấy ức chế!

Thì ra trong khi bất tri bất giác, anh lại làm nhiều việc không phù hợp với thiết lập nhân vật cao lãnh của mình như vậy!

Nói thế nào thì dù đầu có chảy máu cũng không thể ném đi cái thiết lập cao lãnh kia chứ?

Lâu Độ sắc mặt ngày càng âm trầm, vẫn là trưng ra nét mặt khắc nghiệt như cũ kia, muốn sỉ vả Giang Ngạn Tuyết cả người bốn phía một phen mới bỏ qua.

Giang Ngạn Tuyết đã không còn kiên nhẫn: “Còn có việc gì nữa không? Không còn việc gì thì tôi hạ lệnh trục khách.”

Lâu Độ cũng không sốt ruột, ngồi thoải mái trên sô pha mềm mại, bắt chéo chân, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Cậu đưa tôi số điện thoại!”

“Làm gì?”

Lâu Độ lặp lại nói: “Điện thoại!”

Giang Ngạn Tuyết cười khúc khích: “Thật ngại quá, Lâu tổng, thứ cho tôi khó tòng mệnh!”

“Tại sao?”

“Làm cái nghề này của chúng tôi, điện thoại là thông tin cá nhân tuyệt đối bảo mật.” Giang Ngạn Tuyết ánh mắt trong suốt long lanh, vẻ lãnh đạm bên trong lại mang theo điểm nghiền ngẫm. “Nếu gặp được vị khách nào không hiểu chuyện, giống nhà văn lớn như anh đây tới cửa phục vụ, tôi sẽ thực khó xử đấy!”

Lâu Độ trong mắt xoẹt qua tia tàn khốc.

Xem anh bị chính mình chọc giận, Giang Ngạn Tuyết cả người lẫn tinh thần đều thoải mái, liền cho phép cái vị ‘cội nguồn vui sướиɠ’ này ở lại trong nhà.

Lúc nửa đêm, Giang Ngạn Tuyết đặt vé máy bay đi Tuệ Châu, bị Lâu Độ bắt được, động tĩnh to lớn, giống như bắt gian tại trận.

“Đi gặp cái lão già nào hả?” Trong giọng nói lộ ra vẻ âm dương quái khí, làm người ta khó chịu.

Giang Ngạn Tuyết liếc mắt nhìn anh một cái, biết nghe lời phải nói: “Đi gặp cái vị sủng ái tôi nhất kia, muốn cái gì có cái đó, muốn mua gì liền mua, muốn hoa liền tặng hoa.”

Lâu Độ: “Thật không? Tôi đây cũng đi nhìn xem!”

Giang Ngạn Tuyết nóng nảy: “Anh đi làm gì?”

Lâu Độ lưu loát lấy di động ra đặt vé máy bay, cùng khoang máy bay với Giang Ngạn Tuyết, còn cố ý đặt chỗ ngồi liền nhau với Giang Ngạn Tuyết.

“Gặp người tình của cậu, để thêm kiến thức.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia của Lâu Độ liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào Giang Ngạn Tuyết: “Tôi rất hiểu quy củ, chờ đến lúc hai người củi khô lửa cháy làm chính sự tôi lập tức lảng tránh.”

“…”

Giang Ngạn Tuyết thật muốn cào đầu chó của anh!

Mắt không thấy tâm không phiền, Giang Ngạn Tuyết đi ăn kem gắng hạ hỏa.

Lâu Độ thấy cậu đi rồi, nắm lấy con chuột click mở trang web ẩn phía dưới, là Mỹ Đoán.

‘Đông Bắc Tiểu Trù’, đánh giá năm sao… Địa chỉ: Tuệ Châu, chợ thành nam XXXX.

Lâu Độ: “Ha hả.”

Bay từ Kinh Châu đến Tuệ Châu hết ba giờ đồng hồ, trằn trọc ngồi xe buýt cùng taxi, chạy về hướng vùng quê hỏi thăm, cuối cùng cũng đến được đúng địa chỉ.

Đứng trước cửa ra vào, Giang Ngạn Tuyết không có dấu hiệu hỏi một vấn đề: “E, là có ý gì?”

Lâu Độ sửng sốt, nét mặt đầy vẻ ngu ngốc: “Chữ cái tiếng Anh, cái này cũng không biết?”

Giang Ngạn Tuyết ném cho anh một cái xem thường, quên đi, đàn gảy tai trâu (hỏi nhầm đối tượng)!

9 giờ rưỡi sáng, tiệm cơm không có ai. Vị trí của quán Đông Bắc Tiểu Trù này có chút hẻo lánh, nhưng phong cách trang trí tương đối không tồi, mang mười phần hơi thở của nông gia đại viện, diện tích bên trong cửa hàng rất lớn, có hai người phục vụ ở sau bếp hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu thức ăn, trước bàn kiểm toán ngoài sảnh chính còn có một người thu dọn vệ sinh mấy cái bàn.

Về phần ông chủ Minh Tương Chiếu thì lại thực nhàn nhã, ở cửa tiệm chơi đùa với mấy bồn hoa, tưới nước bón phân liền mạch lưu loát.

“Minh tiên sinh!” Giang Ngạn Tuyết từ xa đã chào hỏi, Minh Tương Chiếu nghe tiếng quay đầu nhìn lại, vừa mừng vừa sợ, vội vàng mời hai người anh em cùng chung hoạn nạn vào cửa hàng.

“Đừng gọi tiên sinh này tiên sinh nọ, nghe xa cách lắm, gọi tôi Tương Chiếu là được, gan gan Tương Chiếu Tương Chiếu!” Minh Tương Chiếu cười ha ha rót nước, méo mặt đón nhận khí thế của giá trị con người lẫn giá trị nhan sắc đỉnh cấp, cùng hơi thở của nhân sĩ thành đạt từ trên người Lâu Độ đập vào mặt, bỗng nhiên cảm thấy áp lực nặng nề như bị núi đè.

“Tôi làm mấy món ăn sở trường cho hai người đón gió tẩy trần, không biết có ăn quen hay không?” Minh Tương Chiếu đặc biệt ngượng ngùng, nhìn bộ dáng Lâu Độ thế này, đồ ăn thấp hơn bốn sao tuyệt đối sẽ không ăn đâu?

Giang Ngạn Tuyết bắt được cơ hội, bật người oán giận: “Trong trò chơi có thể ăn, ở thế giới sống lại không thể ăn sao? Nhà văn à, chúng ta hiện tại sống một ngày ăn một ngày, có thể ăn thì cứ quý trọng đi!”

“Cậu chủ nói chính là, chúng ta hiện tại ăn bữa nay không biết bữa mai, cậu đến ăn nhiều một chút, nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng của cậu đấy!”

“Như nhau như nhau!”

“Khách khí khách khí!”

Minh Tương Chiếu: “…”

Minh Tương Chiếu từng cho rằng hai người này là cộng sự từng đồng sinh cộng tử, cảm tình rất tốt, biết đâu còn có bí mật không thể cho ai biết, rốt cuộc nguyện ý vì đối phương đi tìm chết nói không chừng là người yêu cũng nên, mà hiện giờ xem ra, hình như hiểu lầm rồi.

Minh Tương Chiếu thi triển tài nghệ nấu nướng, khoản đãi Giang Ngạn Tuyết cùng Lâu Độ một bữa thịnh soạn, ba người trong phòng nhấm nháp mỹ vị, chờ ăn uống no đủ, cũng đến lúc nói chính sự.

“Chúng ta đã kích phát ‘Checkmate’ nhưng vẫn còn có thể sống sót, chỉ có 10% tỉ lệ, tôi thật là khấu tạ Phật Tổ, cảm tạ thượng đế Hallelujah! Nhưng cũng không đáng để quá vui mừng, ít nhất tôi còn có một trò chơi đã thành công qua cửa trước đó.”

Minh Tương Chiếu nói chuyện giấu một nửa lộ một nửa, làm Lâu Độ tương đối khó chịu.

Không đợi Lâu Độ thúc giục, Minh Tương Chiếu liền nói: “Khi kích phát ‘Checkmate’ người chơi hoặc là chết trong vòng trò chơi kia hoặc là chết trong vòng trò chơi tiếp theo, tuyệt không có ngoại lệ. Theo số liệu người chơi thống kê, đại khái chỉ có 1% người có thể sống sót, phi thường hung hiểm. Chết rồi thì không nói, còn sống mới là trọng điểm, bọn họ sẽ có được tài phú cùng vinh quang không gì sánh được.”

Giang Ngạn Tuyết: “Sao lại nói như vậy?”

Minh Tương Chiếu kể tuần tự: “Còn nhớ rõ nhân viên tàu cho hai người đánh giá không?”

Lâu Độ nói: “Anh nói là bình xét cấp bậc ở mặt sau thẻ điểm tích lũy sao?”

Minh Tương Chiếu: “Đúng vậy, mặt sau có phần dành cho bình xét cấp bậc!”

Giang Ngạn Tuyết nghĩ tới, vòng trò chơi thứ nhất sau khi kết thúc, đánh giá của cậu là cấp S khu D.

“Trong trò chơi Hoàng Tuyền có cấp bậc, có tổng cộng năm phân khu là khu A, khu B, khu C, khu D và khu E. khu A là cao nhất, khu E là thấp nhất. Căn cứ vào mỗi vòng đánh giá, phân khu tương ứng sẽ được tăng lên, khu D cùng khu E là hai khu người mới, khu C là khu người chơi trung đẳng, khu B là khu người chơi lâu năm thân kinh bách chiến, mà khu A thì không tới được, nơi đó đều là các lão đại, đều là người chơi có trong tay thẻ vàng cao cấp!”

Lâu Độ không hổ là người có kiến thức rộng rãi, nghe đến loại tin tức bùng nổ như này mà vẫn duy trì được bộ dáng cao lãnh lôi đả bất động*, còn có tâm tư nói giỡn: “Thẻ vàng VIP?”

*lôi đả bất động: sét đánh trúng cũng không di chuyển.

“Là vé tàu, vé tàu!” Minh Tương Chiếu lấy ra sổ tiết kiệm vỗ lên bàn: “Cái này ở thế giới sống là sổ tiết kiệm, nhưng qua đến thế giới kia thì là vé tàu. Vé tàu của chúng ta đều là màu bạc, của người chơi cao cấp là màu vàng.

Tính cả ‘Tiệc tối chết chóc’, Minh Tương Chiếu đã thông qua sáu cửa ải, là người chơi lâu năm, anh ta hắng giọng nói, chuẩn bị cho hai người mới khiến người kinh ngạc này một phen phổ cập khoa học.

“Người chơi cao cấp không cần quá nhiều đặc quyền, không quan tâm chơi trò gì, cũng không cần quan tâm có kích phát ‘Checkmate’ hay không, chỉ cần trò chơi kết thúc sẽ có được gấp ba lần điểm tích lũy, hơn nữa nếu giữ gốc 1000 điểm tích lũy khởi điểm, cho dù suốt cả hành trình không có làm cái gì, chỉ dựa vào đồng đội nằm thắng, cũng sẽ được cho 300 điểm tích lũy.”

“Một sọt đạo cụ, tiểu đệ vội vàng đến ôm đùi có thể xếp thành một cái Trường Thành, các loại đạo cụ hi hữu từ trên trời rớt xuống, còn có rất nhiều chỗ tốt khác nữa. Tôi là loại khu C, có khi nằm liệt giữa đường cũng không biết chừng.”

Minh Tương Chiếu hèn mọn cười khổ.

Lâu Độ nhạy bén đã nhận ra cái gì: “Trở thành người chơi cao cấp có điều kiện gì sao? Cùng ‘Checkmate’ có quan hệ gì không?”

Minh Tương Chiếu sửng sốt kinh ngạc: “Không hổ là Lâu tổng, cậu thật nhạy bén! Không sai, chính là ‘Checkmate’! Kích phát ‘Checkmate’, người chơi sẽ mở ra yêu cầu tư cách người chơi cao cấp, mà theo chúng tôi suy đoán, yêu cầu tư cách này chính là vòng chơi tiếp theo, nếu có thể thông qua sẽ trở thành người chơi cao cấp, nếu thất bại liền…”

Giang Ngạn Tuyết: “Đóng góp cho 99% số liệu còn lại.”

“Ách, đúng vậy!” Minh Tương Chiếu có chút buồn bực, hai người này như thế nào một chút cũng không thấy sợ hãi, có cảm thấy chút nguy cơ nào không? Kêu chính mình hiện tại run bần bật sao mà chịu nổi!

Minh Tương Chiếu khổ hề hề nói: “Sau khi nhập vào khu A, sẽ thông cáo toàn hội, đây là một loại vinh dự. Tính đến nay, người khu A có tổng cộng 3018 người, đều là nhân tài.”

“Còn có một chút!” Minh Tương Chiếu ho nhẹ một tiếng, thu liễm tốt cảm xúc của mình, biểu tình ngưng trọng xưa nay chưa từng có: “Chỉ có kích phát ‘Checkmate’, người chơi mới có thể tham chiến tư cách người chơi cao cấp, nói cách khác, có thể khảo cấp chỉ có tôi với Giang Ngạn Tuyết, lúc đó Lâu Độ không có tham dự, mặc dù Lâu Độ cùng Giang Ngạn Tuyết là cộng sự.”

Lâu Độ trước sau bảo trì tư thái xem diễn, biểu tình lôi đả bất động nháy mắt vỡ nát.

Giang Ngạn Tuyết lại quan tâm đến một chuyện khác: “Sau khi kết thúc ‘Tiệc tối chết chóc’, có một chữ cái E, anh biết nó là cái gì không?”

Minh Tương Chiếu ngẩn người, hoài nghi chớp chớp mắt: “Có sao? Lúc ấy quá hỗn loạn, khả năng tôi không có chú ý tới.”

Giang Ngạn Tuyết gật đầu, không hỏi lại.

Minh Tương Chiếu nhân cơ hội mời: “Tôi biết một diễn đàn, trong diễn đàn đều là người chơi của trò chơi Hoàng Tuyền, các cậu cũng vào đi?”

---- “Cá Bi Thương” gia nhập diễn đàn.

---- “Mèo Hạnh Phúc” gia nhập diễn đàn.

‘Duang’ Một Tiếng: “Ai da, người mới tới à?”

Không Muốn Chết: “Nhưng không nhất định là người mới, không chừng là lão đại!”

‘Duang’ Một Tiếng: “Nói cũng là Minh ca kéo vào, tuyệt đối không phải vật phàm.”

Ta Quá Đẹp: “Nickname của hai người này, hai người là tình nhân à?”

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Lâu Độ: “…”

Nhắc đến nickname này, lại là một đoạn tinh phong huyết vũ ân oán tình thù.

Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ là đối thủ một mất một còn, lại còn là tình địch, trong tối ngoài sáng đối chọi gay gắt, việc lớn việc nhỏ luôn tranh nhau phân cao thấp. Ngay cả việc đặt nickname cũng so đo một lần phải áp một lần, ví như Giang Ngạn Tuyết đặt tên là Con Giun Nhỏ, Lâu Độ liền đặt tên là Tôm Ăn Con Giun, Giang Ngạn Tuyết thấy thế sẽ đặt tên là Cá Nhỏ Ăn Con Tôm, Lâu Độ cũng sẽ gϊếŧ ngược lại, trực tiếp đặt Mèo Ăn Cá.

Cứ thế không dứt!

Tình thế trước mắt là, Cá trong nước bi thương ngược dòng thành sông, Mèo trên bờ liếʍ cái bụng vui tươi hớn hở.

Giang Ngạn Tuyết hỏi Minh Tương Chiếu: “Tôi còn có một người bạn, có thể cũng kéo cậu ta vào được không?”

Minh Tương Chiếu: “Đương nhiên có thể, người nhiều sức lớn!”

Vì thế Nam Kha cũng gia nhập diễn đàn.

Chân Tướng Chỉ Có Một: “Ha ha ha ha, nơi này thật náo nhiệt! Nhiều người quá, đều là người chơi trong trò chơi Hoàng Tuyền sao? Thì ra đồng bọn đồng bệnh tương liên nhiều như vậy sao, mong mọi người chỉ giáo, tôi tên Nam Kha, đảo ngược lại chính là ‘Conan’, tôi đang học lớp 11, người Kinh Châu, trước mắt đang nghỉ hè đặc biệt rảnh, mà không đúng, có trò chơi Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm tôi, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá mạo hiểm! Tôi thích ăn các loại đồ ăn vặt, như là tôm miếng khoai lát coca trà sữa, chán ghét đồ chua! Nguyên nhân tôi chết là do thức khuya chơi game, chết đột ngột, mọi người ngàn vạn lần phải tiếp thu bài học của tôi, nghỉ ngơi điều độ, không cần trầm mê lướt mạng nha!”

Mọi người: “…”

Nhìn xem, giờ trong đây có một đứa đã lạc quan còn nói nhiều, cái diễn đàn này sẽ không còn yên bình cho coi.

8 giờ tối ngày thứ năm, Giang Ngạn Tuyết đúng giờ bị kéo vào trò chơi.

-

Tác giả có lời muốn nói: Dự tính V từ nay trở đi, một ngày sáu hoặc là vạn con vịt, để xem còn ai dám nói tui viết ngắn không? (chống nạnh!>