“Anh ta đang đuổi theo James.” Minh Tương Chiếu suy nghĩ một chút, không khỏi nghi ngờ nói: “Cậu không sợ hắn ta còn đạn dự phòng sao?”
Giang Ngạn Tuyết suýt chút nữa phun ra: “Đạn dự phòng? Bug lớn như vậy, trò chơi Hoàng Tuyền không cần mặt mũi nữa sao? Thôi đừng đùa nữa, để Giải Diêm cho mỗi đứa một phát, chết hết cả đám cho khỏe.”
Minh Tương Chiếu: “…” Xin lỗi, thật sự không cười nổi.
“Tôi là viện trưởng.” Minh Tương Chiếu nhìn Giang Ngạn Tuyết thật sâu: “Quản trị viên đã nói cho tôi biết thân phận bí mật của tôi, là viện trưởng. Viện gì thì tôi còn đang suy nghĩ, nhưng nhìn thấy mấy thứ vừa nãy, tôi đã có phỏng đoán mơ hồ rồi.”
Giang Ngạn Tuyết nhìn chằm chằm nhìn bức tường đầy tranh, nói: “Ở đây treo nhiều tranh như vậy, có thể thấy hẳn là sự tồn tại của chúng không phải để trang trí bố cục đâu đúng không?”
“Cậu cảm thấy nơi này có điều đáng ngờ sao?” Minh Tương Chiếu đưa tay thử lấy nó xuống, lắc lư trái phải, kéo mạnh, nhưng cơ bản là không lấy xuống được.
Giang Ngạn Tuyết thực sự không biết cách thưởng thức tranh nước ngoài. Nơi này có tranh phong cảnh, tranh về con người, muôn hình muôn vẻ, nhiều kiểu nhiều loại. Tất nhiên nổi tiếng và bắt mắt nhất vẫn là kiệt tác《 Bữa Tối Cuối Cùng 》* của Da Vinci.
Giang Ngạn Tuyết cũng mặc kệ giá trị liên thành hay lịch sử lâu đời gì gì đó, đưa tay sờ sờ dầu thông trên giấy vẽ.
“Minh tiên sinh, chúng ta vào phòng bếp pha một chút nước chanh đi.”
“Hả?” Mặc dù Minh Tương Chiếu không hiểu nhưng vẫn làm theo, vào phòng bếp cùng Giang Ngạn Tuyết, tìm chanh, pha nước, mất khoảng hơn mười phút. Giang Ngạn Tuyết quét hết nước chanh lên trên bức tranh sơn dầu.
Lớp sơn bị tan đi từng chút từng chút một, kiệt tác《 Bữa Tối Cuối Cùng 》 có một không hai đã bị phá hủy hoàn toàn, lộ ra bí mật phía dưới.
Minh Tương Chiếu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Trời ạ!”
Phía dưới bức tranh kia vậy mà còn một bức tranh khác!
Bức tranh《 Bữa Tối Cuối Cùng 》 được vẽ bằng sơn dầu bình thường, trong khi bức tranh ở phía dưới lại được vẽ bằng một loại sơn dầu đặc biệt, không thể dùng nước lau trôi, cũng không bị nước thấm ướt.
Trong bức tranh có tổng cộng mười người.
Tám đứa trẻ, hai người lớn.
Trẻ con có lớn có bé, lớn thì mười bốn, mười lăm, nhỏ thì bốn, năm tuổi, chúng xếp thành một hàng, đối diện với máy ảnh, vẻ mặt kỳ quái. Có đứa cười vui vẻ, nhưng cười cực kỳ miễn cưỡng. Có đứa cúi đầu cố hết sức tránh khỏi tầm mắt của người khác, cũng có đứa mím chặt môi, biểu tình rất đau khổ. Chúng hoặc khẩn trương, hoặc sợ hãi, giống như một đám mèo con đáng thương, sợ hãi rụt rè co rúm lại gần nhau.
Đứng bên trái đám trẻ là một người đàn ông trung niên, thân thể to béo, mặt mũi hiền lành.
Phía bên phải bọn nhỏ cũng có một người thanh niên trẻ tuổi, mặc áo blouse trắng, lịch sự nhã nhặn, đúng là Johan.
Bọn nhỏ rất sợ Johan, không hẹn mà cùng dồn về phía người đàn ông trung niên, chỉ có một đứa trẻ khoảng mười tuổi nguyện ý đứng ở bên cạnh Johan. Tay của Johan thân mật khoác lên vai đứa trẻ, đứa trẻ mặt ngoài cười đến vô cùng vui vẻ, nhưng bả vai lại căng cứng mất tự nhiên, để lộ nội tâm khẩn trương sợ hãi của cậu.
Bối cảnh trong tranh: Cô nhi viện Thánh Đức.
Tim Minh Tương Chiếu đập nhanh hơn, đáp án không ngừng hiện lên trong đầu, giống như một ngọn núi đè lên ngực, ép anh ta đến không thở nổi: “Tôi là viện trưởng, các cậu đều là đám trẻ trong cô nhi viện.”
Ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết sâu hơn: “Johan gỡ đầu tóc, móng tay, bộ phận thân thể của bọn nhỏ xuống, còn ngâm chúng với formalin để bảo quản lâu dài, cậu nghĩ thế nào?”
Minh Tương Chiếu nghiến răng nghiến lợi, hung dữ mắng: “Biếи ŧɦái!”
Trong đầu Giang Ngạn Tuyết chợt lóe lên một ý tưởng: “Gỡ toàn bộ đống tranh này xuống đi.”
“Được.” Minh Tương Chiếu lập tức tiến lên phía trước, gỡ từ dưới lên trên, nơi không với tới thì dẫm lên ghế, tất cả lớn nhỏ có bảy, tám mươi bức tranh, dùng nước chanh và nước luân phiên nhau rửa sạch sẽ, tất cả các bức tranh đều ẩn giấu thứ gì đó ở bên dưới.
Ẩn dưới một bộ tranh phong cảnh giống như nơi bồng lai tiên cảnh là từng dòng chữ tiếng Anh, được viết giống như dạng nhật ký.
Minh Tương Chiếu lúng túng, vẻ mặt xấu hổ nhờ Giang Ngạn Tuyết giúp đỡ: “Cái kia, tôi còn chưa có lần nào đạt điểm tiêu chuẩn trong bài kiểm tra tiếng Anh.”
“Tôi rất thích Sophia, cơ thể vừa mới phát dục của con bé mềm mại, trong trắng, xinh đẹp, khiến tôi muốn ngừng mà không được. Tôi mượn cớ kiểm tra thân thể, gọi một mình con bé vào phòng làm việc, tôi đã mua bánh kem từ sớm, vừa chúc mừng sinh nhật tám tuổi của con bé, đồng thời quét bơ lên toàn bộ cơ thể của con bé… ” Giang Ngạn Tuyết hơi cau mày, không phiên dịch tiếp nữa.
Chúng khiến cậu thấy quá ghê tởm!
“Không bằng cầm thú!” Minh Tương Chiếu tức giận nói: “Tên súc sinh này, con bé còn nhỏ như vậy, hắn nên bị xử treo cổ!”
Giang Ngạn Tuyết hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cuối cùng đè cảm giác buồn nôn kia xuống, nhìn về phía một “bức tranh” khác, nói: “Andrea cũng rất xinh đẹp, làn da của con bé vô cùng trắng, thơm ngào ngạt giống như sữa bò, khiến tôi hưng phấn… ”
Minh Tương Chiếu: “F*ck!”
Giang Ngạn Tuyết: “Tôi thích tiếng kêu của Arnold, thích tiếng khóc của Robert, roi da quất lên người chúng, tạo ra nhịp điệu tuyệt vời nhất trên thế gian này, tôi rất hưng phấn, rất kích động, tôi không thể nhịn thêm được nữa.”
Minh Tương Chiếu: “Con mẹ nó!”
Giang Ngạn Tuyết: “George là bé dễ thương của tôi, nó vậy mà lại chạy tới nói với tôi rằng nó nguyện ý làm một con chó của tôi, nó có thể canh chừng thay tôi khi tôi đùa bỡn bọn nhỏ, chỉ cầu xin tôi buông tha cho nó và cho nó vài đồng Shilling.”
Minh Tương Chiếu: “Cho cái gì?”
“Shilling, là một đơn vị tiền tệ, một bảng Anh tương đương với hai mươi Shilling.”
Minh Tương Chiếu hiểu rõ gật gật đầu: “Cho nên George làm việc cho tên bác sĩ cầm thú này?”
“Ừm.” Giang Ngạn Tuyết nói: “Phía trên này còn nói, viện trưởng Jack phát hiện Johan ngược đãi đám trẻ, nhiều lần khuyên can nhưng vô dụng, hơn nữa lại bị Johan mua chuộc bằng một số tiền lớn, liền mở một mắt nhắm một mắt.”
Minh Tương Chiếu mắng: “Hai tên súc sinh!”
Phần còn lại, Giang Ngạn Tuyết cũng không cần phải dịch nữa, đều là những tác phẩm hội họa, chính là tranh vẽ Johan đã làm nhục đám trẻ như thế nào, vẽ giống y như đúc, Minh Tương Chiếu xem tức đến sủi bọt mép.
Minh Tương Chiếu: “Cái tên không bằng cầm thú, bỉ ổi không biết xấu hổ, tên Chris giả Johan thật kia là Ella sao?”
Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía anh ta: “Anh đã biết rồi sao?”
Minh Tương Chiếu xấu hổ thở dài nói: “Johan chỉ có thể gϊếŧ người vào buổi tối, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy quái vật, có khả năng buổi tối Johan sẽ biến thân, vậy nên hắn trực ca ngày, cho dù Catherine có thể không trực, hắn cũng kiên quyết không trực buổi tối, rất dễ đoán.”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Tôi bảo anh phá hư lò sưởi trong tường, sau đó lại bảo hắn đi nhóm lửa, cả người đầy than tro, đương nhiên hắn muốn đi rửa tay.”
Giang Ngạn Tuyết đưa tay giơ lên cao: “Người bình thường rửa tay chỉ là rửa tay, nhưng theo thói quen của bác sĩ, hắn sẽ rửa tới phía trên cổ tay, ngay cả móng tay cũng phải dùng nước xà phòng rửa tới rửa lui.”
“Tôi nói tại sao khi đó cậu lại cứ nhìn chằm chằm tay của người ta chứ.”
Minh Tương Chiếu bỗng nhiên hiểu ra, ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Thì ra lúc đó cậu đã biết rồi?”
Giang Ngạn Tuyết nói: “Nói chung trong lòng đã có manh mối, chỉ cần chờ đến buổi tối chứng thực nữa thôi.”
Minh Tương Chiếu lộ ra vẻ mặt tò mò.
Giang Ngạn Tuyết nói: “Lâu Độ nói cho tôi biết cứ tới buổi tối lại không thấy bóng dáng của người chủ sự đâu nữa.”
Giang Ngạn Tuyết hơi sầu não đỡ trán: “Nhưng chưa đợi tôi chứng thực, Robert đã chết, sau đó anh và kẻ phản bội lao xuống, mọi người chém gϊếŧ một trận, cho tới bây giờ.”
Minh Tương Chiếu nhớ lại sự việc trong mấy tiếng ngắn ngủn này, cũng lại cảm thấy một trận lực bất tòng tâm: “So với phụ nữ thì Ella quả thật có hơi cao, là dịch dung sao?”
【 Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết và người chơi Minh Tương Chiếu đã hoàn thành cốt truyện chính của trò chơi, từ giờ phút này trở đi, bình minh sẽ không tồn tại nữa, số người chết không giới hạn, khoảng cách tử vong không giới hạn. Trò chơi đếm ngược 60 phút, chúc những người chơi còn lại chơi vui vẻ.】
Trò chơi vốn dĩ tồn tại nhiều nhất ba ngày giờ bỗng nhiên lại bị ép xuống còn một giờ, đây là chuyện tốt!
Nhưng người chủ sự vốn bị giới hạn bởi thời gian, ngày và đêm, bây giờ lại có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân, đại khai sát giới, cái này cmn không xong rồi!
Dưới tình hình nguy cấp, Minh Tương Chiếu ngược lại bình tĩnh đến bất thường, anh ta nói với Giang Ngạn Tuyết với tốc độ cực nhanh: “Tôi có từng nghe người ta nói về loại tình huống này, nếu khám phá ra cốt truyện chính sớm thì có thể rút ngắn thời gian trò chơi lại! Cứ như vậy, sau khi vượt cấp thành công, phần thưởng sẽ được nhân đôi! Nhưng bẫy rập và ma quỷ trong trò chơi cũng có thể tùy ý gϊếŧ người, bất cứ thứ gì cũng sẽ trở thành cấm kỵ chết chóc, chúng ta đi một bước đường, nhặt một chén trà cũng có thể kích hoạt bẫy rập!”
“Người chơi thường gọi loại tình huống này là “Checkmate”, cũng có ý nghĩa như thuật ngữ “Chiếu tướng” trong cờ vua, trước tiên ép trò chơi Hoàng Tuyền phải đếm ngược thời gian, đồng thời cũng tự ép người chơi đi đến bước đường cùng, không có chỗ trốn. Có người chơi đã làm thống kê tình huống này, tỷ lệ sống sót của người phát động “Checkmate” chỉ có 10%!”
Vừa dứt lời, sàn nhà đột nhiên nứt ra một mảng lớn không chút dấu hiệu báo trước, dưới chân Minh Tương Chiếu hơi nhẹ, cả người ngã xuống. May có Giang Ngạn Tuyết nhanh tay nhanh mắt kịp thời bắt lấy anh ta, Minh Tương Chiếu còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì mặt đất đang rung động đột nhiên trở lại bình thường, cầu thang dưới chân bắt đầu vặn vẹo biến dạng, không ngừng kéo dài lên trên xuống dưới bằng một cách vô cùng kỳ dị.
Cầu thang dài đằng đẵng, kéo dài vô tận, không thấy điểm cuối.
Minh Tương Chiếu toát mồ hôi lạnh, hắn nghe người ta nói người chơi phát động “Checkmate” không có kết cục tốt. Lần đó, trong trò chơi có tổng cộng ba mươi người, trong ba phút ngắn ngủn đã chết hết mười lăm người, năm phút toàn diệt!
*Note: Có một bug nhỏ trong truyện mọi người cần để ý, thực tế thì tuyệt tác “Bữa tối cuối cùng” của Leonardo da Vinci không phải một bức tranh bằng giấy mà là vẽ trên tường, thành ra nếu nói mang đến được trò chơi Hoàng Tuyền thì cũng có điểm vô lí, bởi mang hàng real tới thật thì sẽ là nguyên một bức tường cơ. Và đã là tường thì chi tiết sờ trên giấy cũng vô lí lắm, theo mình tìm hiểu thì tuyệt tác này không phải dùng sơn dầu vẽ mà dùng một số hợp chất khá đặc biệt, song rất dễ bị phai, thành ra người ta phải thường xuyên sơn lại. Cũng vì lẽ đó, có thể nói rằng “Bữa tối cuối cùng” mà ta biết ngày nay sẽ rất khác biệt so với hàng nguyên bản ngày xưa của Leonardo.