Một trận rối loạn, mọi người tụ tập trước cửa phòng chữ ‘Xuân’.
Mùi máu tươi ập vào, --- không có gì khác biệt so với kiểu chết của Bạch Phẩm Như! Phúc Hồi nằm ở giữa phòng, trên cổ tay trái có một vết dao cắt ghê người, tay phải vững vàng đặt trên bụng, khuôn mặt không những không dữ tợn, ngược lại thanh thản vô cùng.
Trong phòng khắp nơi đều là hình đồ văn vẽ bằng máu, giống như đúc bức đồ văn của Bạch Phẩm Như!
Một con búp bê bằng gỗ nằm trong lòng bàn tay trái bị cắt của Phúc Hồi, váy hoa nhiễm máu, vô cùng ma mị, trên mặt búp bê tinh xảo vui mừng như điên nở rộ tia sáng kì dị, hai mắt đen láy như ác ma lâu ngày gặp được mật ngọt, nhe răng cười khiến người sởn tóc gáy.
Quan Tầm che mắt lại khóc rống lên: “Ông ấy, ông ấy, ông ấy như thế nào lại…”
Chung Cường quay trở lại hành lang, quệt mũi mỉa mai châm chọc Quan Tầm: “Đừng giả bộ, trong lòng bà rõ ràng rất vui vẻ, lúc sáng không phải còn nguyền rủa người ta mau chết sớm hay sao?”
“Tôi, do tôi tức điên mới tùy tiện nói thế, tôi đâu muốn ông ta chết.” Quan Tầm cố hết sức bò lên, thất thểu đạp vài bước, đứng trước mặt Chung Cường: “Nghe lời này của cậu ý muốn nói tôi nguyền rủa chết ông ta? Ông ta bị quỷ gϊếŧ, không liên quan tới tôi!”
“Liên quan hay không, trong lòng bà hiểu rõ nhất, bằng không sao quỷ không gϊếŧ người khác lại cố tình gϊếŧ người bị nguyền rủa là Phúc Hồi?” Chung Cường cười như không cười, còn cố ý làm ra động tác kéo cắt: “Để cho tôi nghe một chút tiếng lòng của bà nào, a… trời ơi, bà có phải hay không cũng ở đó nguyền rủa tôi? Mọi người nghe cho rõ, nếu ngày mai người chết là tôi, thì chính là do Quan Tầm làm!”
Quan Tầm tức giận đến mức nước mắt giàn giụa: “Nói hươu nói vượn!”
“Đủ rồi đủ rồi, hai người đừng gây thêm phiền phức nữa!” Vương Quyên bị đám trẻ trâu náo loạn đến đau đầu. “Từ giờ trở đi, ai đơn độc hành động không nghe theo chỉ huy, bị quỷ gϊếŧ thì tự gánh lấy hậu quả, không ai được đổ lỗi cho ai hết!”
Sài Nùng nghe xong lời này, nhìn Chung Cường, lại nhìn Uông Dương, nói: “Chúng ta chia nhau hai người một phòng, có đôi có cặp, mọi người cũng an toàn hơn, thế nào?”
Được thì được, nhưng mà… Chung Cường tính tình khiến người khác khó mà chịu được, cho dù Uông Dương hòa ái dễ gần không cùng anh ta so đo, đáy lòng Chu Lệ sinh ra tín nhiệm cùng ỷ lại đối với Uông Dương, cũng không đồng ý!
“Mấy người không nghe lúc ăn cơm trưa Chung Cường nói gì sao? Hắn là loại người có thể bất chợt động sát thủ đối với đồng đội, ở cùng một phòng với hắn quá nguy hiểm, tôi không đồng ý!”
Vương Quyên liếc cô ta một cái: “Vậy cô muốn thế nào?”
Chu Lệ trầm mặt suy tư nửa ngày: “Để anh Uông ở phòng chữ ‘Lan’, Chung Cường đi ở phòng chữ ‘Thu’!”
“Phốc----” Chung Cường trực tiếp cười phun ra.
“Ba người đàn ông lớn ở một phòng, căn bản quá chật chội!”
Vương Quyên nhíu mày nhìn về phía Chu Lệ, trong mắt tràn đầy vẻ xem thường: “Để Chung Cường ở chung với một cô gái, mệt cô cũng nghĩ ra được!”
Chu Lệ bừng tỉnh, cũng nhận thấy mình vì nóng vội mà suy xét không chu toàn. Trước mặt bao người thật xấu hổ, vì muốn lấy lại mặt mũi, cô ta căng da đầu nói: “Cô ta là NPC, sợ cái gì? Cô ta sẽ không công kích người chơi, chỉ là AI, nếu cậu Chung Cường đây có thể tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não đối với một AI thì coi như tôi chưa nói gì.”
Vạn Chính Hạo đứng thành hàng nói: “Tôi cảm thấy khá tốt!”
“Tôi thì không sao cả, chỉ không biết tiểu thư Hoa Nhan người ta có đồng ý hay không?” Chung Cường lia ánh mắt khinh rẻ nhìn về phía Hoa Nhan ‘chờ thời’ đang đứng trong một góc.
Hoa Nhan đột nhiên bị điểm danh, kinh hoảng thất thố cắn ngón tay, mở to mắt ngây thơ nhìn mọi người, do dự mà nói: “Tôi cùng Chung tiên sinh lại không thân, một nam một nữ ở chung một phòng… ”
Uông Dương nhìn không được nữa: “Tuy rằng là NPC, nhưng người ta cũng là con gái, không ổn chút nào, vẫn là tôi cùng Chung Cường… ”
“Không được!” Chu Lệ một tay túm lấy phía sau Uông Dương, trưng ra một đôi mắt đáng thương nhìn Hoa Nhan, ngữ khí mềm ấm rối tinh rối mù, cầu xin nói: “Giúp đỡ đi, làm ơn làm ơn, Hoa Nhan cô đẹp người thiện tâm, tôi biết cô sẽ không cự tuyệt mà!”
“…”
Hay cho một đóa bạch liên hoa xinh đẹp che giấu bên dưới lớp vỏ bọc nữ nhân tâm địa xấu xa độc ác.
Gặp được loại này chính là hắc liên hoa cấp bậc cực cao, Hoa Nhan ‘ngốc bạch ngọt’ rơi vào môi trường ô nhiễm này tự nhiên chống đỡ không nổi, chỉ có thể nhỏ nhẹ ấp úng nói ‘được’.
Ha hả!
NPC sẽ không công kích người chơi nhưng mà lúc nguy hiểm ập đến, NPC cũng sẽ không cứu người nha!
--- Cô chính là muốn cho Chung Cường một mình một phòng, sau đó bị quỷ gϊếŧ chết đúng không? Đừng cho là tôi không nhìn ra cô tâm địa gian xảo.
Còn có tên Vạn Chính Hạo đột nhiên nhảy ra xếp hàng. Anh ta hơn phân nửa là có điều hoài nghi với thân phận NPC của mình, lời nói lúc ăn cơm có ẩn ý, hiện tại nhân cơ hội này châm ngòi thổi gió, đơn giản là muốn nhìn một chút lúc Chung Cường gặp nguy hiểm, Hoa Nhan sẽ có phản ứng như thế nào.
Không có phản ứng, tự nhiên là hiểu lầm.
Có phản ứng, vậy có trò hay để xem.
Giang Ngạn Tuyết có nhiệm vụ là trợ giúp người chơi qua cửa ải, tự nhiên là muốn giúp người chơi giảm bớt tổn thương cùng tử vong.
Nếu Chung Cường gặp nguy hiểm, có cứu hay không?
Cứu được thì cứu, còn nếu là quỷ gϊếŧ người, cậu quản không được!
Vốn định dùng ‘Con Mắt Luân Hồi’ nhìn trước khi Phúc Hồi chết năm phút, nếu ở cùng một gian với Chung Cường, việc quan sát sẽ thuận tiện hơn.
Sài Nùng tính cưỡng chế đem Kamiya Ryota đến, bức bách ông ta phải xem tử trạng của Phúc Hồi, không thể nhịn nổi nữa nói: “Đã chết hai người rồi, ông còn không nói cho rõ ràng sao? Rốt cuộc khách sạn Mười Ba là thế nào?”
Kamiya Ryota bị đẩy một cái lảo đảo, ông ta chật vật quỳ rạp xuống trong phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, ‘ầm’ một tiếng đυ.ng phải khung cửa: “Đây, đây là…”
Uông Dương chỉ vào con búp bê gỗ bị dính máu nói: “Con búp bê kia…”
“Á!” Kamiya Ryota vừa nhìn thấy con búp bê nháy mắt thất thanh kêu thảm thiết, ông ta té ngã lộn nhào ý đồ muốn chạy trốn, bị Vạn Chính Hạo canh giữ ở cửa cùng Sài Nùng liên thủ ấn ngã xuống đất.
Đại não của Kamiya Ryota bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, ông ta quỳ rạp trên mặt đất cả người run rẩy, đánh đá lộn xộn, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm: “Là nó, nó đã trở lại! Nó tới lấy mạng! Là Ma Anh* hút máu! Là Ma Anh!”
*Ma anh: ma quỷ trong hình hài trẻ con (ở đây mình để tên riêng cho dễ gọi)
Ép hỏi cả một ngày trời cuối cùng cũng mò ra được chút tin tức, Uông Dương kích động truy vấn: “Ông mau nói cho rõ xem nào, Ma Anh là cái gì?”
“Là quỷ! Là quái vật!” Kamiya Ryota không ngừng giãy giụa, Vạn Chính Hạo đành phải dùng thêm sức đè ông ta lại, tay chân không ngừng đánh đấm lên sàn nhà, khiến sàn nhà rung động kêu ‘kẽo kẹt’.
“Các người không nên ép ông ấy!” Hoa Nhan gạt ra đám người, tiến lên kéo Vạn Chính Hạo ra, trực tiếp nhào vào trên người Kamiya Ryota đang tinh thần thất thường, trong giọng nói chứa đầy đau lòng: “Ngài Kamiya , ông không sao chứ? Ông đừng sợ, bọn họ không phải người xấu!”
Mọi người há hốc mồm nhìn nhau, nhìn hai vị NPC đang an ủi cho nhau, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.
Hoa Nhan lấy ra khăn tay lau khô nước mắt cho Kamiya Ryota, ôn nhu an ủi.
Thần kỳ là Kamiya Ryota đang điên cuồng thế mà dần dần bình phục trở lại, ông ta được Hoa Nhan đỡ lên đi đến trước sảnh ngồi xuống, Hoa Nhan còn rất tri kỷ rót cho ông ta một ly nước ấm, giọng nói muốn bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu ôn nhu, Chung Cường nghe mà chua xót đầy mình.
Uông Dương trực giác cho rằng thời cơ đã chín muồi, tiến lên một bước hỏi: “Ngài Kamiya, ông nói Ma Anh rốt cuộc là cái gì?”
Có lẽ đã hoàn toàn bị ôn nhu hương của Hoa Nhan đánh bại, Kamiya Ryota bình tĩnh dị thường, chỉ là trong thần sắc nhộn nhạo khó có thể che giấu đi nét ưu thương: “Khách thuê nơi này của tôi có sinh hạ một đứa trẻ, à, đúng rồi, khách sạn Mười Ba trước kia cũng không gọi là khách sạn Mười Ba, phòng ở nơi này là của tôi, tôi trước kia cho thuê phòng theo năm, sau đó nơi này khai phá làng du lịch, mới trở thành khách sạn.”
Mọi người lẳng lặng nghe, không dám chen mồm vào, chỉ sợ nói câu nào không phải lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ông ấy.
Kamiya Ryota nói: “Vị khách thuê kia là nữ lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất hiểu chuyện, lại nhiệt tình, tôi đặc biệt chiếu cố. Sau này cô ấy có thai, bởi vì tôi hay làm búp bê gỗ, liền làm mấy cái đưa cho cô ấy lúc chưa sinh làm lễ vật. Sau đó, đứa trẻ ra đời, cô ấy thế mà, thế mà lại sinh ra quái vật!”
Kamiya Ryota nhớ lại cảnh tượng kia, vẫn như cũ không rét mà run, rùng mình một cái: “Đứa bé kia có đầu rất lớn, giống như quả bóng cao su, đặc biệt dọa người. Miệng nó toạc ra, nứt đến tận lỗ tai, còn nữa, tay của nó không giống tay người! Thân thể nó vặn vẹo, làn da màu hồng tím thối rữa, nó, nó… là quái vật!”
Uông Dương truy vấn: “Sau đó thì sao?”
“Nó cắn chết một vị khách trọ nam, uống máu của khách trọ nam đó! Rồi nó biến mất, nó đi rồi! Tôi cho rằng nó sẽ không trở lại, không nghĩ tới, không nghĩ tới nó vẫn sẽ không… Trời ạ!” Kamiya Ryota bụm mặt khóc rống lên.
Mọi người cùng nhìn nhau, ánh mắt giao hội, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Sài Nùng hỏi: “Mọi người đồn rằng, ở khách sạn Mười Ba, cứ đến ngày 13 hàng tháng sẽ phải chết một người, chuyện này do đứa bé kia làm sao?”
“Cái gì ngày 13?” Kamiya Ryota khóc lóc thở hổn hển ngẩng đầu nói: “Tôi nói một vạn lần rồi, tôi không biết cái gì mà ngày 13 hàng tháng có người phải chết! Chuyện này các người nghe từ đâu?”
Đám người Uông Dương đều sửng sốt, sôi nổi nhìn về phía Hoa Nhan đang đứng cạnh Kamiya Ryota.
Hoa Nhan thần sắc hoảng hốt, liên tục xua tay nói: “Tôi không có nói vô căn cứ, tôi thấy trên mạng đồn đãi.”
Kamiya Ryota hung hăng gạt đi nước mắt, cũng không có nói cái gì nữa, ông ta lung lay đứng dậy, để lại một câu ‘Mọi người cứ tự nhiên’ rồi lập tức trở về phòng đóng sầm cửa lại.
Những người chơi lâm vào một vòng thảo luận mới còn Giang Ngạn Tuyết rơi vào trầm tư một mình.
Ngày 13 hàng tháng có người tự sát là tin tức về cốt truyện mà quản trị viên đã cho cậu, vậy mà người bản xứ ở đây là Kamiya Ryota lại không biết chuyện này, vì sao?
Một cái bug* lớn như vậy, không nên có chứ!
*bug: lỗ hổng
Ma Anh kia gϊếŧ chết chính cha của mình, sau đó bỏ chạy, vậy mẹ của Ma Anh đã đi nơi nào? Hay là khó sinh nên đã chết?
Đúng lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên:
[ Leng keng---]
[Ngài đã thành công tồn tại qua một ngày, trước mắt đã chết hai người!]
Giang Ngạn Tuyết nháy mắt đã nhận thấy sự sai biệt, trước giờ đều là thông báo còn lại bao nhiêu người chơi, sao lúc này lại chỉ thông báo có bao nhiêu người chết?
Để gia tăng độ khó cho mình sao?
Một khi thông báo trước mặt còn lại XX người chơi, cậu sẽ có thể căn cứ theo số lượng người chơi để biết được thân phận thật sự của Kamiya Ryota là người chơi hay là NPC, chỗ khác có tiềm ẩn người chơi nào nữa hay không cũng sẽ bại lộ ngay.
Đúng là giấu đầu lòi đuôi, đây là muốn nói rõ Kamiya Ryota là người chơi sao?
Cho nên Kamiya Ryota mới không biết chuyện ‘ngày 13 hàng tháng có người chết’.
Ông ta cũng giống như mình, đều đang sắm vai nhân vật ‘Kamiya Ryota và Hoa Nhan’!
Thật đúng là một chút lơ là cũng không được, ngoài các phòng ‘Mai, Lan, Cúc, Trúc, Xuân, Hạ, Thu, Đông’, thì nơi khác còn người sống hay không? Có người nào vẫn đang trốn trong chỗ tối chưa từng lộ diện!
Khoảng thời gian ăn cơm chiều, Giang Ngạn Tuyết lấy cớ đi toilet, tránh ở trong phòng vệ sinh hý hoáy nghịch điện thoại của Bạch Phẩm Như.
Đây là do cậu đi điều tra phòng của Bạch Phẩm Như trước đó một ngày tìm được, đáng tiếc có cài mật khẩu, nhất thời không giải ra.
Nếu có Nam Kha ở chỗ này thì tốt rồi, phá khóa chút mật mã này, cậu ta chỉ cần ba giây là được.
Điện thoại di động này kiểu dáng rất cũ, thực sự không xứng với giá trị con người của Bạch Phẩm Như. Giang Ngạn Tuyết từng cho rằng đây là di động của Quan Tầm, nhưng màn hình khóa thực sự là hình chụp của Bạch Phẩm Như.
Trò chơi Hoàng Tuyền cho phép người chơi mang theo đồ vật nhỏ, lúc ở trên đoàn tàu Hoàng Tuyền sẽ trải qua một đợt sàng lọc, loại vật phẩm như di động này không đủ để trở thành ‘Bàn tay vàng’ cho phép mang vào trò chơi. Như Giang Ngạn Tuyết lần đầu tiên tiến vào đoàn tàu Hoàng Tuyền, mang cái kia - - lẫn lộn vào đoàn người, cũng sẽ không được cho phép mang theo.
Giang Ngạn Tuyết liên tiếp thử vài lần mật mã, cậu phát hiện ở rương hành lý của Bạch Phẩm Như, trong sổ tay có ghi chép tin tức về ngày sinh nhật của Bạch Phẩm Như, còn có ngày đáng giá kỷ niệm, nhưng cũng không đúng mật mã.
Cậu hiểu biết quá ít về Bạch Phẩm Như, nhập đúng mật mã thực sự quá khó.
Nhớ lại một chút về con người Bạch Phẩm Như này, một thân hàng hiệu, tủ đầy ắp các loại trang sức xa xỉ, trên bàn bày đầy các loại chai chai lọ lọ, là các loại nước hoa hàng hiệu mà người bình thường có khi cả đời cũng không mua nổi. Giang Ngạn Tuyết nhớ rõ, mỗi một hộp kia đều là sản phẩm mới, sản phẩm bán chạy nhất 1035.
Bạch Phẩm Như rất thích loại nước hoa này.
Giang Ngạn Tuyết ôm hy vọng thử nhập con số này, ngoài dự liệu, màn hình thế mà mở khóa!
Đập vào mắt chính là ứng dụng mạng xã hội quen thuộc- Weibo.
Xem cấp bậc tài khoản này thì có vẻ là tài khoản phụ của Bạch Phẩm Như. Giang Ngạn Tuyết kéo xuống xem, tài khoản phụ đã phát tổng cộng hơn một trăm bài trạng thái, tất cả bài viết đều là những bất mãn trong sinh hoạt cùng phát tiết tâm trạng của Bạch Phẩm Như.
Đầu tiên cô ta châm biếm trợ lý ngu dốt như thế nào, đem tổ tiên dòng họ ra sỉ vả một phen, nói trợ lý dáng người mập mạp giống đầu heo, vừa ngu vừa dốt, làm cái gì cũng chậm chạp lề mề.
Sau đó lại đăng tải hình tự chụp, khung cảnh đúng là ở khách sạn Mười Ba.
Đây là một điểm đáng ngờ!
Tiến vào trò chơi cạnh tranh sinh tử, còn có tâm tư chụp hình đăng Weibo?
Cho dù vậy, ảnh chụp cũng không gửi đến thế giới sống được! Nơi này làm công tác bảo mật đặc biệt đúng hạn, Giang Ngạn Tuyết từng lén lút thử qua, sau khi trở lại thế giới sống, tất cả ảnh chụp đều không còn, giống như cậu chưa từng chụp những bức ảnh đó.
Bạch Phẩm Như oán trách trợ lý chưa tắm đã đi ngủ, oán trách khách sạn Mười Ba không có đủ phòng, oán trách vì sao bản thân không được ở một mình, oán trách nơi này cách âm kém, tín hiệu tivi không tốt, tạp âm quá lớn, tóm lại là đủ các loại khó chịu!
Trợ lý là một cô gái béo, chất phác chậm chạp, cùng nhau ở trong khách sạn Mười Ba,… này thấy thế nào cũng giống như đang nói về Quan Tầm!
Nhưng chẳng phải Quan Tầm cùng Bạch Phẩm Như căn bản không quen biết nhau? Chẳng lẽ hai người này giả bộ?
Hai người này ở thế giới sống là quan hệ trợ lý cùng minh tinh, sau đó chết cùng một chỗ, tiến vào trò chơi Hoàng Tuyền trở thành cộng sự?
Nói thế này có vẻ cũng có lý, dù sao lúc ấy Bạch Phẩm Như uống say như chết, vẫn là Quan Tầm đem cô ta dìu về phòng. Nếu là hai người không quen biết, thì có ma quỷ mới vui vẻ đi quản cô ta!
Từ từ!
Giang Ngạn Tuyết như tìm được dòng suy nghĩ!
Bí ẩn của các cặp đôi ở cùng phòng đã có đáp án: Vương Quyên cùng Chu Lệ, Quan Tầm cùng Bạch Phẩm Như, Sài Nùng cùng Vạn Chính Hạo, ba đôi này sở dĩ ở cùng phòng với nhau, chẳng lẽ bởi vì bọn họ là cộng sự?
Giang Ngạn Tuyết đem ý nghĩ này giữ lại, tuy rằng 95% sự thật là như thế, nhưng vẫn còn dư lại 5% tai họa ngầm, Giang Ngạn Tuyết không dám đem suy đoán không có căn cứ làm phán đoán suy luận chắc chắn.
Lúc Giang Ngạn Tuyết chuẩn bị xuống dưới xem một chút thì tấm ván gỗ ngăn cách phòng vệ sinh bị người gõ vang.
“Cốc, cốc, cốc.”
Là người ở phòng bên cạnh gõ?
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa bảo trì tiết tấu đều đặn, nếu là ngày bình thường, Giang Ngạn Tuyết khẳng định sẽ bị dọa sợ, nhưng mà hiện giờ cậu thân là NPC, có thể vượt qua sợ hãi trong quá khứ đi đến cách vách xem là chuyện gì.
Giang Ngạn Tuyết trước tiên khom lưng nhìn qua khe hở dưới chân xem, không có chân!
Người cách vách hoặc là đứng lên nắp bồn cầu hoặc là không phải người!
Giang Ngạn Tuyết đứng lên nắp bồn cầu, nhón mũi chân, từ trên cao nhìn xuống phòng vệ sinh bên cạnh…
Trống không?
Đừng nói là người, ngay cả cái quỷ ảnh cũng không có.
Vậy người mới gõ cửa kia là ai? Là lực lượng thần bí nào đó nhìn không thấy sờ không được sao?
Đột nhiên, cửa lớn nhà vệ sinh đột ngột đóng lại.
‘Loảng xoảng’ một tiếng, trái tim Giang Ngạn Tuyết run lên, vội vàng nhảy khỏi nắp bồn cầu, bước nhanh đến trước cửa, đưa tay nắm lấy then cài.
Giang Ngạn Tuyết vừa chạm vào then cửa, theo bản năng nhìn xuống, dời chân mình.
Trên mặt đất có dấu chân nhỏ vừa lúc bị cậu dẫm trúng, đại khái dài khoảng mười lăm cm, rõ ràng là dấu chân trẻ con.
Dấu chân đỏ như máu, nhìn kỹ xuống dưới sẽ thấy có sáu ngón chân.
---Là Ma Anh hút máu?
Giang Ngạn Tuyết trong lòng hoảng hốt, cậu thử vặn then cửa tay,… Cảm tạ trời đất, không có bị khóa!
Cửa mở ra, dấu chân máu một đường kéo dài đến trước sảnh chính, càng đi vết máu càng mờ, đến cuối cùng, Giang Ngạn Tuyết chỉ miễn cưỡng đuổi đến trước cửa hành lang dẫn đến khu phòng cho khách, thật khó để biết đứa bé đã đi vào phòng ai.
Giang Ngạn Tuyết chỉ đơn giản đi gõ từng cửa phòng, kêu tất cả mọi người, chỉ vào dấu chân máu trên sàn nhà: “Có, có... có quỷ!”
Mọi người vừa nhìn xuống mặt đất, tất cả đều sợ tới mức xanh mặt.
“Đúng là Ma Anh! Nó đi về hướng chúng ta bên này!” Đỗ Vi hoảng sợ ôm lấy Quan Tầm, run bần bật nói: “Nó đi vào phòng nào thế? Thật đáng sợ!”
“Làm sao bây giờ? Chúng ta phải tự bảo vệ mình như thế nào?” Chu Lệ kinh hoảng nói: “Có cái gì đuổi ma đuổi quỷ hay pháp khí phòng thân gì đó hay không? Tựa như kiếm gỗ đào hay tỏi gì đó!”
“Cô nghĩ mình đang đóng phim điện ảnh à?” Chung Cường trợn mắt liếc cô ta một cái, nói: “Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, sợ hãi thì có ích gì? Chúng ta đem toàn bộ cái khách sạn lật cả móng lên trời cũng không thấy mấy con búp bê gỗ đó, nếu Ma Anh là ma quỷ điên cuồng hút máu, đã gϊếŧ hai người rồi còn ăn không đủ no hay sao?”
Uông Dương bình tĩnh xoa cằm trầm tư: “Căn cứ theo manh mối đã biết, Ma Anh chỉ gϊếŧ người ở con số ‘13’, chỉ cần không có quan hệ gì tới số ‘13’ thì chúng ta sẽ an toàn.”
“Cái phạm vi này quá rộng.” Vạn Chính Hạo chen vào nói: “Nếu có thể thêm hoặc bớt, Ma Anh đều có thể tùy thời gϊếŧ người, ví dụ như 12 giờ 5 phút tức là kim giờ điểm ‘12’ còn kim phút điểm ‘1’ thì cộng lại cũng là ‘13’, nếu kim giờ ở ‘10’, kim phút ở ‘3’ thì cũng thành ‘13’.”
“Đúng, đúng, đúng!” Quan Tầm kích động nói: “11 cùng 2, 10 cùng 3, 9 cùng 4, 8 cùng 5, 7 cùng 6, Ma Anh muốn gϊếŧ người quá dễ dàng!”
Hoa Nhan mày nhăn thành một đoàn, ánh mắt trầm ổn nói: “Trước tiên phải tìm được búp bê gỗ, cái đồ vật kia tuy rằng quỷ dị, nhưng cũng có lẽ chính là bùa hộ mệnh!”
Mọi người đang kinh hoảng thất thố đều quay qua nhìn ‘cô’.
Hoa Nhan nói: “Nhắc tới búp bê gỗ, tôi nhớ tới lễ hội Búp Bê, còn gọi là lễ Tế Con. Đem búp bê cùng đồ cúng tế bày ra trên một cái bè được đan kết bằng mây, tre, lá. Lại thả những thứ đó xuống nước cho trôi đi, đây gọi là tập tục ‘tiễn người gỗ đi’, nghe nói có thể xua đuổi bệnh tật cùng tai họa, khẩn cầu bình an trưởng thành, hạnh phúc an khang, càng có ý nghĩa phù hộ, cho nên….”
[Chú ý, thiết lập nhân cách tan vỡ 50%, thẻ vàng! Ngài là Hoa Nhan, là đơn thuần đáng yêu, ngốc bạch ngọt, không có đầu óc, không phải bình tĩnh vững vàng như Phúc Nhĩ Ma Nhan!]
“…”
“Đây là tôi thấy trong sách viết thế, không biết có đúng hay không.” Hoa Nhan uể oải ỉu xìu nói: “Tôi nghĩ mình có thể dùng chút sức lực nhỏ bé giúp đỡ mọi người, ngài Kamiya cũng nói, những con búp bê gỗ đó là do ông ấy làm cho mẹ của Ma Anh, lúc sinh ra, có lẽ Ma Anh vẫn còn có chút lương tri, thấy con búp bê mình âu yếm sẽ không gϊếŧ người.”
Mọi người liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều châm lên hy vọng.
Quan Tầm nhịn không được dội nước lã nói: “Nhưng mà, Bạch Phẩm Như cùng Phúc Hồi không phải có búp bê phòng thân vẫn bị gϊếŧ đó sao?”
“Bà làm sao biết hai người đó có cầm búp bê?” Sài Nùng nói: “Với tính cách của Bạch Phẩm Như, căn bản sẽ không bao giờ đυ.ng vào con búp bê dơ hề hề như thế, còn Phúc Hồi, tôi vẫn tưởng ông ta sẽ không để ý chuyện này.”
Uông Dương nói: “Cùng với ngồi chờ chết, chi bằng chúng ta mạo hiểm thử xem.”
Chu Lệ: “Mấy con búp bê đó tự mình biến mất, chúng ta đi đâu tìm?”
“Phòng mọi người, nhà ăn chung, phòng của Kamiya Ryota, còn có phòng chứa đồ, tất cả đều xem qua, bên ngoài cũng xem một lượt.”
Vương Quyên đã lâu không lên tiếng, chuyển động xe lăn, di chuyển đến chỗ cánh cửa màu đen, nói: “Trong sân viện có cái hồ sen.”
Mọi người trước mắt sáng ngời, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đi ra cửa đổi giày, cầm theo cây chổi cùng cây lau nhà, dùng công cụ vớt cho dễ, nhằm vào cái hồ sen rộng 20 mét vuông bắt đầu tìm tòi.
Kết quả không thu hoạch được gì!
Quan Tầm cùng Đỗ Vi không khỏi có chút nản lòng thoái chí, tính cả Vương Quyên thân thể không tốt cùng nhau trở về phòng. Uông Dương cùng Vạn Chính Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, ở trong sân tiếp tục ầm ĩ.
Có người chịu không nổi buồn ngủ, liền đi ngủ, có người tâm hoảng ý loạn trắng đêm mất ngủ, dứt khoát ra ngoài cùng vơ vét.
Chung Cường trải xong chăn, trước tiên chui vào, rất có hứng thú nhìn Hoa Nhan ở cách anh ta hai mét: “Cô đừng khẩn trương, tôi là chính nhân quân tử.”
Hoa Nhan cười nhạt, xinh đẹp như đóa hoa đào mùa xuân nở rộ dưới ánh mặt trời: “Tôi biết, cậu Chung là người tốt.”
“Phốc--” Chung Cường cười nói: “Cô cũng quá đơn thuần rồi!”
Hoa Nhan chớp đôi mắt to đáng yêu.
“Aiii, đáng tiếc cô là NPC, nếu cô là người thật, tôi sẽ cưới cô làm vợ.”
Chung Cường xoay người ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời kia ở trong bóng tối lộ ra tia giảo hoạt: “Nếu không hai ta nhân cơ hội này tiến tới làʍ t̠ìиɦ nhân đi! Trong bảy ngày thôi sau đó đường ai nấy đi.”
Hoa Nhan ánh mắt ảm đạm rồi chớp mắt một cái, ‘cô’ cúi đầu xoa xoa ngón tay, đôi mắt thanh triệt tẩm đầy vẻ vô tội: “Có điều, tôi không thích đàn ông nha!”
Lúc này đổi lại là Chung Cường một lời khó nói hết: “Cái gì?”
Hoa Nhan: “Anh hiểu được mà.”
“… Les.”
“Ừm.”
“…”
Hoa Nhan ôn nhu nói: “Ngủ đi!”
Weibo của Bạch Phẩm Như, Giang Ngạn Tuyết còn chưa xem xong, bị Ma Anh cùng người chơi phá đám đến tận giờ, Chung Cường ngủ ở bên cạnh, cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải kiềm chế móng vuốt đang nóng lòng muốn thử, trước hết suy nghĩ chút chuyện khác.
Hiện tại, việc quan trọng nhất là phải tìm được búp bê gỗ, đã lục soát khắp phòng, hồ sen cũng vớt qua, còn thiếu nơi nào nữa chứ?
Phía dưới đã tìm, phía trên...
Giang Ngạn Tuyết ngẩn ra, một ý tưởng sinh động nảy ra trong đầu.
“Hoa Nhan.” Chung Cường vốn dĩ đang ngủ bên cạnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, Giang Ngạn Tuyết ra vẻ không có việc gì nhìn về phía anh ta: “Làm sao vậy?”
Chung Cường: “Cô cảm thấy búp bê gỗ sẽ ở chỗ nào?”
“Không biết nha!” Hoa Nhan buồn rầu thở dài nói: “Chung tiên sinh có ý tưởng gì sao?”
Chung Cường duỗi tay chỉ lêи đỉиɦ trần nhà trống không: “Cô cảm thấy nếu đem mấy tấm ván gỗ kia xốc lên thì có thể thấy cái gì?”
--- Tư tưởng lớn gặp nhau!
Hoa Nhan xoay người ngồi dậy, trên người bọc chăn nói: “Chung tiên sinh, anh nói búp bê gỗ có thể ở trên trần nhà?”
“Rất có khả năng!” Chung Cường xốc chăn đứng dậy, đi đến bàn trà dẫm lên: “Mau tới giúp một chút!”
Hoa Nhan chạy nhanh hỗ trợ, lúc Chung Cường mở ra cửa thông gió, đưa cho anh ta đèn pin nói: “Có sao?”
Ánh sáng trắng bệch chiếu rọi rất nhiều đồ vật bị che đậy bên trong trần nhà. Chung Cường buồn rầu gãi đầu: “Phải nói, Hoa Nhan tiểu thư ở phòng chữ ‘Thu’ không có nhưng không có nghĩa là phòng người khác cũng không có.”
Hoa Nhan: “A!”
“Đi thôi!” Chung Cường nhảy xuống bàn trà, kéo cửa đi ra bên ngoài: “Đến phòng những người khác tìm.”
Chung Cường lựa chọn vào phòng chữ ‘Đông’ liền kề, cũng chính là phòng Uông Dương. Hai người phối hợp gỡ trần nhà ra, cầm đèn pin soi liền thấy búp bê gỗ mặc váy hoa đang an tĩnh nằm ở đó.
Phát hiện này vô cùng quý giá!
Vừa vặn Chu Lệ đi ngang qua cửa, cô ta thấy Chung Cường liền nóng nảy: “Các người ở trong phòng Uông Dương làm gì?”
Hoa Nhan vội chỉ vào Chung Cường, vui mừng nói: “Anh ấy tìm được búp bê gỗ!”
Giọng nói này kinh động Quan Tầm đang ở hành lang cùng Đỗ Vi trước sảnh. Hai người sôi nổi chạy đến phòng chữ ‘Đông’, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, cùng Chu Lệ kéo nhau đến phòng chữ ‘Hạ’ lật ván hoa trên trần nhà ra.
“Làm gì?” Vương Quyên mới ngủ đã bị đánh thức, tính tình cực kỳ khó chịu. Thấy Chu Lệ cầm búp bê gỗ trong tay, cơn giận mới bùng lên đã tắt vài phần.
Đúng lúc này đèn tắt!
“Chết tiệt!” Đỗ Vi cả người run lên, hoảng loạn sờ trái sờ phải: “Sao lại cúp điện chứ? Đừng làm tôi sợ mà!”
“Không có việc gì, chỉ là cúp điện thôi mà, không cần tự dọa mình!” Chu Lệ lấy hết can đảm, trong bóng tối một phen bắt lấy người bên cạnh nói: “Chúng ta có búp bê gỗ trong tay, không cần sợ yêu ma quỷ quái!”
“Đúng vậy!” Quan Tầm sợ hãi rụt rè nhích đến bên người Chu Lệ, kiên nhẫn chịu đựng: “Nếu không chúng ta trước tiên đi tìm Kamiya Ryota, đem đèn dự phòng thắp lên rồi nói tiếp.”
Ba người phụ nữ không hẹn mà cùng gật đầu, chỉ có Đỗ Vi đứng bên cạnh hồi lâu không thấy có phản ứng, Quan Tầm nhịn không được đẩy đẩy cô ta, liền nghe Đỗ Vi run rẩy nói: “Này, hai người có nghe thấy tiếng gì không?”
Chu Lệ sợ hãi cả kinh: “Tiếng gì?”
‘Cộc, cộc, cộc, cộc.’
m thanh tiếng bước chân cực nhẹ cực chậm!
Quan Tầm lập tức lông tơ dựng ngược, nếu không phải bên cạnh có Chu Lệ kịp phản ứng bịt miệng lại thì bà ta nhất định đã sợ hãi mà rống lên.
Ma Anh hút máu tới!