Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 23: Tiệc Tối Chết Chóc

Editor: HanhDoan

Trong biệt thự hoảng loạn một đoàn, mọi người chạy khắp nơi tìm kiếm người chết.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai rống lên một tiếng: “Ở chỗ này!”

Mọi người như chim sợ cành cong, gào thét chạy đến tầng hai, hướng về phòng khách nhỏ phía đông mà đi.

Ở đằng sau ghế sô pha bị lật trong phòng khách, Andrea nằm ở nơi đó, trước ngực là một mảng đầm đìa máu tươi, dao phẫu thuật sắc bén vừa vặn cắm vào tim.

“Là ai gϊếŧ?” Mĩ Đồng Tiểu Niên tức giận đến muốn hộc máu, quát: “Là Christopher hay là người chơi? Không phải đã nói đồng lòng hiệp lực cùng nhau tìm người chủ sự rồi hay sao?”

Minh Tương Chiếu cắn chặt răng: “Đáng chết!”

Giang Ngạn Tuyết nhìn mọi người xung quanh, Andrea chết một cách đột ngột, người duy nhất có động cơ gϊếŧ Andrea là… cảnh sát George!

Nhìn anh ta đầy lòng căm phẫn như vậy, không giống như đang giả bộ, bởi vì căn bản không cần phải ngụy trang. Ngoại trừ Giang Ngạn Tuyết, không có ai biết về quy tắc gϊếŧ người ngược lại.

Xem bộ dáng George như này, nếu nói là anh ta cố ý làm bộ phẫn nộ để rửa sạch hiềm nghi cho chính mình, thì nên nói, anh ta phẫn nộ vì con mồi của mình bị người khác đoạt đi mất rồi. Căn cứ vào tính toán của trò chơi Hoàng Tuyền, mượn đao gϊếŧ người sẽ không được tính toán gì hết, ít nhất trong vòng trò chơi này, cần phải tự mình ra tay mới có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Cho nên, Andrea không phải là do George gϊếŧ sao?

Christopher sau khi ra tay với Arnold, lại lần nữa động thủ!

Bữa cơm tối kết thúc trong không khí vô cùng áp lực, đã không có hầu gái Catherine, Robin chủ động tự giác gánh vác nhiệm vụ. Hỗ trợ thu dọn chén đũa quét tước vệ sinh, cũng mang quần áo tắm rửa của khách đi giặt sạch.

Giang Ngạn Tuyết đi theo Robin đến phòng giặt đồ, dựa vào cửa nói: “Catherine đột nhiên bị gϊếŧ, chúng tôi đều thấy bất ngờ lẫn thương tiếc vô cùng, mấy ngày tới, cô Robin cùng cô Ella sẽ phải gánh vác nhiều rồi.”

Robin đáp: “Ngài Christopher trả lương rất cao, tôi đương nhiên sẽ đảm nhiệm tốt công việc này.”

Giang Ngạn Tuyết thở dài nói: “Tôi lúc trước đề nghị qua cô Ella, các cô lấy mười hai giờ làm ranh giới, thay ca cho nhau đi làm việc. Cũng không biết là nói sai câu nào chọc giận cô Ella, cô ấy nổi trận lôi đình, cự tuyệt lời đề nghị của tôi.”

Robin: “Ella ghét nhất là người khác khoa tay múa chân với cô ấy, đề nghị của ngài Kayle, tôi sẽ cùng Ella thương lượng, các ngài cứ yên tâm.”

Giang Ngạn Tuyết ngay lập tức bật người lên ngựa bắt đầu khen ngợi: “Thượng đế của tôi ơi, cô Robin đúng là thiên sứ, xinh đẹp lương thiện, tự nhiên hào phóng.”

Về đêm, tầng một biệt thự tắt đèn, từng người một trở về phòng, căn cứ vào kinh nghiệm, một khi đêm đến chính là lúc bắt đầu gϊếŧ chóc, cực kỳ nguy hiểm. Ai đơn độc ra khỏi phòng người đó sẽ chết, không ra ngoài đi dạo mới là bí quyết bảo toàn mạng sống.

Nhưng, Giang Ngạn Tuyết vẫn ra ngoài.

Cậu sờ soạng đi đến tầng một, mượn áo khoác ngoài dáng dài của Arnold mặc lên người, đến chỗ cửa ra vào đổi giày xong, đẩy cánh cửa gỗ dày nặng ra, rời khỏi phòng.

Gió tuyết ập đến, phủ lên mặt người phát đau. Giang Ngạn Tuyết sợ lạnh, rụt rụt cổ vào trong áo, hà mấy hơi vào đôi tay lạnh lẽo, đạp lên lớp tuyết đọng cao quá đầu gối, gian nan dịch sang bên trái biệt thự một khoảng.

Quay đầu nhìn lại, vị trí chỗ này hẳn là đối diện với phòng làm việc của Christopher trong nhà. Nhìn từ bên ngoài nhìn vào, phòng làm việc có cửa sổ, nhưng Giang Ngạn Tuyết đã đi vào phòng làm việc không kém hai lần, toàn bộ khép kín không kẽ hở, đừng nói là cửa sổ, ngay cả một tia sáng cũng không xuyên qua được.

Nhìn từ bên ngoài biệt thự cùng cấu trúc bố cục bên trong phòng làm việc,

quả nhiên là có ẩn giấu căn phòng bí mật sao?

Giang Ngạn Tuyết bước tới, cánh cửa sổ này bị rèm che chắn, cậu nhìn không ra bên trong có cái gì, thử duỗi tay cạy cửa sổ, không ngoài dự liệu, cửa sổ bị kẹt chết rồi.

Vì muốn làm rõ chân tướng, Giang Ngạn Tuyết quay trở lại phòng làm việc. Cậu lấy que diêm mà Đường Như lục soát được từ Andrea ra đốt, mượn ngọn lửa mong manh thử hướng gió.

Giang Ngạn Tuyết dò xét phòng làm việc một vòng, bỗng nhiên, ngọn lửa co rúm lại một chút, Giang Ngạn Tuyết nhạy bén nhận ra điều này, vội dừng chân, hướng que diêm lại gần giá sách.

Quả nhiên, ngọn lửa càng run rẩy lợi hại hơn.

Xem ra đằng sau giá sách có ẩn chứa một khoảng không gian khác.

Giang Ngạn Tuyết thổi tắt que diêm, bắt tay đem toàn bộ sách lấy ra, soi đèn nhìn nhìn, giá sách sáng bóng trơn nhẵn như gương, chế tạo bằng gỗ rất tốt, không có cơ quan gì.

Giang Ngạn Tuyết thử ra bên ngoài dịch chuyển giá sách, sau giá sách là một mặt tường.

Giang Ngạn Tuyết gõ gõ đều ở khắp nơi trên mặt tường, cuối cùng cũng phát hiện nơi rỗng ruột.

Mượn ánh nến soi, cậu chăm chú nhìn đi nhìn lại, thấy một cánh cửa làm bằng ván gỗ, cao chừng một mét rộng một mét.

Giang Ngạn Tuyết đang định mở cửa đột nhiên có chút do dự.

Người chủ sự có ở bên trong hay không?

Lúc này mà xông vào có phải là chui đầu vào lưới không?

Nhiệm vụ ẩn của cậu là gϊếŧ chết người chủ sự, tuy rằng cậu đối với thân phận của Christopher đại khái có chút manh mối, nhưng đối với thực lực của Christopher lại tương đối mơ hồ.

Căn cứ vào tình trạng của Lâu Độ, có thể thấy Christopher không phải người bình thường, mà nếu Christopher trâu bò như vậy, muốn gϊếŧ chết toàn bộ người chơi quả thật dễ như trở bàn tay.

Cho nên Christopher hẳn là có hạn chế trong việc gϊếŧ người, ví dụ như trong khoảng thời gian ngắn không thể liên tiếp gϊếŧ hai người, hoặc như thời điểm ban ngày, hắn không có cách nào ra tay, cần phải vào ban đêm mới có khả năng.

Giống như người sói vào đêm trăng tròn mới có thể biến hình.

Lâu Độ bị tấn công vào một giờ sáng, Andrea là vào sáu giờ tối, hiện tại là buổi tối mười giờ năm phút.

Giang Ngạn Tuyết tương đối nghiêng về hướng hạn chế thời gian, Christopher trong thời gian quy định không thể liên tiếp gϊếŧ người, bằng không chỉ nhìn vào năng lực có thể đối phó với Lâu Độ mà xem, toàn đội những người chơi còn lại sẽ bị tiêu diệt một cách dễ dàng.

Nhưng nếu có thời gian hạn chế như đã nói, thì là bao lâu?

Thời gian Lâu Độ cùng Andrea bị tấn công cách nhau mười bảy giờ đồng hồ…

Giang Ngạn Tuyết bỗng nhiên nhớ tới thiết lập riêng trong trò chơi, người hầu gái chia 24 giờ ra làm ba ca, phân chia ra làm việc, Christopher có phải cũng theo ca thời gian được phân công tới gϊếŧ người hay không?

Người chơi tổng cộng chín người, thời gian trò chơi là ba ngày, tức là 72 giờ, bình quân cứ tám giờ sẽ tới gϊếŧ một người?

Suy nghĩ này lại có chút không hợp lý lắm.

Thôi bỏ đi, nếu thật sự gặp mặt Christopher trong căn phòng tối thì lại bớt việc.

Chỉ định rồi xác nhận, khiến đối phương đầu hàng khuất phục, trò chơi kết thúc.

Giang Ngạn Tuyết nắm lấy con dao gọt hoa quả trong túi áo khoác, đang muốn mở cửa thì từ nơi xa truyền đến một tiếng ‘rầm’ vang lên!

Giang Ngạn Tuyết giật mình, theo bản năng đứng lên cẩn thận nghe ngóng, âm thanh từ phòng khách truyền đến, ngoài tiếng vang của vật nặng rơi xuống, còn có âm thanh chai lọ vại bình bị đập bể nát kêu ‘rầm rầm’, cùng với tiếng người tranh cãi cầu cứu.

Giang Ngạn Tuyết đi ra phía trước, di chuyển giá sách về vị trí cũ, mở cửa phòng làm việc ra, một người đàn ông cả người đầy máu thẳng tắp nhào tới.

“Cứu mạng! Cứu tôi cứu tôi, bọn họ muốn gϊếŧ tôi!”

Người cầu cứu không phải ai khác, chính là George!

Cùng với George hốt hoảng chạy xuống lầu còn có Minh Tương Chiếu, Minh Tương Chiếu thở hồng hộc, sắc mặt xám xịt, mười phần chật vật. Về phần George thì càng đừng nói nữa, mặt xám mày tro, cả người toàn máu tươi, cũng không biết bị thương chỗ nào, đi đường khập khiễng, thân thể như không còn xương cốt, tê liệt nhắm thẳng về phía Giang Ngạn Tuyết.

‘Bọn họ’ trong miệng George, là James và Ruby đang chạy theo sau xuống cầu thang.

Minh Tương Chiếu hít khí vào mà không có thở ra, khϊếp sợ nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Sao cậu ở chỗ này?”

“Đừng nói nữa, mau chạy đi, bọn họ điên rồi!” George kích động bắt lấy cổ tay Giang Ngạn Tuyết, hoảng sợ lao tới: “Bọn họ gϊếŧ Robert! Tôi, tôi tận mắt nhìn thấy, hiện tại bọn họ muốn gϊếŧ tôi cùng Jack diệt khẩu!”

Giang Ngạn Tuyết sửng sốt: “Robert đã chết?”

“Đúng vậy.” Minh Tương Chiếu nói tiếp: “Thi thể còn đang ở trong phòng James.”

Mục tiêu của James cùng Ruby xác thật là Robert, thế nhưng…

“Cậu đừng nghe hắn nói hươu nói vượn!” James thở hổn hển như trâu, một tay cầm dao, một tay cầm dây thừng, hai mắt màu đỏ tươi trừng George.

Ruby cảm xúc kích động nói: “Chúng tôi không có gϊếŧ người! Quỷ mới biết Robert chết như thế nào!”

George vừa tức vừa sợ: “Hung khí còn ở trong tay các ngươi, các ngươi còn ngụy biện?”

“Dao này căn bản không phải của tôi!” James tức đến hộc máu, mắng: “Tôi cùng Ruby trở lại phòng đã thấy Robert chết rồi, đây là vu oan giá họa!”

George cũng nổi nóng, không quan tâm cổ chân bị thương, thất tha thất thểu tiến lên phía trước vài bước, mắng: “Mấy người đừng có ở nơi đó chỉ cây dâu mắng cây hòe! Ai vu oan giá họa? Tôi cùng Jack tận mắt nhìn thấy, các người tròng dây thừng vào cổ Robert, muốn treo hắn lên xà nhà, làm theo cách chết giống như trong sách. Chứng cứ xác thực vô cùng, nhân chứng vật chứng đều ở đây, bị hai người bọn tôi thấy được liền muốn gϊếŧ người diệt khẩu.”

Ruby tức phát điên, chỉ vào George lại hướng về phía Giang Ngạn Tuyết hô: “Đừng tin anh ta! Anh ta không có lòng tốt, theo tôi thấy, Robert chính là do anh ta gϊếŧ!”

George: “Cô đánh rắm!”

Ruby: “Anh vô sỉ!”

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía Minh Tương Chiếu không tỏ thái độ, trong lòng có điều suy tính, ánh mắt nhìn về phía hai người James, hỏi: “Nhiệm vụ che giấu của các người là gì?”

Lời này vừa nói ra, ba người đang đỏ mặt tía tai nháy mắt ngừng lại, James cùng Ruby hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt của hai người muôn màu muôn vẻ, cả hai đều cắn môi, khó có thể mở miệng.

Giang Ngạn Tuyết thay bọn họ nói: “Gϊếŧ chết Robert đúng không?”

James cùng Ruby đều ngẩn ra, vẻ mặt khó tin nhìn Giang Ngạn Tuyết.

Tròng mắt màu xanh lục tinh xảo George thiêu đốt lửa giận: “Tốt lắm! Này mẹ nó ngay cả động cơ gϊếŧ người đều có, các người còn có cái gì để nói hay không! Không đi tìm Christopher cho tốt, lại ở chỗ này gϊếŧ hại lẫn nhau, các người muốn người ta làm sao mà an tâm? Mấy người hẳn là đồng bọn của Christopher, muốn làm toàn đội bị tiêu diệt hết đây mà!”

James hận không thể nhào lên cắn chết George: “Ngậm máu phun người! Minh Tương Chiếu, Giang Ngạn Tuyết, tôi cùng Ruby căn bản không nghĩ tới việc gϊếŧ Robert! Ngoại trừ Sophia tự mình tới cửa tìm chết, chúng tôi không có động qua bất kỳ kẻ nào! Tên George này không hiểu kiểu gì vọt được tới phòng hai bọn tôi, thấy Robert chết, liền lớn tiếng chỉ trỏ nói hai chúng tôi gϊếŧ người, quả thực không thể hiểu được! Tôi nghi ngờ hắn dự mưu từ trước, muốn vu oan giá họa!”

Ruby hô: “Không sai, tôi cùng James sở dĩ dùng dây thừng thắt cổ Robert là vì ôm một tia hy vọng, nghĩ nếu làm theo cách chết như trong sách viết, không chừng quản trị viên sẽ cho bọn tôi thêm phần thưởng của nhiệm vụ che giấu. Chẳng qua chỉ là chút tâm tư, hơn nữa, Robert cũng đã chết, còn để ý đến việc có dời qua dời lại thi thể như thế nào chắc?”

Ngay tại khoảnh khắc hai bên tranh chấp gay gắt, giọng nói réo rắt của Giang Ngạn Tuyết truyền vào, thanh âm không lớn, giọng điệu cũng không nặng, vẫn lọt vào tai rõ ràng, chấn động lòng người.

“Có động cơ gϊếŧ Robert, cũng không phải chỉ có vợ chồng James đâu nhỉ?”

Bao gồm cả Minh Tương Chiếu, mọi người đều giật mình kinh ngạc.

Giang Ngạn Tuyết nói tiếp: “George không phải cũng có động cơ sao?”

George bị lửa giận làm cho mặt mày đỏ phừng phừng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: “Cậu nói cái gì?”

James cùng Ruby nghe thấy cũng trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Giang Ngạn Tuyết.

Giang Ngạn Tuyết nói: “Nhiệm vụ của vợ chồng James là gϊếŧ Robert, Robert có nhiệm vụ là gϊếŧ George, nói cách khác, George vì tự bảo vệ mình mà gϊếŧ Robert, thật dễ lý giải nhỉ?”

Sắc mặt của George có thể so với hai từ kinh dị: “Sao cậu biết…”

George trong lòng lộp bộp nhảy dựng, thầm nghĩ không xong.

Giang Ngạn Tuyết nhíu mày nói: “‘Sao cậu biết’? Ý này là nói anh cũng biết?”

“Tôi...” George trăm triệu lần không nghĩ tới tình thế thay đổi trong nháy mắt, bản thân vốn là thợ săn thế nhưng trong phút chốc lại biến thành con mồi.

Giang Ngạn Tuyết từng bước ép sát: “Trình tự các nhân vật chết vốn phân chia là Arnold, Sophia, James cùng Ruby, Robert, George, Andrea cùng tôi. Nhưng trong trò chơi, trình tự chết lại trái ngược, quản trị viên chỉ cấp cho người chơi nhiệm vụ, từ Andrea bắt đầu, Andrea gϊếŧ tôi, George gϊếŧ Andrea, Robert gϊếŧ George, lấy điều này suy ra.”

“ Trong sách , nhân vật chết đi kết thúc ở Robert. Tôi sở dĩ biết toàn bộ trình tự là vì Lâu Độ đã nói cho tôi. Trừ tôi ra, biết cái quy tắc này, tất nhiên ngoài quản trị viên, thì chỉ còn kẻ phản bội trong số người chơi, hệt như Judas trong ‘Bữa tối cuối cùng’ của Jesus và mười hai môn đồ.”

James cùng Ruby sợ hãi: “Kẻ phản bội? George là kẻ phản bội?”

Suy nghĩ của Minh Tương Chiếu lập tức được mở mang: “Nếu nhiệm vụ che giấu của vợ chồng James là gϊếŧ Robert, bọn họ không cần phải giấu diếm, càng không cần phải luôn miệng nói George vu oan. Bởi vì bọn họ có thể quang minh chính đại mà gϊếŧ, yên tâm thoải mái mà gϊếŧ.”

Tất cả thiết lập này đều loại trừ Judas ở ngoài, không có ai hiểu được điều kiện tiên quyết trong nội dung cốt chuyện!

Sai lầm duy nhất của kẻ phản bội chính là không có điều tra rõ ràng, hắn không biết rằng trong số rất nhiều người chơi có một ‘nhà tiên tri’.

Là vì có sự tồn tại của ‘nhà tiên tri’ này mà động cơ của kẻ phản bội toàn bộ bị bại lộ.

“Tốt lắm, tốt lắm, rất suất sắc, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!” George bụm mặt cười ha hả, thân hình hắn nhoáng lên một cái, nhanh chóng đứng thẳng lên, nào đâu có bộ dạng trẹo chân ngã gãy xương sườn?

Hắn cười điên cuồng, cười càn rỡ, giữa khe hở ngón tay ẩn lộ ra đôi con ngươi khát máu của hắn: “Diễn tới diễn lui mệt chết được! Tao đã sớm thấy phiền! Như vậy cũng tốt, tao có thể bắt đầu biểu diễn solo một mình ha ha ha ha! Giới thiệu lần nữa một chút, tao tên gọi là Giải Diêm, Diêm trong Diêm La Vương, chơi qua năm vòng trò chơi, gϊếŧ qua… ha ha ha, không biết bao nhiêu người!”

Giải Diêm đột nhiên từ trong lòng móc ra thương gỗ cầm trong tay, nhắm ngay vào Giang Ngạn Tuyết, vui mừng như điên nói: “Mày lợi hại quá, tao rất hưng phấn, làm sao bây giờ, tao không thể chờ nổi để thấy hình ảnh trước ngực mày nứt ra lỗ máu, quá đẹp ~”