Editor: HanhDoan
Giải Diêm, hễ mà hắn tham gia vòng chơi nào, ngoại trừ hắn ra thì không còn người chơi nào qua ải.
Trừ vòng chơi đầu tiên hắn là người mới ra, tất cả những vòng chơi sau đó đều là chết toàn bộ, đồng đội không phải bị quỷ hại mà là bị hắn gϊếŧ chết.
Chỉ có thể có mình hắn thông qua cửa ải, hắn phải có được đánh giá cao nhất, đạt được nhiều tích phân nhất, để quá trình theo đuổi trò chơi càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, đeo đuổi những trận chém gϊếŧ đẫm máu hơn.
Viên đạn từ họng súng đen ngòm phóng ra, cho dù Giang Ngạn Tuyết phản ứng nhanh nhẹn thế nào, vẫn không kịp so với tốc độ ba trăm mét mỗi giây của súng lục ổ quay. Viên đạn bắn đứt tóc mai của cậu, sượt qua vành tai, để lại một vết máu cháy xém.
“Ái chà!” Giải Diêm đầu lệch sang một bên, cười khanh khách nói: “Né nhanh vậy? Lợi hại quá nha! Mà chẳng sao, mày tới ăn thêm một phát đi, tao hưng phấn quá rồi!”
“Pằng pằng!” Hai phát súng, Giang Ngạn Tuyết đúng lúc nhảy lên, lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh ở sau lưng sô pha, tất cả đạn đều bắn vào bông.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến mọi người không kịp phản ứng, ngoài Minh Tương Chiếu, hai người còn lại đều ngây ngẩn cả người.
Minh Tương Chiếu hô to: “Đứng đó ngơ ngác làm gì? Chạy mau đi!”
“Chạy không thoát đâu.” Giải Diêm quay đầu súng, bắn về phía Ruby, hắn thậm chí còn không thèm nhắm chuẩn, chỉ dựa vào khóe mắt xác định vị trí đầu của Ruby.
Một lỗ máu xuất hiện, Ruby thậm chí ngay cả cơ hội thét lên cũng không có, lập tức ngã xuống đất, hơi thở không còn.
James nhân cơ hội này quay đầu bỏ chạy!
Minh Tương Chiếu cũng chạy theo lên lầu hai, Giải Diêm thong thả ung dung dùng báng súng gõ gõ đầu, hắn có súng trong tay, tương đương với một bug trong vòng trò chơi này, chỉ cần hắn vui, bắn phá một trận cơ bản là sẽ tiêu diệt toàn bộ.
Vậy sao không ra tay sớm hơn?
Giải Diêm cùng Christopher là đồng bọn, cùng nhau chém chém gϊếŧ gϊếŧ, nếu muốn thọc chết toàn bộ người chơi, dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ có gì hạn chế bọn họ gϊếŧ người?
Căn cứ vào việc ban ngày không có người chết, không lẽ bọn họ muốn gϊếŧ người thì nhất định phải là đêm hay sao?
“Vì chúng mày đã phát hiện ra tao nên tao sẽ khen thưởng cho chúng mày chút tin tức nhé!” Giải Diêm vừa đi lên cầu thang vừa nói: “Thứ nhất, tao không biết Christopher là ai, quản trị viên cũng không có lòng tốt nói cho tao biết, chúng mày tự đi mà đoán.”
“Thứ hai, tao gϊếŧ Robert chẳng qua là tự vệ, tao là kẻ phản bội chứ không phải người bất tử, để đảm bảo bản thân được an toàn, mọi tai họa ngầm phải bị loại bỏ.”
“Thứ ba, trò chơi quy định, chúng tao không được gϊếŧ người vào ban ngày, chỉ được vào ban đêm. Tao sở dĩ chậm chạp không ra tay là vì mong chờ Christopher liên tiếp gϊếŧ chúng mày trước, tiện xem phim miễn phí luôn. Chờ Christopher gϊếŧ cũng tương đối rồi thì tao sẽ đi lượm xác mấy đứa còn sót.”
“Thứ tư, Lâu Độ là do Christopher động tay, cụ thể dùng phương pháp gì, ha ha, tự mình tìm hiểu đi! Giờ là mười một rưỡi tối, ngàn lần cẩn thận nha! Qua đúng mười hai giờ đêm, Christopher sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.”
James một bên chạy trốn một bên mắng: “Tên khốn kiếp này! Biếи ŧɦái chết đi được, tao f*ck mẹ nó!”
Minh Tương Chiếu chạy ở phía trước, chỉ vào phòng cuối hành lang nói: “Trong tay hắn có súng, chúng ta trước tiên về phòng đóng cửa khóa lại, tránh một chút! Thôi xong, Giang Ngạn Tuyết chạy đi nơi nào rồi?”
James vội la lên: “Anh quản cậu ta làm gì! Hiện tại tên biếи ŧɦái kia đang đuổi bắt hai chúng ta, cậu ta không chết thì là đã chạy thoát, trước tự lo cho chính mình đã được không?”
Ở đằng xa, tên gϊếŧ người sải bước đuổi theo: “Christopher đêm nay sẽ gϊếŧ ai nhỉ? Là Kayle, James, Jack, hay là rửa mối nhục xưa, dạy dỗ lại cái tên Arnold tọc mạch thích xen vào chuyện của người khác kia? Hai đứa chúng mày vẫn nên ngoan ngoãn để tao làm cho cú headshot* thì hơn, Christopher không nhẹ nhàng lắm đâu, hắn sẽ đem xương cốt chúng mày bóp nát, rút gân lột da, băm nát thịt ra làm nhân bánh bao... ”
*headshot: bắn vào đầu
James nghe thấy cảm thấy ớn lạnh sống lưng, dưới chân lảo đảo suýt nữa té ngã.
Giọng nói của Giải Diêm truyền đi âm thanh nghiền ngẫm xa xăm: “À, mà ai mới là Christopher nhỉ? Nói không chừng chính là Jack nha!”
James cả người cứng đờ, nhìn về phía Minh Tương Chiếu, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc cùng hoảng sợ.
Giải Diêm nhìn hai con chuột nhắt đang hốt hoảng chạy trốn phía cuối hành lang, khóe miệng gợi nên nét tươi cười như hồ ly: “Một tên đầu bếp lấy tiền làm việc, thân phận đơn giản mơ hồ, có phải tùy tiện quá rồi không?”
Minh Tương Chiếu lửa giận mọc thành cụm: “Đừng bị hắn lừa! Tôi không phải người chủ sự!”
James rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, trước có Minh Tương Chiếu có nguy cơ là chủ sự, sau lại có tên biếи ŧɦái bệnh tâm thần Giải Diêm, anh ta nên chạy đi nơi nào đây? Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao mới có thể sống sót!
Giải Diêm đặc biệt thích thú nhìn cái cảnh người ta giãy giụa đấu tranh giữa thềm sinh tử, hắn cũng không vội nổ súng bắn, cười ha hả nhắc nhở: “Còn có mười lăm phút, Christopher thật sự đáng sợ lắm đấy nha!”
Giãy giụa đi! Khổ sở đi! Mày căn bản chỉ có đường chết, phía trước là người chủ sự, phía sau là tao, hai bọn tao là một đội, mục tiêu chỉ có một, chính là tra tấn mày, hủy hoại mày, tàn phá mày, ha ha ha ha không có đường sống đâu, sụp đổ đi!
Minh Tương Chiếu lửa giận công tâm*, rống to về phía James đang tinh thần tan rã: “Anh làm ơn dùng não đi! Christopher gϊếŧ Andrea, lúc Andrea chết, tôi với Giang Ngạn Tuyết ở cùng nhau!”
*lửa giận công tâm: cơn tức giận đánh vào tâm lý.
James ngẩn ra, như người từ trong mộng tỉnh dậy, anh ta chạy nhanh tới chỗ Minh Tương Chiếu, hai người cấp tốc rẽ qua chỗ ngoặt hành lang.
Ánh mắt Giải Diêm trở nên lạnh như băng.
James té ngã lộn nhào một cái lại tiếp tục chạy trối chết. Đáng giận, sao mà mình lại gặp phải loại sự tình này? Công trường có nhiều người như vậy, vì cái gì một khối gạch lại rơi xuống, nện trúng đỉnh đầu mình? Vì cái gì đã chết còn không được đầu thai, rơi vào cái loại địa phương quỷ quái này, chơi cái trò chơi chết chóc này?
“A!” Nhanh chạy, điên cuồng chạy, liều lĩnh chạy. James té ngã trên mặt đất, chỗ cổ chân bị đau một trận tê tâm liệt phế, anh ta bất lực ngẩng đầu lên thấy Minh Tương Chiếu đang chạy càng ngày càng xa, sau lưng tiếng bước chân ma quỷ gϊếŧ người mỗi lúc một gần. Nỗi tuyệt vọng nuốt sống anh ta, anh ta khóc lớn cầu cứu với Minh Tương Chiếu.
“Cứu cứu tôi, tôi không muốn chết, cầu xin anh hãy cứu tôi!”
Anh ta biết, nói gì cũng vô ích, cầu xin cũng không được gì. Trải qua nhiều vòng trò chơi, anh ta hiểu rõ bản chất con người là ích kỷ. Tiền tài danh vọng có thể khiến người ta trở nên điên cuồng, huống chi là sống hay chết?
Tai họa trước mắt, ai có thể lo lắng cho ai? Anh ta chơi qua ba vòng trò chơi, gặp qua quá nhiều người chơi cầu xin giúp đỡ, lúc mới bắt đầu sẽ có người không đành lòng gặp người hoạn nạn mà dang tay giúp đỡ, nhưng dần dần, mọi người đều chết lặng, thay vì làm lương tâm thất vọng, không bằng cố gắng bảo vệ tính mạng của mình.
Sinh mạng là của mình, đánh mất đi rồi sẽ không còn, lương tâm có là cái gì? Có thể cho cơm ăn sao, cho tiền xài hay sao?
Lúc an toàn có thể tự tin nói ra những chuyện này.
Lúc gặp nguy hiểm liền lập tức hy vọng có anh hùng nào đó tới cứu mình.
Con kiến còn tham sống.
Không muốn chết.
“Đi mau!” Minh Tương Chiếu quay trở lại, anh nâng cánh tay của James lên quàng qua vai mình, kéo anh ta đi với tốc độ nhanh chóng nhảy vào trong phòng.
Đóng cửa, khóa lại, chuyển tủ quần áo đến lấp kín cửa, liền mạch lưu loát.
James ngồi bệt dưới đất, nhìn Minh Tương Chiếu ướt đẫm mồ hôi, anh ta ngây ngẩn cả người.
“Sao lại cứu tôi?” James khó có thể tin hỏi.
Minh Tương Chiếu trên đường va va đập đập, cũng không biết bị đυ.ng vào chỗ nào, anh ta bị đau, xoa xoa phần eo: “Gϊếŧ người cần có động cơ, cứu người cũng cần có lý do sao?”
James giật mình ngạc nhiên, nước mắt theo hốc mắt tuôn ra: “Anh thật là người tốt.”
[Ngài đã thành công tồn tại 36 giờ, trước mắt còn lại 5 người chơi.]
Tiếng chuông điểm mười hai giờ đêm vang lên.
Cùng lúc ấy tiếng bước chân ‘cộc cộc cộc’ trên hành lang truyền đến rõ ràng, ngay sau đó, một lần va chạm cực mạnh, khung cửa kêu ‘phanh’ một tiếng, ngay cả đôi tủ quần áo trước cửa cũng run lên ba cái.
Minh Tương Chiếu cùng James ở trong phòng đồng thời cả kinh, hai người cùng nhau liếc nhìn một cái.
Là ai?
Giải Diêm sao?
Không, sẽ không phải, Giải Diêm không có khả năng có sức lực lớn như vậy, còn nữa, nghe tiếng bước chân kia cũng không giống của Giải Diêm.
James dựa vào tường đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng lo sợ: “Là Christopher sao?”
Minh Tương Chiếu: “Christopher chỉ có thể gϊếŧ người vào buổi tối, hắn không gϊếŧ hết tất cả chúng ta trong một đêm, chắc chắn là gϊếŧ người có giới hạn số lượng, trong khoảng thời gian ngắn không thể gϊếŧ liên tiếp hai người.”
“Andrea chết lúc sáu giờ, cách thời điểm hiện tại vừa vặn sáu tiếng đồng hồ, chẳng lẽ hạn sử dụng là sáu giờ đồng hồ sao?” James tinh thần khẩn trương cao độ, mỗi một lần cửa phòng bị va chạm là tim anh ta lại nhanh hơn một nhịp.
“Khẳng định là như thế, bằng không hắn đã sớm ra tay.” James lảo đảo dịch đến phía sau Minh Tương Chiếu, trong mắt xoẹt qua một tia tàn nhẫn.
Khung cửa không chịu nổi gánh nặng nhiều lần va chạm dữ dội, lung lay sắp đổ. Tủ quần áo bị va đập mạnh nên bị đẩy ra một đoạn xa xa, vết nứt trên cánh cửa càng ngày càng lớn, đã có thể mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có cái gì đó tối đen như mực.
Trái tim James co rút mạnh, da đầu run lên, anh ta đưa bàn tay với vào túi áo trên, ánh mắt hung ác tận cùng di chuyển trên phần lưng không chút phòng bị của Minh Tương Chiếu.
“Anh Minh, anh là người tốt.” Giọng nói của James trầm thấp khàn khàn: “Hy vọng anh làm người tốt thì làm tới cùng, giúp tôi lần này! Tôi sẽ nhớ kỹ anh cả đời!”
“Cái... ” Minh Tương Chiếu đang muốn quay đầu lại, thình lình cảm giác một trận đau nhức âm ỉ trên eo, máu tươi ấm nóng dọc theo đùi chảy xuống mặt đất, trong chốc lát đã tụ thành vũng lênh láng.
Minh Tương Chiếu bị đau, anh ta che lại bụng mình xụi lơ ngã xuống mặt đất, không thể tin được nhìn về phía James: “Anh, tại sao…?”
“Anh giúp tôi tranh thủ sáu tiếng, tôi sẽ quý trọng thật tốt. Tôi sẽ tìm ra nhược điểm của người chủ sự, dốc hết toàn lực sống sót đến cùng. Chờ đến khi trở về thế giới sống rồi, tôi sẽ lập bia mộ cho anh, cảm ơn anh, anh Minh.”
James dùng ghế dựa đập vỡ cửa sổ, nơi này là lầu hai, cho dù có nhảy xuống cũng không bị ngã chết. James rất có kinh nghiệm, vượt qua khung cửa sổ, nhảy ra ngoài, nửa ngồi xổm rơi xuống đất, một sợi lông cũng không bị thương.
Quái vật ngoài cửa va chạm càng mạnh hơn, ‘thứ kia’ vươn một bàn tay ra, ý đồ muốn dùng sức mạnh đem cánh cửa phòng giật rớt.
Minh Tương Chiếu nhìn thấy rõ ràng, cái tay kia khô khô gầy gầy, làn da bị cháy đen, mặt ngoài gồ ghề lồi lõm, giống như từng bị thú hoang cắn xé, đặc biệt là xương tay, không có chút da thịt nào, chỉ còn khớp xương đầm đìa máu tươi.
Minh Tương Chiếu không có chỗ trốn, anh ta bị James dùng dao ăn đâm vào bụng bị thương, cũng không biết có bị thương vào nội tạng hay không, đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa như mưa, cơ thể vì mất máu mà lạnh run lên bần bật.
Quái vật ở trước mắt, tủ quần áo bị đâm thủng, khóa cửa phòng bị phá thành mảnh nhỏ.
Tại sao lại như vậy?
Lòng tốt thật sự không nhận được kết cục tốt mà!
Minh Tương Chiếu tuyệt vọng cười một tiếng, anh ta tự hỏi chính mình có hối hận hay không, nghĩ một hồi, nhất thời trả lời không được.
Anh ta hối hận bản thân đã cứu James, người đã lấy oán trả ơn, nhưng lại không hối hận hành vi cứu người của mình.
Nếu mỗi người đều ích kỷ, mỗi người đều máu lạnh, anh ta cũng không sống đến thời điểm hiện tại. Lại nói tiếp, mạng này của anh ta còn không phải là bởi vì người nào đó không đành lòng nên mới có thể nhặt về được đó hay sao?
Anh ta tin tưởng vững chắc rằng, nếu đối xử tử tế với người khác, người khác cũng sẽ đối xử tử tế với mình.
---- Loại tâm hồn ngây thơ này không thích hợp dùng để dạy dỗ ở trò chơi Hoàng Tuyền.
Minh Tương Chiếu tự mình châm biếm cười khổ, cứ việc như thế, anh ta đời này đi thẳng ngồi ngay, chưa bao giờ làm việc gì trái với lương tâm, cho dù lưu lạc đến trò chơi Hoàng Tuyền, anh cũng chưa từng làm trái lại lương tâm của mình. Anh ta yên tâm thoải mái, sống không thẹn với lòng.
Anh không sống uổng phí một đời, mặc dù đã chết, hẳn cũng có thể an tâm xuống Hoàng Tuyền.
Cửa phòng cuối cùng cũng bị mở ra, có cái gì đó đang dũng mãnh tiến vào, còn có thêm hơi nóng bức người cùng ánh lửa chói mắt.
Một tiếng thét chói tai không giống tiếng người vang lên, tiếng bước chân ‘cộc cộc cộc cộc’ thế mà lại chạy ra xa, gió tuyết ngoài cửa sổ thổi tan khói đen bên trong, quét sạch mùi máu tanh trong phòng.
Người nọ giơ cây đuốc đi đến, cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng dừng chân lại, ngồi xổm bên người Minh Tương Chiếu: “Còn sống không?”
Minh Tương Chiếu giãy giụa mở mắt, ánh nhìn mơ hồ dần trở nên sáng rõ.
Thì ra là Giang Ngạn Tuyết.
Nhìn xem!
Minh Tương Chiếu tự hào than thở.
Trên thế giới này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.