Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 22: Tiệc Tối Chết Chóc

Ngay cả khi tất cả người chơi đồng tâm hiệp lực, sức mạnh đám đông hợp lại, nắm tay cùng tiến lên, không ai hoàn thành nhiệm vụ ẩn, mọi người đều nhất trí đi tìm Chris. Nhưng pháo đài cho dù có kiên cố đến đâu, cũng không chống lại con sâu mọt phá hoại từ bên trong!

Nếu trong số bọn họ thực sự có kẻ phản bội, thật sự có kẻ đồng lõa với Chris, thì cuộc gϊếŧ chóc này sẽ không có hồi kết! Có lẽ đêm nay, vào giờ phút này, chính thời điểm này – đã thành người chết rồi!

Minh Tương Chiếu tâm loạn như ma, anh ta vô cùng muốn nhanh chóng tìm thấy Judas, ngăn chặn tai họa ngầm, đem tất cả người chơi lướt qua trong đầu một lần, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, nhìn về phía Giang Ngạn Tuyết, lại bắt gặp được ánh mắt lãnh đạm của cậu.

Trong lòng Minh Tương Chiếu vô cùng căng thẳng, vội vàng biện hộ nói: "Tôi không phải kẻ phản bội! Tuy rằng một đầu bếp lấy tiền nấu ăn như tôi rất khả nghi nhưng tôi trong sạch!"

"Trò chơi này chỉ là một bản sao cuốn tiểu thuyết của Lâu Độ, không nhất định sẽ theo sát từng chút một. Rất có thể kẻ phản bội là người được chọn ngẫu nhiên từ quản trị viên. Nhiệm vụ của chúng ta là sống sót qua 3 ngày, mà nhiệm vụ của kẻ phản bội là giúp Chris gϊếŧ hết tất cả mọi người." Giang Ngạn Tuyết không nhanh không chậm nói: "Căn cứ theo tốc độ của người chết, Chris và kẻ phản bội phải chịu rất nhiều hạn chế, nếu không thì quản trị viên cũng sẽ không cho chúng ta thời gian 3 ngày để chơi màn này."

Minh Tương Chiếu thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không nghi ngờ tôi là được rồi."

Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết bất chợt lạnh đi, nhưng sắc mặt vẫn ôn hoà như trước: "Ai nói tôi không nghi ngờ anh? Không nghe Lâu Độ nói sao, anh ta đã từng đặt giả thuyết rằng Chris có hai nhân cách, có lẽ anh chính là người chủ sự, nhưng quản trị viên vẫn chưa đưa gợi ý cho anh, anh không thể "thức tỉnh" được, nên vẫn cho rằng mình là một người chơi vô tội."

"Xin người." Minh Tương Chiếu không biết nên khóc hay cười, âm thầm đau trong lòng nhiều chút: "Cậu đúng là có tố chất đấy, đừng nhạy cảm mà nghi ngờ lung tung vậy được không?"

Giang Ngạn Tuyết khoé môi cong lên tạo thành một nụ cười: "Tôi bạc tình bạc nghĩa, trái tim nhiệt tình kia của anh cũng đừng đem cho loại lòng lang dạ thú như tôi. Nhân tiện, lòng tốt của anh cũng nên kiềm chế lại một chút, đừng nói cho ai biết về chuyện của Judas."

Minh Tương Chiếu bất lực buông thõng tay: "Đừng lo, tôi đây có phải đồ ngốc đâu."

Giang Ngạn Tuyết: "..."

Nhưng cũng không khôn lắm đâu.

Haizz!

Bữa trưa bị kéo dài đến 3 giờ chiều vẫn chưa được ăn, đến lượt Giang Ngạn Tuyết giám sát Andrea, cậu đem bữa tối từ trong bếp ra cho Andrea, là một bát cơm thịt bò do Minh Tương Chiếu tỉ mỉ nấu.

Andrea ăn uống khá tốt, điên cuồng ăn cơm không để lại tiếng động, trong lúc đó vẫn không quên liếc mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết vài lần, châm chọc nói: "Lãng phí thời gian."

Giang Ngạn Tuyết không cho là đúng nhắm mắt lại, cười như không cười nói: "Mọi người là vì sợ cho nên mới giám sát, nói cách khác thì vì cô mạnh nên chúng tôi mới sợ, cô nên cảm thấy tự hào chứ."

"Ha hả." Andrea âm dương quái khí cười lạnh, cắn thịt bò một cách mạnh bạo.

Cảm giác no bụng cũng làm tâm trạng tốt lên không ít, cô ta liếc mắt lên tầng hai nói: "Nghe nói vị ở trên tầng kia chính là cộng sự của cậu?"

Giang Ngạn Tuyết: "Ừm."

Andrea đảo mắt, giọng điệu chua lòm: "Bây giờ anh ta đang ở trạng thái thực vật. Chỉ cần cậu vượt ải thành công, anh ta nằm không cũng có thể thắng."

Giang Ngạn Tuyết không chút để ý nói: "Ghen tị sao?"

"Nếu là trước kia thì tôi chắc chắn sẽ ghen tị đấy." Andrea nói: "Cộng sự đúng thật là có lợi, cùng sinh cùng tử cùng chung hoạn nạn, nhưng thường người đâm dao sau lưng lại là những người mình tin tưởng nhất. Cậu tưởng tượng một chút, nếu như cậu và cộng sự cũng rơi vào hoàn cảnh như thế này, sau khi anh ta qua ải thì có chọn cứu cậu hay không?"

Không đợi Giang Ngạn Tuyết nói cái gì, Andrea đã vội cướp lời: "Sau khi thành công vượt ải, người quản lý sẽ cho cậu 60s lựa chọn xem có hồi sinh cộng sự hay không, nếu lựa chọn không hồi sinh sẽ nhận được gấp ba lần tích phân!"

Giang Ngạn Tuyết suy nghĩ, bỗng nhiên nghi ngờ gãi đầu: "Này, Andrea, cô xúc động như vậy vì từng bị cộng sự phản bội à? Hay là chính cô đã phản bội cộng sự của mình?"

Andrea cười nhạo nói: "Tôi chết một mình, không có cộng sự. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu chút thôi, đừng tin cộng sự quá, dù sao thì tôi cũng có dịp thấy trường hợp ngoại lệ."

Giang Ngạn Tuyết khoan thai nói: “Muốn coi tôi là hốc cây* không?”

*Ý chung chung là “Muốn kể tôi nghe không?”, trong thần thoại Hy Lạp có sự tích về vua Midas bị thần Mặt Trời Apollo trừng phạt vì dám phán thần thua trong một cuộc thi âm nhạc với con của thần Hermes trong khi ai cũng công nhận chiến thắng của Ngài- vua Midas đã bị véo tai đến mức tai dài như tai lừa. Để che giấu nỗi xấu hổ này, Midas đã ra lệnh cấm thợ cắt tóc cho mình nói cho bất kỳ ai nghe, khổ nỗi giấu diếm mãi khổ quá, không có ai nghe, nên vị thợ cắt tóc đã đào một cái lỗ dưới đất, hét lên: “Vua Midas có đôi tai lừa!”, nhưng lại bị cây cối quanh đó nghe được, truyền tin đi khắp nơi. Hốc cây có lẽ có điển tích tương tự với cái lỗ dưới đất đó.

Vốn tưởng rằng Andrea sẽ không có phản ứng, không ngờ ước chừng qua một phút, Andrea đột nhiên mở miệng: “Tôi có một cậu bạn, tôi với cậu ta cùng là người mới. Khi cậu ta đến ải thứ hai, gặp được một người mới nữa, ban đầu chỉ tưởng cậu oắt đó là tiểu nhân vật, nhát gan, yếu đuối, nước chảy bèo trôi, không có chính kiến lẫn cảm giác tồn tại. Lúc sau, bắt đầu tàn cuộc, đợt ấy có rất nhiều người chơi, chính xác là 50 người. Bốn tiếng trôi qua 13 người chết, bảy tiếng trôi qua chết 22 người, cậu bạn tôi hãi hùng quá liều mạng bỏ trốn, ác quỷ gϊếŧ người, oan hồn quấy phá, mười hai giờ trôi qua, còn sót lại đúng 5 người chơi.”

Andrea dừng lại một chút, phảng phất nhớ lại cảnh tượng cậu bạn mình miêu tả, bả vai khẽ run rẩy, nói: “Ải đó căn bản không có quỷ, người chơi liên tiếp tử vong đều do người chơi khác làm. Ác quỷ đội lốt người, sát nhân biếи ŧɦái chính hiệu, so với hắn, Andrea chẳng là gì cả.”

“Cậu biết không, người đầu tiên hắn gϊếŧ là cộng sự của mình, hắn nói, cộng sự căn bản là thứ vướng tay vướng chân, không gϊếŧ còn giữ lại chia chung tích phân à? Hắn rất biết diễn kịch, cũng hiểu rõ cách ngụy trang, nếu không phải cậu bạn tôi giải mã được câu đố trực tiếp qua ải, khẳng định mười mươi là chết trong tay hắn rồi.”

Giang Ngạn Tuyết đáy mắt phát lạnh: “Ai thế?”

“Giải Diêm.” Andrea nói: “Cái tên này rất nổi tiếng trong trò chơi Hoàng Tuyền, nổi tiếng vì gϊếŧ chóc máu me. Hễ hắn tham gia vòng nào, không có bất kỳ người chơi nào ngoài hắn có thể qua ải, không phải bị quỷ gϊếŧ, mà bị hắn làm gỏi, người duy nhất có thể thông qua vòng đó, chỉ có Giải Diêm hắn thôi.”

Giang Ngạn Tuyết chống cằm, suy tư: “Biếи ŧɦái à…”

Andrea dường như cố ý hù dọa người: “Chỉ mong cộng sự của cậu, không tiềm tàng loại tâm lý vặn vẹo này.”

Giang Ngạn Tuyết thay đổi sắc mặt, đuôi lông mày nheo hiện rõ ý cười: “Cái này không cần cô nhọc lòng đâu, tâm lý Lâu Độ khỏe mạnh vững vàng, còn loại tâm lý vặn vẹo, hẳn là tôi chứ nhỉ?”

Andrea trừng hắn một cái: “Tự giễu?”

Giang Ngạn Tuyết: “Đa tạ.”

Andrea: “…”

Cuối ngày, Giang Ngạn Tuyết cùng Ruby thay ca, đi vào phòng bếp vừa lúc gặp được Ella.

Cơ hội hiếm có, Giang Ngạn Tuyết chớp lấy thời cơ nói lời khách sáo: “Tôi từ lâu đã nghe đại danh quý ngài Christopher, vẫn luôn muốn gặp được một lần, không ngờ tới lần này trèo đèo lội suối vượt đại dương đến, tiên sinh lại… Cô Ella xinh đẹp đây có ngại nói cho tôi biết về ngài Chris không?”

Ella khách khí cười nói: “Thật ra, tôi và ngài Christopher không thân thiết lắm. Tôi mới ở chỗ này giúp việc không được bao lâu, hơn nữa người đầu tiên đến biệt thự không phải tôi, mà là cô Robin.”

Giang Ngạn Tuyết: “Tôi nhận được thư mời của ngài Christopher ngày 02 tháng 01. Không biết cô được thuê vào ngày nào?”

Ella nói: “Vào ngày 03 tháng 01, tôi nhận được tin từ ngài Chris, chiều hôm đó liền đến biệt thự, ngày hôm sau các vị đến cả rồi.”

“Cảnh sát George nói, dựa trên phản ứng của thi thể, hẳn là ngay sau hôm phát thiệp mời ngài Christopher đã chết. Nói cách khác, ngay sau khi thuê cô xong, ngài ấy đã chết rồi, cô đến biệt thự cũng không liếc qua thư phòng một cái sao?”

Ella: “Thư phòng là khu vực riêng tư của ngài ấy, chúng tôi đâu thể tự tiện ra vào được.”

Giang Ngạn Tuyết: “Vậy ngài Chris cả ngày không ra, không ăn cơm không đi vệ sinh cá nhân, mọi người cũng không tò mò chút nào?”

Ella: “Nếu ngài Christopher có gì dặn dò, hẳn ngài ấy đã sai chúng tôi làm rồi; còn nếu không có, chúng tôi cũng sẽ không vô cớ quấy rầy.”

Giang Ngạn Tuyết bẻ lái cuộc đối thoại, đột nhiên hỏi khác: “Cô Ella từ đâu đến vậy?”

“Từ Bibury, Gloucestershire.” Ella cười khiêm tốn. “Chỉ là địa phương nhỏ thôi.”

Giang Ngạn Tuyết mặt đầy ngạc nhiên: “Không phải ngôi làng đẹp nhất nước Anh đó sao?”

Đồng hồ tíc tắc tíc tắc, Giang Ngạn Tuyết tóm Ella lại nói chuyện, tràng giang đại hải từ Bibury đến Bristol, đến quận Kent, lại tiếp đến thủ đô Luân Đôn.

“Đến giờ tôi thay ca với Catherine rồi.”

Ella đang nói định rời đi, không ngờ Minh Tương Chiếu vụt phát bước ra, lại hắt xì với ho khan, mặt mày xám tro cả.

“Tôi muốn nhờ cô Ella đốt lửa trong lò sưởi, tôi chăm chú mãi cũng không tìm ra cách. Mùa đông khắc nghiệt lạnh giá, không có lửa thế này có phải muốn đông chết bọn tôi không chứ?”

Trong nhà nhiệt độ quả thật giảm không ít, Ella phản ứng một lát mới nói: “Hay tôi lên lầu gọi Catherine xuống nhóm lửa cho quý vị?”

Minh Tương Chiếu gấp gáp nói: “Cô Catherine có việc khác rồi, không thể đi nhóm lửa được. Tuy rằng làm phiền cô Ella nghỉ ngơi, nhưng lúc này rồi, mong cô giúp đỡ, không chúng tôi chết cóng hết mất.”

Ella có vẻ khó xử, cô do dự tại chỗ vài giây, đành phải đồng ý: “Được rồi.”

Kỹ thuật của Ella rất chuyên nghiệp, thành thạo dọn dẹp sạch sẽ cái lò sưởi Minh Tương Chiếu cố ý làm bừa, châm lửa êm xuôi, sau đó đi vào nhà vệ sinh cẩn thận cọ rửa tay mình sạch sẽ.

“Ấm áp quá!” Minh Tương Chiếu dựa vào trước lò sửa sưởi ấm tay, tư thế rất giống một con Samoyed mũm mĩm: “”Cô Ella, cô quả thực là một thiên thần!”

Ella rửa tay hồi lâu, lúc ra ngoài còn búi lại tóc, cô cười cười nhìn Giang Ngạn Tuyết và Minh Tương Chiếu: “Nếu còn có việc gì, phiền hai vị gọi cô Catherine rồi.”

Giang Ngạn Tuyết lắc đầu nói: “E là không ổn rồi, cô Catherine có chuyện, tiếp phải nhờ cô lẫn cô Robin thay nhau trực ban rồi.”

Minh Tương Chiếu vội vã tiếp lời: “Cô Ella trực buổi sáng, cô Robin trực buổi trưa, lấy mốc 12 giờ, thay phiên nhau trực, cô thấy thế nào?”

Ella cau mày: “Ý các ngài là tôi làm từ 12 giờ trưa đến 12 giờ đêm sao?”

Minh Tương Chiếu: “Thực có lỗi quá, nhưng thiếu một người mà!”

Giang Ngạn Tuyết bày vẻ mặt tự cao tự đắc nói: “Cùng lắm thì khi gió tuyết ngừng, an toàn rồi, chúng tôi lại tăng lương cho cô.”

NPC hầu gái đáng thương đâu phải đồ ngốc, bị ép luân phiên nhau trực như thế, Ella cắn môi, trừng mắt nói: “Lúc trước hợp đồng không phải nói rõ tôi làm từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều sao, thế tôi mới nhận chứ! Thời gian tôi không trực các vị muốn làm gì thì làm. Dù lò sưởi tắt hay nước trà lạnh, các ngài tự đun trà mà uống, tôi không quản!”

Nói xong, Ella xoay người nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Minh Tương Chiếu xoa nắn bàn tay nóng lên vì vừa hơ qua lửa, nhỏ giọng hỏi Giang Ngạn Tuyết: “Rốt cuộc cậu có ý gì thế? Cố ý cùng cô ấy nói đông nói tây mất thời gian, còn bảo tôi làm hư lò sưởi, cậu muốn xem xem liệu NPC có thể bóp méo thời gian trực ban hay không à?”

Giang Ngạn Tuyết dựa vào tường, sắc mặt lạnh băng: “Ba cô hầu gái, 24 giờ chia ba ca trực, đây là quy tắc của trò chơi, trong tiểu thuyết Lâu Độ không có viết.”

“Không có sao?” Minh Tương Chiếu ngẩn người: “Tôi đọc qua > ba lần, có lẽ có viết mà không để ý chăng?”

“Tuyệt đối không có.” Giang Ngạn Tuyết chém đinh chặt sắt nói: “Cả cuốn sách có 113872 chữ, trong đó bao gồm 100317 dấu chấm câu, từ đầu tới cuối, không có một câu nhắc tới lịch trực của hầu gái.”

Minh Tương Chiếu: “…”

“Tôi hỏi này, cậu là fan cuồng của Lâu Độ à?”

Giang Ngạn Tuyết không thèm để ý anh ta.

Minh Tương Chiếu không chút khoa trương chạy theo sau Giang Ngạn Tuyết, tiếng nói cũng đồng thời vang tới: “Cậu mổ xẻ bao nhiêu lần thế? Tẩu hỏa nhập ma luôn à?”

Giang Ngạn Tuyết tiến vào thư phòng của Christopher: “Đúng một lần.”

Quay lại đập vào mắt là bản mặt như vừa thấy quỷ của Minh Tương Chiếu, Giang Ngạn Tuyết chỉ về đầu mình: “Tôi tự hào nhất chính là khoản trí nhớ siêu phàm này của mình.”

Tự hào nhất? Trí nhớ siêu phàm này?

Nghĩa là gặp cái gì không quên cái đó á? Ngưỡng mộ quá đi!

“Lại nói, Chris hẳn là NPC đi, có phải người chơi sắm vai không nhỉ? Chúng ta vẫn luôn nghĩ Chris là NPC, có khi hắn với chúng ta lại giống nhau, đều là người chơi cả.” Minh Tương Chiếu nhàn rỗi không có việc gì, cũng chạy vào thư phòng với Giang Ngạn Tuyết.

“Nếu là vế trước, thì chỉ có thể là Ella hoặc Robin thôi. Còn nếu là vế sau...” Minh Tương Chiếu hơi dừng lại chút: “Phạm vi rộng quá.”

Giang Ngạn Tuyết cảm thấy thi thể Chris quá vướng víu, dịch thi thể qua chỗ khác, nghe Minh Tương Chiếu nói, thuận miệng đáp lại: “Liên quan đến thân phận thật của Chris, tôi cũng có vài manh mối.”

“Cái gì?” Minh Tương Chiếu chấn động, đi vấp một cái, suýt nữa thì ôm hôn thi thể thắm thiết.

“Cậu biết Chris là ai á? Là người chơi nào cải trang vậy? Là hai nhân cách đúng không? Hay là Ella hoặc Robin?”

Giang Ngạn Tuyết nằm trên mặt đất, nhìn về bức ảnh phía dưới ghế dựa, cậu xoa xoa cẩn thận, định cởi khung ảnh ra.

Kéo mạnh, nhưng chả ăn thua gì.

Giang Ngạn Tuyết đơn giản đập vỡ khung kính, một tiếng răng rắc giòn tan, cậu thuận lợi lấy tấm ảnh ra, một mảnh giấy kẹp giữa khung ảnh và tấm ảnh rơi ra.

Một tờ giấy chứng tử, đi kèm với sổ bệnh án.

Johan Moore, bị chết cháy.

--Mục đích của người chủ sự, hẳn là báo thù cho anh trai rồi.

Johan này là anh trai Chris sao?

[Ngài đã thành công tồn tại sau 30 tiếng, còn lại 7 người chơi.]

Minh Tương Chiếu giật mình kinh ngạc, ném thắc mắc về thân phận thật của Chris sau đầu, vội vàng từ thư phòng xông ra: “Ai mới chết thế?”