Edit: Astute Nguyễn
Sau một hồi lùng tùng, cuối cùng vẫn tới lúc đi ngủ. Ta nhìn trộm chiếc giường lớn trong dịch quán một cái, thầm trấn an bản thân, bỏ đi, hắn không có hứng thú với ta, ta coi như ngồi trên tàu hỏa có giường nằm là được rồi, trong phòng có tổng cộng hai mét vuông có ba kẻ không quen không biết, còn không giống sao.
Vì thế ta im lặng nằm xuống bên cạnh, quấn tròn chăn quanh người, nhắm mắt bắt đầu trạng thái ngủ đông.
Hắn khẽ cười, cũng không nói lời nào, tháo đai lưng, cởϊ áσ ngoài, nằm xuống.
Chiếc giường quả thật rất rộng, khoảng trống giữa cả hai còn nhét được thêm một người. Có điều ta vẫn cảm thấy quẫn bách.
Nếu không biết thì không sao, chỉ e là biết nhưng không quen mới xấu hổ.
Ta cố gắng nhắm chặt mắt, lẳng lặng đếm cừu, đếm đến ba nghìn hai trăm tám mươi con, người bên cạnh đột nhiên cất tiếng.
Tên khốn này ban ngày thì mặt mũi quân tử, đêm khuya tĩnh lặng, mở miệng một cái đã lưu manh.
Hắn cười hì hì: "Này, ngủ thì ngủ, ngươi lẩm bẩm cái gì vậy?"
Ta bĩu môi: "Ngủ gì chứ? Đây gọi là nằm!"
"Được được được," hắn không thèm tranh cãi với ta, cười nói, "Nằm cũng đã nằm rồi, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì."
Ta uốn đầu lưỡi thầm mắng một câu "you mother f*cker", rồi nói: "An Lị."
"Hai chữ thôi? Tên đơn giản quá."
Tên của ta là do cha đặt, ông ấy là người làm công tác văn hoá, nhưng lại chọn cho ta cái tên bình thường, thô tục đến vậy, từ nhỏ đến lớn ta phải biết đến tầm năm chục người tên Lị.
Vậy nhưng ta vẫn chống chế đáp: "Ở thế giới bọn ta nó rất nổi, người nào cũng muốn tìm hiểu một chút."
"Thật không?" Hắn hỏi, "Mộc Vân cũng là nương ta tìm tiên sinh đặt cho, tiên sinh mất hai tháng mới tìm được. Bảo nghĩa là "vĩnh mộc vân hà" (1), mang ý ấm áp quan tâm."
(1) Vĩnh mộc vân hà: Đám mây trường tồn.
Ta chỉ khịt mũi một tiếng rồi im lặng.
Có lẽ hắn chỉ muốn tỏ chút lòng thương nhớ với mẫu thân, nhưng nghe sang tai ta lại rất chói tai.
Ngay cả gia đình khốn khó như vậy, mẫu thân vẫn quan tâm đến hắn.
Bọn ta đều im lặng một lúc lâu.
Sau đó hắn đột nhiên cất một câu: "Xin lỗi..."
Ta có chút kinh ngạc.
Không ngờ hắn sẽ xin lỗi, con người quyền cao chức trọng sẽ không dễ dàng xin lỗi như vậy. Thậm chí, bọn họ càng không dễ nhận ra bản thân đã làm tổn thương người khác.
Lăng Thanh Vân hiển nhiên là con người nhạy bén.
Ta quay sang nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt lấp lánh trong bóng tối. Bọn ta từ lưng đối lưng chuyển sang mặt đối mặt, chỉ là ở giữa vẫn còn cả thước khoảng cách.
Biểu cảm trên mặt hắn có vẻ khá thành khẩn, không giống vẻ mặt hiền lành tươi cười ban ngày.
Tim ta đập một cái.
Kẻ không rõ vô tình hay cố ý đem chuyện nhà ta ra nói rất nhiều, nhiều đến mức ta cho rằng bản thân căn bản sẽ không để bụng.
Nhưng đến khi có người nói lời xin lỗi, ta mới phát hiện, ta vẫn rất để ý...
Vì thế ta gật đầu, thấp giọng nói: "Không sao, ta biết ngươi không cố ý."
Hắn trầm mặc một chút, sau đó lại hỏi: "Ngươi cũng là con của thϊếp thất à?"
Ta ngẫm nghĩ một lúc rồi cẩn thận dùng từ ngữ: "Đại khái cũng có ý như vậy, chỉ là bọn ta bên kia không giống lắm: Đàn ông ở thế giới chúng ta chỉ được phép cưới một người vợ —— ít nhất là trên pháp luật như thế... Cho nên không có thϊếp thất, tình huống của mẹ ta giống như là "tiểu tam"."
"Tiểu tam?" Hắn lặp lại một lần nữa, tựa hồ như đang muốn hiểu chính xác từ ngữ không có ở thế giới này, sau đó hỏi, "Ví dụ như, nương ngươi cần tiền, nên dù biết cha ngươi đã có thê tử vẫn ở bên ông ta?"
Khả năng lý giải không tệ, ta nghĩ đa số tiểu tam đều vì tiền.
Có điều mẹ ta là trường hợp ngoại lệ.
Thế nên ta đáp: "Vợ cả của cha ta cũng nghĩ vậy, mắng chửi mẹ ta là không biết xấu hổ, vì tiền mới tiếp cận cha ta."
Nhưng ta chuyển chủ đề: "Ta vẫn cảm thấy oan uổng, nhưng vì quá mất mặt nên ngại giải thích rằng: Bà ấy không phải vì tiền! Lúc đó bà ấy chỉ nghĩ là "tình yêu đích thực" chó má gì đó."
Người bên cạnh cười một tiếng: "Vậy ngươi cảm thấy, cha có từng yêu nương ngươi không?"
Nếu đã mở máy hát, ta cũng không ngại tâm sự nhiều.
Ta tung ra một đống lý luận so sánh:
"Ta thích thứ này, nhưng nếu phải so sánh—— I like apples, but I like oranges better. Mặc kệ lúc ấy cha ta thích mẹ vì trẻ, vì mặt, hay là vì ngây thơ, dù sao ông ấy vẫn có lý do để thích, nếu không vì sao lại chọn mẹ chứ không phải mấy thím bán hoa quả dưới lầu, hoặc mấy dì lao công? Chẳng qua, chút yêu thích này khi gặp trở ngại liền thất bại ngay lập tức. Cho nên mẹ ta chính là thứ bị bỏ rơi."
Đồng tử trong hốc mắt của hắn hơi đảo, buồn bã nói: "Cũng có lý."
"Nhìn kết cục của mẹ ta," ta thở dài, "Nói như vậy cũng hơi ích kỷ, nhưng thành thật thì —— ta muốn cả đời này của ta chỉ yêu mỗi bản thân mà thôi, người ưu tiên khác cũng đặt bên dưới."
Hắn tủm tỉm cười, bàn tay từ trong bọc chăn kín mít vươn ra.
Mất nửa ngày ta mới nhận ra rằng hắn muốn bắt tay.
Ta có chút dở khóc dở cười, ta từng phàn nàn hắn hiểu sai lễ nghi hiện đại này. Mà bây giờ lại được một lần nữa xác nhận.
Nhưng ta vẫn rút tay ra khỏi "vỏ nhộng", bắt lấy hắn, dùng sức nắm một cái.
"Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi chuyện này," hai mắt hắn nhìn chằm chằm trần nhà tối om, đột nhiên cất lời.
Ta còn tưởng hắn muốn hỏi chuyện lớn lao gì, kết quả lại ngoài dự kiến.
"Nếu ngươi đã đến từ bên kia, vậy đã từng nghe đến chuyện cổ của La Sát quốc chưa?"
"Cái gì?"
"Chuyện cổ kể cho trẻ con đấy: Nói về một thương nhân có ba cô con gái. Một lần trên đường đi gặp trời mưa, hắn đành ở lại trong một căn nhà, sau khi rời đi, thấy thược dược dưới mưa trong nhà vô cùng đẹp, trong lòng nhớ đến con gái út, liền bẻ một cành định mang về làm quà, không ngờ đúng lúc này xuất hiện một cái đầu quái vật, mình lông có sừng, miệng biết nói tiếng người, nó trách mắng hắn vô lễ ăn cắp, bắt mang con gái đến nếu không sẽ gϊếŧ chết..."
Ta chớp mắt, đây, đây không phải câu hỏi hắn tra khảo ta sao.
Bây giờ ta mới phản ứng lại, hắn thuận miệng sử dụng chuyện cổ nghe lúc nhỏ, mà câu chuyện này, thậm chí rất quen thuộc với ta.
Đây chẳng phải là《Người đẹp và quái vật》à!
"Sau đó thì sao?" Ta hỏi.
"Biết mà ta còn hỏi ngươi?" Hắn cả giận, "Khi còn nhỏ có một cô gái người La Sát kể cho ta câu chuyện này, ba lần, lần nào cũng chỉ kể có một nửa đã bị sai đi làm việc, sau đó ta bị gọi vào cung, cuối cùng không nghe được đến cuối."
Ta lén véo đùi nhịn cười.
Đào hố không lấp đất, cúc hoa cả vạn người chọc, thành chuyện cũng sẽ bị người ta chơi!
Thế giới trong sách tự vận hành, chính tác giả cũng không lo chu đáo hết, cho nên chuyện dân gian giống với thế giới thật cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Vì thế ta bèn kể cho hắn nốt phần còn lại, coi như thỏa mãn tâm nguyện của hắn: "Người con gái út thấy cha mình khó xử, đành chủ động đi đến ngôi nhà đó, lần đầu tiên nhìn thấy quái vật, nàng ta sợ tới mức run bần bật, cho rằng bản thân sẽ bị ăn thịt luôn, nhưng sau đó lại phát hiện, quái vật tuy bề ngoài nhìn rất đáng sợ, nhưng đối xử với nàng ta rất dịu dàng, ngày nào cũng đưa quần áo đẹp, đồ ăn ngon..."
Lăng Thanh Vân xen vào: "Định nuôi béo rồi mới ăn hả?"
Ta trợn mắt: "Không phải... Ngươi nghe ta nói xong được không?"
"Được, ngươi kể ngươi kể."
"Sau đó, vào một ngày, người con gái út ấy nhớ cha, muốn về nhà thăm, quái vật nghĩ mãi mới đồng ý, nhưng cảnh báo nàng phải quay lại ngôi nhà đúng giờ. Kết quả, tỷ tỷ của nàng thấy nàng vẫn còn sống, còn được ăn mặc xinh đẹp bèn sinh lòng ghen ghét, bỏ thuốc ngủ khiến nàng ta trở về nhầm ngày, để như vậy, nàng ta vi phạm lời hứa sẽ bị quái vật ăn thịt."
"Nàng rất sợ hãi," ta nói tiếp, "Nhưng khi nhìn qua chiếc gương thần mà quái thú cho, thấy nó nằm thoi thóp trong căn nhà, nàng ta quyết định mạo hiểm bản thân có thể bị ăn thịt, vẫn quay trở lại. Lúc trở về, quái vật đã nhắm mắt. Người con út nhớ lại quãng thời gian ở chung, phát hiện mình đã yêu quái vật xấu xí này, nước mắt nàng chảy xuống thế là dã thú sống lại, biến thành một hoàng tử tuấn tú. Cuối cùng hai người sống hạnh phúc mãi về sau..."
Nghe xong, Lăng Thanh Vân trợn trừng mắt: "Vậy là hết rồi?"
"Hết rồi." Ta trả lời.
"Chuyện cổ này không hợp lý," hắn kinh ngạc nói, "Sao có thể trở về được, đã nói là sẽ bị ăn thịt mà."
"Ừm, nếu là ta, ta cũng sẽ không quay lại, mạng ai so được với mạng mình chứ?" Ta đáp, "Có điều, chúng ta nghĩ như vậy là vì chúng ta đã lớn rồi, ngươi nói xem, nếu là ngươi hồi năm sáu tuổi, có nghĩ nàng ta sẽ trở về không?"
"Nói như vậy cũng có lý," hắn vắt tay lên gối đầu, "Cho nên, đúng chỉ là chuyện cổ kể cho trẻ con."
Ta gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới bài hát《Không Muốn Trưởng Thành》ngày xưa, quả nhiên trưởng thành rồi sẽ không thích cổ tích nữa.
"Này," hắn đột nhiên lên tiếng, "Ngươi từng nghe đến chuyện này chưa, ngày xưa có một con cáo..."
Ta rêи ɾỉ lật người, vùi mặt vào gối.
Cô gái người La Sát kia rốt cuộc đào cho ngươi bao nhiêu hố vậy?
Đây là cái thử thách nhân gian gì thế, ông đây xuyên sang bên này, là để diễn màn nghìn lẻ một đêm sao!!!
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới