Edit: Astute Nguyễn
Cả một ngày rối ren hỗn loạn, cuối cùng cũng kết thúc vào buổi tối.
Ta và Lăng Thanh Vân trở về dịch quán, vào trong phòng Lăng Thanh Vân đã nhào lên chiếc giường lớn, đung đưa chân, rồi hất đôi giày lên trần nhà.
Ta nhìn khía cạnh khá đen tối này, đại ca, tuy biết ngươi có cả đống lịch sử đen nhưng mà thế này cũng quá buông thả rồi đấy.
Chỉ là chuyện này có thể lý giải, cả một ngày hôm nay toàn là tính kế vừa công vừa phòng, vận động đầu óc cao độ, con người mệt đến mức độ nhất định sẽ giở thói này.
Nhưng so với hiểu biết của ta, hắn còn đi xa hơn nữa, hết lật người nằm thành hình chữ đại (1), lại ngửa mặt nhìn lên trần nhà, mắng thầm một câu: "Mẹ kiếp, cho người nắm trứng bây giờ..."
(1) Chữ đại: 大
Câu này thật sự có hơi thô tục, trong lòng ta không khỏi phun trào: Nếu ở trước mặt tỷ tỷ ta, ngươi có dám làm càn như vậy không? Sao chỉ ho mỗi một tiếng thể hiện bất mãn.
Hình như hắn đã chú ý đến ta, cười nheo mắt lại, nói giọng điệu thờ ơ: "Xin lỗi, quên mất ngươi đang ở chỗ này."
Lời xin lỗi còn sát thương hơn cả im lặng...
Nhưng ta thừa biết hắn so sánh thô tục vậy là đang ám chỉ chuyện gì.
Ở thời đại này, sắt vẫn là tài nguyên quan trọng, từ chiến tranh làm binh khí, áo giáp, đao kiếm, cho đến dân gian làm công cụ, xoong nồi, cày cuốc, không một thứ nào không cần đến sắt đúc.
Nhưng mà, quặng sắt ở đại lục phân bố không đồng đều, phần lớn tập trung ở lãnh thổ Phong gia và các nước chư hầu, An gia miễn cưỡng mới tự cung tự cấp, còn Lăng thị phải gọi là hoàn toàn thiếu sắt.
Trước kia sắt của Lăng quốc chủ yếu nhập khẩu từ bảy tiểu quốc, trong bảy tiểu quốc này có hai nước là thế lực ngoại vi của An thị, năm nhà còn lại có quan hệ khăng khít với Phong thị.
Tuy quan hệ mấy nước nhiều khi khó tránh khỏi mâu thuẫn, lúc tốt lúc xấu, nhưng chuyện làm ăn thì nên làm vẫn phải làm, Lăng quốc cần sắt, mà những tiểu quốc đó lại cần tiền.
Nhưng hôm nay, ở giữa đại hội, nước lớn nhất giữa bảy tiểu quốc kia là Cao Xương khởi xướng, nói lượng tiêu dùng sắt trong nước tăng vọt, không thể xuất khẩu tiếp, sáu nước còn lại cũng nhất trí hùa theo, lấy lý do như vậy, từ chối bán quặng sắt cho Lăng thị.
Đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn.
Bởi vì trước đó, bảy nước này cạnh tranh, ép giá nhau Lăng thị mới dễ dàng có được lượng lớn gang, trang bị quân đội, xây dựng kinh đô.
Mà hiện giờ, hiển nhiên đã có người ở phía sau xúi giục bọn họ, khiến từng người bọn họ đứng lên thống nhất chống lại.
Ta đoán, lý do chuyện cao nhân chỉ điểm sau màn rất đơn giản: Sắt là tài nguyên cần thiết để sinh hoạt và tạo vũ khí chiến tranh, Lăng gia không thể không mua, cho nên bọn họ mới liên hợp thành một, lấy lùi làm tiến, nhất định có thể lên giá, đem về lợi nhuận kếch xù. Kiếm được tiền từ đại gia, hà tất phải bị Lăng thị muốn gì thì lấy?
Về phần "cao nhân chỉ điểm sau màn" là ai, ta cảm thấy nhìn tình trạng đại hội hôm nay, phải gọi là con chấy trên đầu lão hói —— quá rõ ràng.
Trong vài chục năm trước, giữa ba nước Phong thị vẫn luôn tương đối cường mạnh, hẳn là khó có thể ngồi im nhìn lực lượng mới trỗi dậy như Lăng gia.
Giáng cho Lăng Thanh Vân một đòn, nếu không cản trở Lăng thị mua quặng sắt thì ít nhất cũng áp chế được, khiến hắn phải tăng giá gấp hai gấp ba lần, đối với một quốc gia mà nói, chuyện đó ảnh hưởng rất mạnh.
Ta kéo ghế dựa qua, ngồi xuống trước giường, hỏi: "Chuyện quặng sắt à?"
Lăng Thanh Vân nhắm mắt, "ừ" một tiếng.
Hắn khép hờ đôi mắt, ta cảm giác tướng mạo này xuất chúng vô cùng, không có ánh mắt dò xét thường ngày, thiếu đi nụ cười thường trực, chiếc cằm nhỏ vậy mà lại có phần tiều tụy.
Hắn nằm ngửa trên giường, không thèm cởi mũ miện, mái tóc đen nhánh xõa xuống chiếc chăn gấm trắng mềm mại, chuỗi ngọc từ mũ miện kim sắc rơi hỗn độn, giống như vì sao lấp lánh giữa nền trời đêm.
Ta nói tiếp: "Ngươi không cần lo lắng quá, ta cảm thấy có cách hóa giải."
"Nói xem nào?"
"Chuyện mua bán này bản chất vẫn là một ván cờ, liên minh bọn họ lỏng lẻo, duy trì nhất thời thì dễ, lâu dài mới khó. Kéo dài một đến hai năm, nếu ngươi không mua, bọn họ không bán, chỉ sợ bọn họ mới là người không chịu nổi trước."
"Thế mới nói," Lăng Thanh Vân hơi trợn mắt, cười khổ đáp, "Làm sao có thể dễ dàng kiên trì trong một hai năm như vậy? Nói cho ngươi điểm mấu chốt nhé, dự trữ nhà chúng ta còn không đủ ba tháng, đến lúc đó không có nguyên liệu, xưởng đóng tàu, cảng, vũ khí tư, chỉ sợ đều phải đình công."
"Chuyện này phải tham khảo chủ ý của tỷ tỷ," ta đáp, "Tốt xấu gì trong đó cũng có hai nhà dưới trướng An gia, An thị chẳng lẽ không thể ra mặt hòa giải, giúp đỡ ngươi một chút ư? Chỉ cần tỷ tỷ và ngươi đứng cùng chiến tuyến, việc này sẽ chẳng có gì khó khăn."
Lăng Thanh Vân nghe xong, sắc mặt dịu đi thấy rõ, hắn cười nói: "Có lý..."
Hắn định dựng cơ thể dậy, nói chuyện cùng ta: "Bé gái ở thế giới của các ngươi đều được học những thứ này sao?"
Ta đáp, cũng không phải, chỉ là bản chất con người từ xưa đến nay thay đổi không nhiều, có thể ngươi chuyện nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã rành nên nhất thời không nghĩ ra thôi.
Đúng lúc này lại xảy ra chuyện vặt khác, hắn vừa đứng dậy, chuỗi ngọc trên mũ miện không biết đã bị kẹt chỗ nào, sợi dây cứ quấn vào yết hầu, khiến hắn kêu lên một tiếng.
Ta phì cười, vội vàng đi lên giúp hắn tháo sợi dây buộc trên cằm, định giúp hắn gỡ chuỗi ngọc trên mũ miện xuống.
Gỡ được chuỗi ngọc trên mũ miện ra.
Chỉ là ta không nghĩ tới, thứ này... nặng khủng khϊếp!
Ta chẳng biết các quốc chủ nơi khác có khỏe mạnh không, có thể đội được thứ này... Xương cổ nhất định là rất tốt...
Lúc này đến lượt ta hét lên, cả người khụy xuống ngã nhào về phía trước, Lăng Thanh Vân xoay nửa thân trên khiến ta ngã ngửa trên giường.
Ta ghé vào người hắn, cực kỳ xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng ngồi dậy, miệng liên tục xin lỗi, nói đây chỉ là ngoài ý muốn.
Hắn đầu tiên che miệng sau đó bật cười giòn giã, tiện đà bày ra vẻ mặt rộng lượng: "Không sao, dù sao đêm nay ngươi cũng phải ở trên cái giường này."
Ta trợn hai mắt, có ý gì?
Nhưng giây tiếp theo ta đã hiểu được.
Ngồi trong nhà mình, nên việc ở riêng tất nhiên không cần báo với người ngoài. Nhưng vừa đến kinh Trường Nhạc mấy ngày, bởi vì hiến tế, tắm gội dâng hương, nên phải giữ cơ thể sạch sẽ, phu thê cũng bị phân phòng.
Nhưng đến ngày hôm nay, hiến tế đã kết thúc, ta và Lăng Thanh Vân ở bên ngoài vẫn coi trọng màn "phu thê ân ái", tất nhiên không có lý do gì để tách ra riêng.
Ta hít sâu một hơi, hỏi: "Đây có tính là nơi công cộng không?"
Hắn xòe tay: "Tính."
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới