Edit: Astute Nguyễn
Nghi thức tế lễ tiến hành hết ba ngày, đến ngày thứ tư, hiến tế kết thúc mới bắt đầu tiến hành phần thứ hai, bàn chuyện thế tục.
Phần này sẽ cử hành ở Bách Phong Thính, đây là một cái sân cực rộng, trên tường vẽ đầy bích hoạ rất thú vị, hoặc là bóng trúc nghiêng nghiêng, hoặc là thủy triều dâng sóng, hoặc là chim chóc bay lượn, đều là thể hiện "Phong" trên đời, tên cổ là Bách Thính Phong.
Các quý tộc đều có chỗ chỉ định, còn ba nhà An Lăng Phong chúng ta ngồi trước sảnh, dọc theo hình vòng cung trên chiếc bàn gỗ nam hình tơ vàng thiết kế trăng rằm.
Nghe nói theo lệ thường, gia chủ cả ba nhà sẽ ngẫu nhiên tham dự, chỉ là chính thê của Phong Gian Tuyết vừa qua đời năm kia, tỷ tỷ ta lại chưa thành hôn, cho nên cặp phu thê thực tế ngồi ở chỗ này, chỉ có ta và Lăng Thanh Vân.
Lăng Thanh Vân mặc một bộ trường bào màu lửa, trước ngực dệt hoa văn chim thú, dưới chân đeo đôi ủng đen.
Ta biết đây là triều phục chính thức của Lăng thị, có điều trong lòng, lại không tự chủ mà nhớ tới hình ảnh con anh vũ lông cam hồng, chân màu đen to đùng trước kia...
Vấn đề đầu tiên được đưa ra giải quyết là tranh chấp giữa Trường Ninh và Ngô Châu.
Ta khẽ nhắm mắt, rắc rối giữa hai nhà này, lúc Lăng Thanh Vân kiểm tra, đã tình cờ hỏi ta rồi.
Ta tự hình thành bản đồ đại khái trong đầu, từ trên bản đồ tìm được vị trí hai tòa thành.
Nếu ba nhà An Lăng Phong lấy vương đô làm tâm, thế lực phạm vi thì là bán kính, hai tòa thành này, chính là ở giữa giao giới của An gia và Phong gia, Ngô Châu thuộc cai quản của An thị, Trường Ninh lại là chư hầu Phong thị, hai thành giáp giới, nhưng năm nào cũng xảy ra bất hòa. Bằng không, sao lại ầm ỹ ở Tế Thú Đại Hội lần nữa.
Thành chủ Ngô Châu là kẻ gầy gầy mặt trắng, đang thở hồng hộc chỉ trích người Trường Ninh không tuân thủ biên giới, tiến vào Ngô Châu, khai khẩn đất đai, từng chút từng chút như tằm ăn lên lãnh thổ Ngô Châu.
Thành chủ Trường Ninh là gã đàn ông mập mạp mặt mày đen sầm, ngồi ngay bên cạnh, có vẻ rất xứng đôi vừa lứa, đáp lại một cách đầy mỉa mai: "Ngươi bên kia bỏ đất để chạy, con dân nhà ta thấy nhiều đất hoang, khai khẩn có cái gì không đúng? Nhiều lương thực một chút, nuôi nhiều người một chút, chẳng lẽ ngươi muốn thấy xác chết đầy đường mới vui?"
"Cái gì mà vì đất hoang, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ? Còn không phải các người cấu kết với giặc cướp, ngày ngày cướp bóc, dân chúng lầm than, nên mới chạy sao?"
"Ngươi nói hươu nói vượn! Cái gì mà bọn ta cấu kết với giặc cướp?"
"Nếu cướp không phải do các ngươi phái tới, vì sao một đường cướp, người Trường Ninh không hề có chuyện gì, chỉ đoạt mỗi bá tánh Ngô Châu?"
Thấy hai bên bắt đầu kích động, Phong Gian Tuyết duỗi tay ngăn cản: "Được rồi, nước bọt phun khắp nơi, còn ra thể thống gì! Hai nhà các ngươi bình tĩnh lại một chút, nếu đã tới Tế Thú Đại Hội, nhất định sẽ có người làm chủ cho các ngươi."
Nói xong, hắn vươn ba ngón tay, xoay xoay chung trà ngọc bích trước mặt, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi nói: "Ngô thành chủ, ngươi nói đạo tặc cấu kết với Thường thành chủ, có chứng cứ chứ?"
Hắn thốt ra lời này, ta khép hờ đôi mắt, dường như hiểu ra một chút.
Cái này không phải làm trọng tài, mà là ngấm ngầm thiên vị nha...
Trường Ninh là phạm vi thế lực của Phong gia, Ngô Châu là phạm vi thế lực của An gia.
Để ta làm một so sánh với một chuyện trong thế giới hiện đại, bang nam và bang bắc xung đột, có còn là chuyện giữa bang nam và bang bắc sao? Đó gọi là mấy nhà dài lỗ tai, dài đôi cánh!
Quả nhiên, tỷ tỷ nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhấp môi.
"Phong huynh, thành chủ Ngô Châu không phải đã nói, những đạo tặc đó chỉ cướp của bá tánh Ngô Châu chúng ta, phá hoại đồng ruộng Ngô Châu, chuyện này, không phải rất bất thường à?"
"Có gì bất thường?" Phong Gian Tuyết cười nói, "Có câu nói là "tiện cho trộm", nếu công tác phòng bị của Trường Ninh tốt, tất nhiên sẽ không bị giặc cướp."
Có nước lớn chống lưng, thành chủ Trường Ninh cũng đắc ý, phụ họa châm chọc thành chủ Ngô Châu: "Vẫn là phải nói, quất sinh Hoài Nam tắc vì quất (1), chỉ có đi trong lãnh thổ Ngô Châu, bọn họ mới là cướp chứ nhỉ?"
(1) Quất sinh Hoài Nam tắc vì quất: Cây họ quất trồng ở phía nam sông Hoài mới được gọi là quất.
"Ngươi!" Thành chủ Ngô Châu sắc mặt tái nhợt như màu gan heo, tức giận đến nhất thời nói không nên lời.
"Ngô thành chủ, không cần kích động," Phong Gian Tuyết lại vẫy tay nói, "Mọi việc phải có chứng cứ cho lời nói, nếu có chứng cứ, ngươi cứ lấy ra."
Thành chủ Ngô Châu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, giống như con trâu đực đang áp chế khí nóng trong lỗ mũi. Mà cuối cùng, hắn đột nhiên bùng nổ, đập mạnh thứ gì đó lên bàn, quát: "Mấy thứ này, chính là thứ chúng ta tìm được trên người đạo tặc!"
Mọi người đều ngó qua, thấy mấy móc câu và vài món đồ khác khắc hoa văn vân hồng.
Ta có thể cảm giác Lăng Thanh Vân ở bên cạnh thở dài một hơi. Trong đại sảnh bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.
Đầu mối Ngô Châu nhắm đến Trường Ninh thế nào, đều không thành vấn đề, dù sao rốt cuộc cũng ngang vai ngang vế với nhau.
Nhưng hiện tại lấy ra đồ vật có vân hồng, chính là chỉ vào thẳng mũi nói, Phong gia đã trực tiếp nhúng tay.
Đây quả thật là thao tác phiên bản thủ công của một đại tá hiện đại, bạn ở trong nhà người ta, chỉ vào mặt cha họ nói ông ta trộm đồ, coi như là trộm thật đi, nhưng ai trả được công đạo cho bạn.
Ta thầm thở dài một hơi, quá simple, quá naive (2).
(2) Đơn giản, ngây thơ.
Quả nhiên, sắc mặt Phong Gian Tuyết vốn vẫn ôn hòa bỗng trở nên lạnh lẽo, hừ một tiếng nói: "Ngô thành chủ, ngươi có ý gì? Không đến mức tìm mấy nhà thợ rèn chuẩn bị đồ trước, định mưu hại bổn vương chứ?"
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, trong đại sảnh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đến cả tỷ tỷ cũng chưa dám nói tiếp, bởi, nên nói gì tiếp theo đây? Nói Ngô thành chủ có ý mưu hại? Hiển nhiên không phải, hơn nữa cũng chẳng có lợi ích gia tộc; nhưng theo lời Ngô thành chủ thì Phong gia đã trực tiếp nhúng tay? Vậy đồng nghĩa với việc phải vạch trần Phong gia, mấy năm nay Phong quốc cường thịnh, nếu An thị và Phong thị hoàn toàn cạch mặt mà không hề sợ hãi, thì sao phải nhẫn nhịn nhiều năm tới vậy.
Trong không khí yên tĩnh, bên tai chợt vang lên tiếng "Phụt", ta ngẩng đầu nhìn lại, mới biết là phu quân tốt của ta kia.
Hắn một tay khép hờ trên miệng, cười nói: "Ôi chao, sao phải căng thẳng như vậy, chuyện này không phải rất bình thường à? Có câu vào rừng làm cướp, thường đều ám chỉ mấy tên lính đào ngũ đó, chiếm núi làm vua, thành đạo tặc, trong tay bọn chúng ít nhiều gì vẫn có một số vũ khí, có gì lạ."
Ta âm thầm thở dài một hơi, con người này đầu óc linh hoạt, giống như phong thái "bách khoa toàn thư quốc gia".
Sắc mặt mọi người dần dần dịu xuống, Phong Gian Tuyết bèn mượn gió bẻ măng nói: "Nếu thật sự trong quân đội của ta có kẻ đào ngũ làm giặc, ta nhất định sẽ xử theo quân pháp, nghiêm trị không tha!"
Câu này chẳng có gì sai, bất luận có làm giặc hay không, đào ngũ chính là tội chết.
Tỷ tỷ cũng chuyển hướng sang thành chủ Ngô Châu, nhỏ nhẹ, chậm rãi cất giọng: "Ngô thành chủ, việc gì cũng đừng nôn nóng, cẩn thận điều tra sau đó mới lên tiếng."
"Chuyện giặc cướp vì sao rối rắm đến vậy, cũng đâu có lớn lao lắm," Lăng Thanh Vân tủm tỉm nói tiếp, "Chuyện quan trọng hơn là không có cách phòng ngừa đạo tặc à?"
"Lăng Quốc chủ nói có lý!" Thành chủ Ngô Châu nhanh nhẹn đáp lời, cũng sửa lại hành động xốc nổi vừa rồi.
"Cho nên, Thanh Vân, ý của huynh là...?" Tỷ tỷ tiếp tục.
Ta nhìn bọn họ đáp qua đáp lại.
Lăng Thanh Vân nhìn thì có vẻ trung lập giảng hòa, nhưng thật sự là ở phe trung lập sao?
Nếu hắn thật sự muốn trung lập, cuộc liên hôn giữa An Lăng đã thành không.
"Ý ta rất đơn giản, có giặc cướp thì tiêu diệt," Lăng Thanh Vân đáp, "đạo tặc hoạt động mạnh ở nơi nào nhất, thì lập doanh trại trạm gác tại chỗ đó, phái chính người thành Ngô Châu canh gác —— đương nhiên, quý quốc bị đạo tặc thế này, chỉ sợ không thể trấn áp dễ dàng được, ta thấy An quốc chủ có lẽ cũng không ngại chi viện đâu."
Lời còn chưa dứt, đã bị Phong Gian Tuyết cắt ngang: "Thanh Vân, người đời đều nói làm việc phải thực tế. Chẳng phải nghe, "chi phí trong ngoài, khách khứa tiêu dùng, tiền bạc keo sơn, ngân sách xe ngựa áo giáp, mỗi ngày đều tốn cả ngàn vàng"? Nghe nói An thị hai năm vừa rồi mất mùa đói kém, hiện giờ tài chính cực kỳ căng thẳng, bây giờ ngươi kêu nàng ta chi viện cho Ngô Châu, chỉ sợ là khiến nàng ta khó xử."
Đầu ta quay vòng vòng, phiên dịch lại câu này:
Lăng Thanh Vân đề xuất để An thị dựng "căn cứ quân sự" ở Ngô Châu, thậm chí có khả năng là đóng quân lâu dài, Phong Gian Tuyết tất nhiên sẽ muốn ngăn cản.
Sau đó Phong Gian Tuyết liền lấy hoàn cảnh hiện tại của An thị để chèn ép.
Nói tóm lại là: An quốc nghèo.
Kinh tế không tốt nguyên nhân đến từ nhiều phương diện, từ trên bản đồ tới bài giảng, có thể suy ra mấy nguyên nhân khách quan: Lãnh thổ An thị nằm ở phía Bắc, mùa đông đêm vừa dài vừa giá, buôn bán lại bất lợi, con đường buôn trên đất phải thông qua Phong quốc, trên biển phải thông qua Lăng thị. Hơn nữa còn gần Dạ tộc phương bắc nhất, luôn có không khí u ám của chiến tranh...
Lời của Phong Gian Tuyết thốt ra, tỷ tỷ chỉ cười một tiếng, rồi nói tiếp:
"Con cháu An thị từ trước đến nay đều gan góc, không sợ chết. Từ trận chiến năm Bính Thần đó, vẫn để lại một chút vũ khí, hiện giờ đang thừa. Nhiều thì không dám nói, nhưng chi viện một chút cho Ngô Châu nhất định là không thành vấn đề."
Nói xong, nàng ấy quay đầu nhìn về phía nữ quan, không khỏi phân trần: "Nhớ cho kỹ, trở về điều động một đội cấm vệ."
Ta lại tiếp tục phiên dịch câu này:
An thị tuy rằng nghèo, nhưng mà nghèo thật...
Sắc mặt Phong Gian Tuyết không tốt lắm, đang định nói gì đó, Lăng Thanh Vân lại cười hì hì chen vào: "Trừ bạo an dân, diệt tặc an dân, vốn là nguyên tắc áp dụng ở khắp nơi, chuyện ngày hôm nay nếu đã nói trong Tế Thú Đại Hội, thì chẳng có lý do gì để An gia liên lụy, Lăng thị đây nguyện giúp đỡ 500 vạn, đồng thời phái thợ thủ công hỗ trợ kiến tạo trạm gác doanh trại, chia sẻ một chút phí với An quốc chủ, bảy tỏ lòng thành."
Đây rồi, để ta dịch tiếp cho.
Câu này nghe huy hoàng giống như đội vương miện, thật ra nó kém sang hơn nhiều.
Có tiền là có người, vậy cũng đồng nghĩa với có cả một thế lực, xâm nhập vào Ngô Châu, một vùng đất căn bản không có biên giới với Lăng thị sẽ càng lợi cho việc nghe ngóng tin tức biên cảnh của hai bên An, Phong. Đừng nói là Phong Gian Tuyết, đến chính An Ngọc Noãn, nhất định cũng không cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa, chuyện này còn ép Phong Gian Tuyết đang canh chừng, vì trừ bạo an dân, "giá trị phổ thế", Lăng thị ta ra tiền, An thị ra lực, các ngươi sao có thể không tỏ vẻ ra mặt một chút?
Phong Gian Tuyết cười gượng hai tiếng, nói: "Hiếm khi được Lăng Quốc chủ từ bi nhân ái như vậy, Phong gia cũng nguyện ý chia sẻ, ba nhà chúng ta công bằng, đỡ phải mang tai mang tiếng. Nếu đám đạo tặc kia gây chuyện, Phong gia cũng đưa một cấm vệ doanh, đóng ở Trường Ninh, nhóm cướp tiến vào cũng vừa vặn bị tiêu diệt."
Ta người nhìn Phong Gian Tuyết, hắn đóng quân ở Trường Ninh, là bởi vì thừa biết Ngô Châu tuyệt đối không thể khiến tay hắn nhúng chàm, ngược lại Trường Ninh dựa vào Phong Quốc, đối với đề nghị này rất khó để cự tuyệt.
Toàn sảnh thảo luận một phen, kẻ nào cũng mang bộ mặt tươi cười, cơ bản đã coi như giải quyết xong việc.
Nhưng bản thân ta thấy, chỉ có mỗi hai người, vẻ mặt nhăn nhó như trái khổ qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không sai, là Thành chủ Ngô Châu với Trường Ninh.
Không duyên không cớ gì lại phải thờ một vị thần, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, không khó xử sao được.
Chuyện này khác nào hai con chó tranh nhau một miếng thịt, đi mời ba con hổ đến làm trọng tài, bạn thấy ai sẽ là người xui xẻo?
Trên đời này, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu tai ương, từ xưa đã là thế.
Về phần được mất giữa ba con hổ thì sao.
An thị vẫn là kẻ thua cuộc, bởi vì Ngô Châu vốn dĩ chính là phạm vi cai quản của An quốc, hiện giờ lại muốn ở trong chính phạm vi thế lực của mình đón thêm Lăng thị, cùng nhau tồn tại, huống hồ bắt người tay ngắn (3), lại bỗng dưng nợ Lăng thị một ân tình.
(3) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: Nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Phong thị coi như không mất thể diện, phái một đội cấm vệ, đồng nghĩa vẫn giữa An thị ở lãnh thổ Ngô Châu, bản thân cũng tăng cường kiểm soát Trường Ninh.
Chiếm tiện nghi nhất vẫn là vị "phu quân" kia của ta, vốn dĩ Ngô Châu Trường Ninh đều không giáp ranh Lăng thị, đánh rắm cũng đâu có tí liên quan gì, đây đâu chỉ danh ngôn chính thuận cắm nêm vào, vậy càng dễ thu thập tin tức cả hai nhà một lúc.
Ta vẫn đang nghĩ ngợi, Phong Gian Tuyết chợt chuyển qua, cười nói với Lăng Thanh Vân: "Lăng Quốc chủ tuổi trẻ tài cao, mấy năm nay quốc lực của Lăng Quốc có bước nhảy vọt, giàu có phì nhiêu, hiện giờ đem ra 500 vạn viện trợ lân bang, mắt còn chẳng thèm nháy một cái, thật là đáng mừng."
Ta trộm liếc sang, tỷ tỷ mặt mày sa sầm.
Đây là đương nhiên, viện trợ, đổi từ đi, chính là bố thí, một người lấy đi bao nhiêu tiền, tương ứng lại bấy nhiêu mặt mũi.
Lăng Thanh Vân vội cười đáp: "Phong huynh nói gì vậy. Mọi người đều biết, phu nhân nhà ta xuất thân An thị, An quốc chủ cũng giống như tỷ tỷ ruột ta, đừng đặt địa vị ta cao như vậy, làm gương cho bách tính, huynh đệ tỷ muội với nhau cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, sao có thể thốt ra câu "chẳng thèm nháy mắt" thế."
Rõ ràng là là giúp đỡ lại, quý tộc thân cận hai nhà Phong Lăng cũng sôi nổi phụ họa: "Không phải gọi là người nhà thì không nên nói là hai à."
Phong Gian Tuyết cười giòn giã mấy tiếng, đáp: "500 vạn không phải con số nhỏ, Thanh Vân à, thứ cho vi huynh hỏi một câu, ngươi nói ra con số này, có phải là chưa biết chuyện gì hay không?"
"Chuyện gì?" Lăng Thanh Vân tươi cười, khiêm cung hỏi lại.
Một người đàn ông cao lớn bước ra từ sau lưng Phong Gian Tuyết, cằm có vài ba sợi râu, khom lưng cung kính báo với Lăng Thanh Vân: "Lăng Quốc chủ, năm nay lượng sắt Cao Xương chúng ta tiêu dùng tăng vọt, sợ là không thể xuất khẩu sang Lăng thị được nữa."