Edit: Astute Nguyễn
Ta thức trắng cả đêm... Kể chuyện cổ tích đến khuya, Lăng Thanh Vân vẫn cứ hỏi "sau đó thì sao", ta tức đến mức thầm chửi loạn lên: Sau này không bao giờ ngủ cùng hắn.
Phi, là nằm mới đúng...
Ngày hôm sau, mắt ta thâm một mảng to đùng, ta còn phải tham dự một lễ nữa, tiếp tục bàn bạc chủ đề dang dở ngày hôm qua.
Đúng như ta dự liệu, khi Thành chủ Tây Hà đưa ra đề xuất hạn chế nhập khẩu quặng sắt, tỷ tỷ đã mở miệng đỡ lời.
"Người xưa vẫn nói, nhân vô tín bất lập (1), các ngươi muốn thay đổi cung ứng, tốt xấu cũng nên báo trước một tiếng," Giọng An Ngọc Noãn dễ nghe nhưng rất trầm, dường như mang theo một chút hàn ý, "Muốn dừng thì dừng, muốn tiếp thì tiếp, sau này còn ai dám giao dịch với các ngươi?"
(1) Nhân vô tín bất lập: Người không giữ chữ tín thì sẽ không có chỗ đứng trong xã hội.
Tây Hà là tiểu quốc thuộc phạm vi thế lực của An thị, nghe thấy An Ngọc Noãn lên tiếng cũng không dám phản bác, chỉ nói: "An quốc chủ lượng thứ, khu mỏ nhà ta mấy ngày trước bị ngập nước, muốn khai thác trở lại, có lẽ phải đợi một thời gian."
An Ngọc Noãn cười lạnh, đáp: "Bây giờ ngươi không còn hàng tồn sao? Trước tiên bán hàng tồn, bán hết thì nghĩ chuyện sửa chữa hầm cũng được."
Vài quý tộc nhỏ thân cận An Lăng phía dưới cũng đứng bên ngoài cổ vũ: "Đúng đó, nói dứt thì dứt, chẳng phải là lừa gạt bá tánh một thành sao?"
Thấy gió sắp đảo về hướng Lăng Thanh Vân, Phong Gian Tuyết đột nhiên chen vào, nói một câu tựa hồ chẳng liên quan.
"Thanh Vân, mấy năm nay nghe nói ngươi đã dựng được cảng, thuyền lớn cũng tạo xong, khi nào thì tính xử lý đảo Lưu Tiên?"
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Lăng Thanh Vân, bao gồm tỷ tỷ, không biết ta có bị ảo giác hay không, chỉ phát hiện trong mắt nàng ta có ngọn lửa sắc bén xẹt qua.
"A? Phong huynh thật giỏi chuyển chủ đề," Lăng Thanh Vân bật cười ha ha, định quay về chủ đề cũ, "Chúng ta không phải đang nói chuyện quặng sắt à?"
"Chính vì đang nói chuyện quặng sắt nên ta mới nhớ ra," Phong Gian Tuyết thong thả nói, hắn đỡ trán, dường như đang hồi tưởng rồi nói với An Ngọc Noãn, "An quốc chủ, trí nhớ của ta không tốt, cô có nhớ không, cô giúp hắn tranh giành thị trường ở Tây Hà, thế còn kế hoạch 'diệt Dạ', bây giờ không biết thế nào rồi?"
An Ngọc Noãn thu ánh mắt, lạnh lùng thốt lên: "Nghe nói thuyền đóng xong, sau đó không xảy ra gì cả."
Trước đây ta đã học bù lịch sử địa lý, vừa nghe đến, trong đầu đã chậm rãi hiện lên một chuỗi mờ mịt.
Đảo Lưu Tiên, là vấn đề sai sót trong lịch sử.
Trong trận chiến Bính Thần, tương truyền có hai gã nhân sĩ giang hồ mang theo một đám người Dạ tìm đến Quốc chủ lúc đó là Lăng Hải Lưu, thỉnh cầu cho mượn một đảo hoang nhỏ ở ngoài biển Lăng quốc để tránh thảm họa chiến tranh. Hòn đảo nhỏ kia từng là nơi lưu đày phạm nhân, có điều lúc ấy đã bị vứt bỏ, hoang tàn vắng vẻ, ngăn cách với thế nhân, hai gã dẫn đầu dâng lên cho Lăng Hải Lưu một số tiền lớn, cho nên ông ta mới lén đồng ý. Đám người Dạ kia dọn lên trên đảo nhỏ, định cư ở đó, đặt tên là đảo Lưu Tiên.
Trên đời có bức tường nào không lọt gió, lúc ấy liên minh ba nước đang giao chiến với Dạ tộc, nghe được việc này, Phong thị và An thị đều tức giận, tới hưng sư vấn tội (2).
(2) Hưng sư vấn tội: Phát động quân đội để hỏi tội đối phương.
Cũng may Lăng Hải Lưu mặt dày, ban đầu giả bộ hồ đồ, dùng câu "không phải thì đừng nói bậy" đánh rất trơn tru.
Sau đó tuy vẫn bại lộ, nhưng khi đó đánh đã xong, An thị tổn thương nguyên khí nặng nề, nên chỉ có thể công khai lên án chuyện đảo Lưu Tiên bằng miệng, vì thế Lăng Hải Lưu cũng mau miệng đồng ý, nhất định sẽ xử lý.
Sau đó trì hoãn hết lần này đến lần khác, kéo dài tới tận lúc Lăng Thanh Vân kế vị. An thị bắt lấy lời hứa của cha, hy vọng hắn xử lý chuyện đảo Lưu Tiên, nhưng Lăng Thanh Vân cũng tìm cớ, gì mà thiếu quốc nghi, không được động binh, rồi cái gì mà tạo cảnh biển ác liệt, phải để thuyền lớn đi trước, tóm lại là chẳng khác gì tên cặn bã, lần lượt thả bồ câu của An thị đi.
Cho nên chỉ để duy trì không khí hòa bình, Lăng Thanh Vân và An Ngọc Noãn đều ăn ý gác lại cuộc tranh luận, không đề cập tới chuyện đó.
Nhưng mà... Một khi đã nhắc đến, dường như sẽ có kẻ không dễ dàng buông tha.
"Thanh Vân à, lúc ngươi kế vị cũng được An thị giúp đỡ rất nhiều, sao lại không đáp ứng nổi thỉnh cầu của An quốc chủ, ngươi làm vậy không được đâu?" Phong Gian Tuyết nói.
Lăng Thanh Vân nhìn về phía An Ngọc Noãn, trên mặt vẫn còn ý cười: "An quốc chủ, chuyện này chúng ta thong thả bàn sau được không?"
An Ngọc Noãn nhìn lại, bình tĩnh đáp: "Lăng Quốc chủ, An thị cho ngươi 'sau này' vẫn chưa đủ à?"
Phong Gian Tuyết lại ho một tiếng, cười ha hả: "Khi Lăng quốc chủ kế vị đã hứa với An thị đúng không? Không biết tại sao lại kéo dài thêm lần nữa, hôm nay các gia tộc đều ở đây, chi bằng giải quyết công khai để An quốc chủ thảnh thơi một chút."
Lăng Thanh Vân lại liếc An Ngọc Noãn, ánh mắt tựa hồ đang lên tiếng cầu xin nàng đỡ hắn xuống khỏi giàn lửa Phong thị.
Nhưng sắc mặt tỷ tỷ lạnh như băng, không nói thêm lời nào.
Không phải chứ, tỷ tỷ? Lòng ta thầm kêu, bây giờ là lúc đồng tâm hiệp lực, Phong Gian Tuyết vừa nói dăm ba câu, đã ly tán được đồng minh An Lăng rồi?
Nhưng ta lại tưởng tượng, nếu đứng trên lập trường của An Ngọc Noãn, ta cũng hiểu nàng đang nghĩ gì.
Cứ cho là đồng minh, trong đó vẫn phải có lợi ích, chuyện quặng sắt bây giờ, rõ ràng là Lăng thị đang nhờ An thị chi viện, cho nên tỷ tỷ mới nắm lấy cơ hội này, ép buộc Lăng thị công khai đưa ra tuyên bố. So sánh dễ hiểu thì giống như bạn đi mua âu phục, chủ tiệm không phải không định bán cho bạn, mà là biết rõ hai tiếng nữa bạn có một cuộc phỏng vấn, cho nên mới trực tiếp tăng giá lên hai trăm lượng, nhưng cuối cùng bạn vẫn phải mua.
Nhưng lần này nàng ấy đánh cược sai rồi.
Lăng Thanh Vân trầm mặc một hồi lâu mới cất tiếng: "Việc này là tiên phụ quyết định, nguyên do phức tạp. Nói thật, người dân trên đảo Lưu Tiên kia sinh sống cách biệt thế giới đã hai mươi năm, cần gì phải ép bức khổ sở? Chuyện này, ta sẽ bàn bạc riêng với An quốc chủ, xem xem, chúng ta không nên trì hoãn tiến độ đại hội."
An Ngọc Noãn thất vọng quay đầu đi, không thèm cất tiếng nữa.
Sau đó lại tiếp tục thảo luận vấn đề quặng sắt, nhưng lần này, An thị liên tục trầm mặc —— ta không rõ đây là bị một nước lớn làm mất mặt, hay nàng vẫn mong chờ Lăng Thanh Vân cúi đầu ở thời điểm cuối cùng, để nàng đạt được mục đích.
Ừm... Cục diện sau đó trở nên... rất thảm khốc.
Bảy tiểu quốc rất nhanh chóng thống nhất thành một chiến tuyến, đưa ra quyết định hạn chế xuất khẩu sắt cho Lăng thị—— đương nhiên, suy xét đến thu hoạch cày bừa vụ xuân thu và kế sinh nhai của nhân dân, vẫn có thể bán cho một ít, chỉ là phải tăng giá gấp ba lần ban đầu.
Đồng lòng nhất trí, kiên cố không phá vỡ nổi.
Buổi tối trở về nơi ở, Lăng Thanh Vân lại gục ngã trên chiếc giường mềm mại.
Lần này, ta không tràn đầy tự tin như hôm qua nữa.
Nếu mất đi chi viện của An thị, chúng ta còn khả năng lật ngược tình thế sao?
Ta đi lên cởi chiếc mũ miện có chuỗi ngọc giúp Lăng Thanh Vân, cũng may lần này đã chuẩn bị tâm lý, không ngã vào người hắn nữa.
Sau đó ta nhỏ giọng hỏi: "Đảo Lưu Tiên kia... Sao lại khiến... Tỷ tỷ để ý như vậy?"
Lăng Thanh Vân lười nhác mở to đôi mắt: "Hóa ra... Việc này chưa ai nói với ngươi à?"
"Chuyện gì vậy?" Ta hỏi, đọc cả hai tủ sách nhưng ghi chép về trận chiến Bính Thần lại rất ít.
"Ngươi chắc phải biết, An Ngọc Noãn và An Khả Tâm không cùng một cha nhỉ?"
Ta gật đầu.
An thị bao đời đều theo hệ nữ quân, bạn đời ở rể nhập vào An gia, sau khi cha ruột của tỷ tỷ qua đời, mẫu thân lại cưới thêm người khác, sinh ra "ta".
"Cha ruột của tỷ tỷ ngươi là Giang Hữu An, hắn bị người Dạ gϊếŧ chết, cơ thể bị chém thành từng mảnh, cắm lông đuôi thanh điểu lên thủ cấp, treo trên giáo suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày."
Lăng Thanh Vân dùng ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh kể chuyện, làm ta rùng mình một cái.
Trong chiến tranh, hành động của con người sẽ chẳng có giới hạn.
Bây giờ thời thế thay đổi, thái bình cũng đã ít nhất hai mươi năm, nhưng vết thương này đâu dễ xóa nhòa theo thời gian.
Nghe Lăng Thanh Vân nói mà ta không khỏi run rẩy, vậy là, tỷ tỷ chỉ hận không thể đuổi cùng gϊếŧ tận người Dạ như thế cũng có thể lý giải được.
Ta ướm hỏi tiếp: "Nói vậy... Ngươi nghe theo nàng ấy không được sao? Một hòn đảo nhỏ, cần gì phải biến thành trở ngại giữa hai nước An Lăng?"
"Rất nhiều nguyên nhân..." Lăng Thanh Vân mang bộ dạng lười nhác, giọng điệu mềm mại.
"Nói một cái nghe thử đi?"
Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt.
Trong phòng tối tăm, dưới ánh nến thấp thoáng ta phát hiện trong mắt hắn xẹt qua một tia kim sắc.
Sau đó hắn trả lời: "Bởi vì... Nương ta mang dòng máu Dạ tộc..."
Ta: "..."
"Tuy...," hắn trở mình, nằm nghiêng đối diện ta, "Bà ấy qua đời khi ta còn rất nhỏ, rất nhiều chi tiết mơ hồ, nhưng ta nhớ rõ ràng, màu mắt của bà ấy."
Ta gật đầu, việc này chẳng có gì khó giải thích, Dạ tộc từng liên hôn với người Trung Nguyên rất nhiều, cho nên di truyền dòng máu Dạ tộc nhất định cũng không ít.
Bao gồm cả Lăng Thanh Vân, di truyền giống như chơi trò mở blind box (3), khiến đôi mắt này của hắn ban ngày thì giống người thường, chỉ vào đêm dưới ánh sáng mới lộ ra.
(3) Blind box: Hộp chứa quà hoặc thông tin bí ẩn, bốc hộp bất kỳ nhận quà bất kỳ.
Thật là, cho dù là bạn bè thân thiết, ai cũng có lập trường riêng, cùng bảo vệ một thứ sau lưng.
"Lý do này... Đủ thuyết phục chưa?" Lăng Thanh Vân nhìn ta, mỉm cười.
"Với ta mà nói thì đủ rồi," ta nhún vai, "Nhưng đối tỷ tỷ thì chưa biết được."
"Bỏ qua tỷ tỷ ngươi đi," Lăng Thanh Vân thở dài một tiếng, "Ta bây giờ đã là một cơn ác mộng, bị nàng ta phát hiện ra là mang dòng máu Dạ tộc, sau đó... chỉ có nước bị nàng ta thiến ngay tại chỗ."
Ta bật cười.
Chẳng trách Lăng Thanh Vân lúc nào cũng mang bộ mặt tươi cười, ta bây giờ còn nghi hắn chỉ nheo đôi mắt lại để không ai phát hiện ra bí mật bên trong.
Ta dừng một chút, hỏi: "Đúng rồi, không có An thị chi viện, ngươi tính chuyện quặng sắt thế nào đây?"
"Vậy mới nản." Hắn tức giận đáp.
Ta lại khẽ phì cười, nhìn Lăng Thanh Vân lúc mệt mỏi thật sự rất buồn cười.
Hắn nhắm hai mắt ngẫm nghĩ, sau đó lại mở ra.
"Có điều chuyện này ta không thể trách tỷ tỷ ngươi. Phu thê giống như chim cùng rừng, gặp họa thì mỗi người bay một nơi. Đến phu thê còn như thế, bạn bè thì trông cậy được bao nhiêu?"
"Nếu muốn làm bạn bè có thể trông cậy," hắn chuyển chủ đề, "Phải để họ thấy ngươi có năng lực gì."
"Câu này vừa hợp ý ta," ta đáp, "Chỉ có điều vấn đề bây giờ, chẳng phải ngươi không có thật à."
"Vừa nãy không có," hắn đột nhiên duỗi tay vẫy ta tới gần.
Ta có chút nghi hoặc bước đến, thấy hắn vươn tay rút một đóa hoa từ bên trán ta.
Đóa hoa kia làm từ tơ lụa, đẹp thì đẹp đó, nhưng không hề sống động, có điều, các phu nhân trong cung đều trang điểm như vậy, không có gì đặc biệt.
"Ngươi biết tiệc Trâm hoa không?"
Ta gật đầu, ta chính là kẻ phải vùi đầu trong hai tủ sách, tất nhiên là biết mục này nhất.
Thế là Lăng Thanh Vân cử động, ghé vào bên tai ta, thì thầm cả một tràng.
Hôm sau, ta không tham dự màn giành xé hòa bình hữu ái của các quốc chủ nữa, mà đến yến hội của các khách nữ vui vẻ hòa thuận hơn.
Yến hội này được gọi là "tiệc Trâm hoa", là mở màn của hành trình "Thú" trong Tế Thú Đại Hội.
Lúc trước từng nhắc đến, ý nghĩa nào đó của Tế Thú Đại Hội là đại hội liên hôn. Các nữ quyến quý tộc tới, đa số sẽ tham dự tiệc Trâm hoa này thăm hỏi các chị các dì. Có một số sẽ lên kế hoạch ngay trong đầu. Ngoài ra, trong yến hội còn cho mỗi vị khách nữ một đóa hoa làm đạo cụ ném hoa ngày so cung hôm sau.
Phu nhân của Phong Gian Tuyết qua đời hồi trẻ, hắn vẫn chưa kết hôn thêm lần nữa, ta nghe nói hình như hắn có quan hệ ái muội với bà chủ của nơi trăng hoa, có điều trường hợp này nhất định không thể để bà chủ kia tham dự, nên đại biểu chủ trì hội nghị của Phong gia là một phu nhân họ hàng, thoạt nhìn rất trung hậu, nhưng không phải người biết tùy cơ ứng biến, cũng may tiệc Trâm hoa này trước kia đã từng thành công, nên chỉ cần máy móc đi theo quy trình trên sách vở là được. Bên An gia, vốn dĩ người nên tham dự là tỷ tỷ, nhưng thế cục trước đó cứ thay đổi liên tục, đành phải cắt cử một nữ quan đến, cho nên ở đây địa vị của ta mới là tối cao. Còn chưa ngồi vào vị trí, một đống phu nhân, tiểu thư đã chạy tới hàn huyên, ta biết ý đồ của các nàng: Lần này Lăng Thanh Vân đến có đưa theo hai người cháu, lớn là Lăng Hữu Tùng, mười bảy tuổi, đúng ở độ tuổi đính hôn. Lăng Thanh Vân không có anh chị em ruột, cho nên cháu trai này lập tức trở thành lựa chọn để liên hôn với Lăng gia, khó trách lại thành miếng bánh bị xâu xé.
Ta mỉm cười ứng đối, thong thả cất lời. Đồng thời đánh giá bốn phía xung quanh, phát hiện vị trí bên trái phía trước có một cô nương trẻ tuổi, khuôn mặt vuông dài, cũng coi như thanh tú, nhưng lại có cảm giác rất "phong cách" hiện đại. Nhìn từ quần áo đến diện mạo, ta đoán là Tiểu thư Cao thị của Cao Xương, nhà nàng ta khởi xướng chuyện quặng sắt với Lăng Thanh Vân, nên không dám tới làm phiền, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên kia.
Lúc này, quý Phu nhân Phong gia ra mặt tiếp đón ấy ngồi xuống: "Chư vị, mời ngồi vào vị trí."
Ta cũng vội phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi, có gì thì vừa ăn vừa nói, đừng làm muộn giờ trâm hoa."
Nói xong, thị nữ Phong gia đi lên, mỗi người bưng một khay sơn bóng, trên khay là một cành hoa, trình lên cho các vị khách nữ.
Phân đoạn này gọi là "Trâm hoa", hoa đó dùng được hơn hai ngày.
Khách nữ đông người, thấy thị nữ đi qua đi lại, ta bèn tóm lấy Dao Cơ, Ngô Đồng: "Các ngươi không thấy sao, còn không đi lên giúp đỡ một tay?"
Dao Cơ Ngô Đồng nghe lời quay đi, ở đây ta có địa vị cao, lại có ý hỗ trợ, vị Phu nhân Phong gia tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Sau đó Dao Cơ liền đem một cành thược dược hồng tươi dâng lên trước mặt Tiểu thư Cao Xương.
Sắc mặt Cao tiểu thư thật sự rất khó coi, chậm chạp không đón lấy.
Sở dĩ ta thấy nàng ta thanh cao nhã nhặn nên mới cố ý tặng hoa đó.
Quả nhiên, Cao tiểu thư khẽ chau mày liễu, cuối cùng mở miệng: "Ta không thích thược dược, lại còn là màu lộng lẫy như vậy, xin hai vị đổi cho ta loại khác được không?"
Câu này không nặng không nhẹ, nhưng đã thu hút các nữ quyến quay đầu lại.
Ta vội đứng dậy mỉm cười: "Hạ nhân không chu toàn, đường đột với muội muội rồi, tới đây, để tỷ tỷ giúp có được không?"
Nói xong, ta sai Dao Cơ mang đóa hoa trước mặt ta tới, là một bông lan trắng tinh khiết, hoa trong quân tử (4), không nhiễm bụi trần.
(4) "Tứ quân tử" gồm mai, lan, cúc, trúc.
Cao tiểu thư nhìn ta, có chút do dự.
Ta lại tươi cười: "Vừa hay ta thích thược dược, tuổi lớn rồi, nên thích mấy thứ tươi sáng, sống động hơn."
Mọi người sôi nổi nhìn về phía ta, ta thầm đoán, từ góc độ của bọn họ, có lẽ cảm thấy ta rất tốt với vị Tiểu thư Cao Xương này, nếu nhạy bén chính trị hơn một chút, sẽ thấy ngay là kết hợp đấu đá với tiền triều ngoài kia, chuyện quặng sắt của Lăng thị đang phức tạp, lúc này mà ta nhiệt tình với Cao Xương thì quá bất hợp lý.
Quý Phu nhân Phong gia là con người trung hậu, thấy vậy liền lên tiếng hòa giải: "Cao tiểu thư, hiếm khi được hậu ái của Lăng phu nhân, ngươi cầm lấy đi."
Cao tiểu thư dường như đã phản ứng lại, biết nhà mình bắt chẹt Lăng thị, bây giờ chủ mẫu Lăng thị lại tặng hoa ở trước mặt mọi người, nghĩ đến có hơi đắc ý, lúc này nàng ta mới gật đầu một cái, hành lễ đáp: "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Đám đông nhìn chăm chú, sau màn này tất cả mọi người đều nhớ rõ, Tiểu thư Cao Xương đã lấy một nhành lan trắng tinh như tuyết, quý phái tao nhã.
Ps: 1 bình chọn + 1 bình luận + 1 theo dõi => 1 chương mới