Edit: Astute Nguyễn
Mấy tên đạo tặc đó vừa cập bến đã có người đón sẵn.
Ta nhìn cách ăn mặc của bọn họ, lúc đầu vô cùng sửng sốt: Áo đen trùm mũ, giống đám người bắt cóc Sở Đinh Lan như đúc. Xem ra những tên này quả nhiên là cùng một tổ chức.
“Các đại nhân, như ta đã nói, bên Lăng quốc đang làm lễ tế thần Phượng hoàng gì đó, các chị các em chạy hết ra ngoài đường, chắc chắn sẽ bắt được Dạ nữ,” Tên thủ lĩnh xoa xoa tay, nói với hắc y nhân đi đầu.
“Đây chính là hàng tốt đó, ngài nhìn mắt của người này xem, màu vàng!” Bì Hầu cũng vội vàng phụ họa.
“Bên cạnh là muội muội của nàng ta, tuy mắt không lộ rõ màu, bọn ta cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng dựa vào nhan sắc này, ngài thử nhìn một cái, không hề kém chút nào, ngài bỏ thêm ít tiền, có thêm hẳn một người, anh em bọn ta đội ơn các ngài,” Tên thủ lĩnh nói tiếp.
Hắc y nhân đứng đầu trầm mặc, để cho mấy tên cướp lải nhải nửa ngày ở nơi đó, y liếc nhìn khuôn mặt Lăng Thanh Vân, rồi chú ý tới đôi mắt hắn.
Tim ta sắp nhảy lên tận cổ họng, sợ bọn họ phát hiện ra sơ hở.
Cũng may, trời đã tối, và có lẽ trước đây bọn chúng chưa bao giờ treo đầu dê bán thịt chó, dùng đàn ông để thay thế phụ nữ, y chỉ liếc qua một cái rồi nói với tùy tùng: “Nhận lấy đi.”
Đám tùy tùng bước lên, trói tay chân của ta và Lăng Thanh Vân thêm một vòng nữa, bịt kín hai mắt, rồi ném bọn ta lên xe ngựa.
Mấy tên đạo tặc nhận được tiền, đúng như bọn ta suy nghĩ, chúng bỏ chạy nhanh như cắt.
Một giây trước khi bọn ta bị ném lên xe ngựa, ta nghe thấy hắc y nhân kiệm lời kia nói hai câu chỉ thị: “Đυ.c thuyền của chúng đi, xử lý sạch sẽ một chút!”
Xe ngựa vừa xóc vừa nảy, ta và Lăng Thanh Vân bị bịt mắt, không biết ban ngày hay ban đêm, tuy chỉ cách trong gang tấc, nhưng đám hắc y nhân kia vẫn luôn nhìn chằm chằm, khiến bọn ta không thể nào trao đổi.
Lòng ta vô cùng hoảng loạn, đồng thời tự oán trách mình, đang yên đang lành, đòi xem câu đêm làm cái gì, giờ thì hay rồi, cả hai bị người đánh cá bắt cóc.
Cũng may, Lăng Thanh Vân vẫn nắm chặt tay ta qua ống tay áo, khiến ta cảm thấy, ít nhất hắn vẫn còn ở đây, cho dù có chết cũng có một cái đệm lưng, an tâm hơn phần nào.
Không biết là qua bao lâu, bọn ta được người khác đỡ xuống xe ngựa, ném vào một cái rương, có lẽ cái rương vừa dày vừa nặng, bởi khi Lăng Thanh Vân bị ném vào, ta nghe thấy “cộp” một tiếng.
Sau đó ta cũng bị ném vào, ngã lên người hắn giống như cái bao tải, đến nỗi hắn phải rên một tiếng. Sau đó, trên đỉnh có tiếng đóng nắp.
Lăng Thanh Vân lịch sự lùi lại đằng sau, dường như đang muốn nhường không gian cho ta, nhưng cái rương này vô cùng chật chội, bọn ta cứ như dính chặt lấy nhau. Hình như, đây là một cái rương gỗ hình chữ nhật khá dài.
Dày nặng, hình chữ nhật, có nắp… Trong lúc ta vẫn đang tự hỏi, Lăng Thanh Vân nhẹ nhàng nói ra đáp án ở bên tai: “Quan tài.”
Ta hít hà một hơi.
Cũng may, hắn tiếp tục thấp giọng phân tích: “Không cần lo lắng quá, bọn họ đã tốn một số tiền lớn, không thể nào mua một người chết được. Ta nghe nói, có những sòng bạc, tiền trang dưới lòng đất, để che mắt người khác, nên những người qua lại đều phải ngồi trong quan tài.”
Nghe hắn nói như vậy, ta yên tâm hơn một chút, mặc dù đầu óc vẫn choáng váng, nhưng ta vẫn cố gắng ghi nhớ nhịp bước và những đoạn ngoặt của người khiêng kiệu, cố gắng xác định khoảng cách từ điểm đến tới mặt đất.
Vừa tới nơi, ta và Lăng Thanh Vân đã bị lôi ra ngoài, chiếc vải đen được cởi ra, mắt ta hoa hết lên, phải mất nửa ngày mới thích nghi được.
Sau đó, chúng ta rốt cuộc cũng nhìn rõ bốn phía: Giống như lời Lăng Thanh Vân đoán, đây là một căn phòng rộng lớn dưới lòng đất, trang trí tráng lệ, có nhiều cột hoa, chia thành hành lang gấp khúc, bốn phía liên kết với những cánh cửa vàng, nhưng không có cửa sổ, ánh sáng duy nhất đến từ những chiếc đèn tường, ánh sáng rất mờ ảo—— nhưng đây cũng là một chuyện tốt, nếu không, màu mắt của Lăng Thanh Vân sẽ biến trở lại.
Không biết những hắc y nhân đó đã đi đâu, bọn ta bị giao cho một đám nữ tử áo hoa trông chừng. Bên cạnh, còn có mười mấy Dạ nữ trẻ tuổi đang bị trói, hầu hết đều hoảng sợ, khóc sướt mướt.
Thấy cảnh tượng này, ta nghiến chặt răng: Đúng như chúng ta dự đoán, lũ đạo tặc bắt cóc người, bán vào những nơi trăng hoa.
Bên trái ta là một tiểu cô nương, xem chừng mới mười lăm mười sáu tuổi, quần áo tả tơi, đôi giày rách còn dính vài cọng cỏ, đôi mắt xanh biếc của cô nương ấy đã đỏ lên vì khóc.
Có lẽ vì bị tiếng khóc của nàng ta làm phiền, một nữ tử canh chừng nói: “Khóc cái gì? Các người hãy cố gắng lên, sẽ có vô số vinh hoa phú quý, đến lúc đó cho các người chạy, các người cũng không chịu đâu.”
Một nữ tử áo hoa bên cạnh chỉ vào Lăng Thanh Vân, làm tấm gương: “Ngươi xem, người ta có sao đâu.”
Lăng Thanh Vân lúc này vẫn đang mặc bộ váy màu hồng tươi, trên mặt toàn là phấn. Nghe thấy lời khen, dường như hắn rất đắc ý, kiêu ngạo hất tóc lên, giả giọng, thậm chí còn khuyên nhủ giúp hai người đứng canh: “Đúng đó, đã đến đây rồi thì hãy yên tâm, nếu không nghe lời, sẽ bị đánh đập đấy. Hơn nữa, mọi người nghĩ mà xem, bình thường hay bị cha mẹ bắt làm việc, nấu ăn dọn dẹp, nhặt cỏ cho lợn, đến tuổi thì gả cho người khác, đổi hai con lợn và một con dê, từ đó sống chết đều thuộc về nhà người khác, chẳng lẽ đó là cuộc sống mơ ước sao?”
Nghe vậy, cô gái nhỏ chớp mắt, dường như sự sợ hãi đã lấn át một nỗi sợ khác, tạm thời ngừng khóc.
Ta hiểu rằng Lăng Thanh Vân nói vậy không phải để cổ vũ việc buôn người, mà là đã đến nước này, cần phải cố gắng lấy lòng lũ đạo tặc, để họ lơ là cảnh giác, tạo cơ hội cho bản thân.
Quả nhiên, hai người đứng canh rất vui vẻ, nói với hắn: “Ngươi cũng thật thức thời đấy.”
Lăng Thanh Vân mượn gió bẻ măng, giả giọng cười nói: “Hai vị tỷ tỷ, hai người vừa nói là hưởng phú quý không hết, rốt cuộc là như thế nào?”
Một nữ tử đáp: “Tất nhiên là gả cho các quốc chủ thành chủ, nhất phẩm công khanh, vô dụng hơn, thì cũng bước chân vào hào môn, một sợi lông của bọn họ, cũng giá trị hơn đùi của người nghèo, ngày nào các ngươi cũng có xe đưa đón, ăn sơn hào hải vị.”
“Có chuyện tốt như vậy sao?” Lăng Thanh Vân kinh ngạc nói, “A di đà phật, chúng ta trông thế này, đừng nói là công hầu quốc chủ, cho dù người giàu có một chút, cũng làm sao với được?”
Nữ tử nhìn bộ váy hồng thảm hại của Lăng Thanh Vân, vỗ tay cười lớn: “Tất nhiên là không phải hình dạng hiện tại của các người, các phu nhân sẽ chú ý bồi dưỡng tài năng và phẩm chất của các người, học thơ ca, lễ nghi… khi ra ngoài, không chừng mẹ ngươi cũng không nhận ra!”
Trong khi nói chuyện, một nhóm người đẹp cầm đèn l*иg đi qua hành lang, từng người đều xinh đẹp, khí chất thướt tha, từng bước đi đều đầy vẻ quyến rũ, như từng đóa hoa sen nở rộ.
“Đến đây, mở mang tầm mắt, phải biết bọn ta không hù dọa các người,” nữ tử mặc trang phục lộng lẫy nói, rồi dẫn bọn ta đi theo, đứng sau các cột hoa, quan sát họ luyện tập.
Các mỹ nhân xếp hàng đều trong đại sảnh, bắt đầu luyện tập múa. Giữa đám người có một bà lão thường xuyên tuần tra, thấy ai múa không đúng thì dùng thước phạt.
Tuy nhiên, trong mắt bọn ta, động tác của họ đã giống như dáng múa của tiên tử. Những chiếc chuỗi ngọc lấp lánh, hương lan mỏng manh, vòng eo uyển chuyển, tay áo đỏ như mây, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng như cành liễu ướt. Đến những màn múa ta từng thấy trong cung yến Lăng thị cũng không thể sánh bằng.
Tiểu muội cỏ heo bên cạnh ta thốt lên: "Họ... mỗi ngày đều luyện múa sao?"
Nữ quản gia nhướng mày cười đáp: "Ai bảo mỗi ngày chỉ có luyện múa, có câu “phúc hữu thi thư khí tự hoa (1)”, tất nhiên còn phải đọc sách, học chữ, học đàn... Rất nhiều."
(1) Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa - Tô Đông Pha.
Tiểu muội cỏ heo há hốc miệng, nói không nên lời. Ta có thể hiểu cảm giác của nàng ta, hồi ta còn rất nhỏ, lần đầu đến thành phố lớn, nhìn chằm chằm một bóng đèn nê ông, nhìn không chớp mắt tới tận nửa tiếng đồng hồ.
Chính sách dụ dỗ này rõ ràng có hiệu quả, những cô gái đang khóc lóc dần trở nên bình tĩnh hơn. Nữ quản gia chia bọn ta thành nhiều nhóm, mỗi nhóm hai người, và dẫn bọn ta đi tắm rửa.
Nói đến tắm rửa, ta không nhịn được mà rùng mình, bây giờ Lăng Thanh Vân còn ổn, nhưng mà không thể tắm rửa…
Cũng may, có lẽ vì trước đó bọn ta có vẻ khá phục tùng, nên những quản gia không hề chú ý đến. Họ chỉ đưa cho bọn ta hai bộ quần áo mới và sai một ma ma dẫn đường cho bọn ta.
Ta và Lăng Thanh Vân theo ma ma vào phòng. Phòng được trang trí tinh xảo, có hai chiếc thùng gỗ lớn đầy nước nóng, bên cạnh là bồ kết và các vật dụng khác.
Lăng Thanh Vân đột nhiên véo ta một cái, làm ta đau đến mức nhe răng, suýt nữa thì kêu lên. Chịu cơn đau, ta quay đầu lại và trừng mắt với hắn.
Thấy biểu cảm của ta, hắn đột nhiên nở một nụ cười hài lòng.
Lúc này ta mới phản ứng lại: Điều này có nghĩa là nhuyễn cân tán đã hết tác dụng, sức lực của hắn đã trở lại.
Vì thế, hắn dễ dàng hạ gục bà lão già yếu, trói bà ta vào góc phòng.
Bọn ta chỉ có rất ít thời gian, nhưng ngần ấy thì có thể làm gì được đây. Phòng này như một con ngõ cụt, chỉ cần ra ngoài cửa là có người qua lại, một mình hắn không thể chống cự nổi. Mang theo một gánh nặng như ta, chắc chắn không thể thoát ra.
Nghĩ đến đây, ta không biết tại sao, đột nhiên lại thấy hơi sợ hãi, sợ hắn bỏ mặc ta, nên tự mạo hiểm một lần.
Cũng may, hiện tại có vẻ như hắn không có ý định đó. Hắn ngước nhìn lên trần, lấy ra một viên đá lửa, thử châm lửa.
Ánh sáng từ lửa làm ta tỉnh ngộ ngay lập tức, nhận ra hắn đang tìm cái gì.
Lỗ thông gió!
Ngọn lửa cháy một cách dễ dàng, chứng tỏ không khí ở đây vẫn khá trong lành, nồng độ oxy không thấp.
Nhưng đây là tầng hầm, rõ ràng không có cửa sổ, làm thế nào để thông gió? Vậy thì chứng tỏ, có thể có một số lỗ thông gió sẽ được mở vào thời điểm nhất định, nhưng thường ngày sẽ bị giấu đi.
Ta cũng nhanh chóng nhìn lên trần, tiếc rằng, trần nhà quá cao, lại tối tăm, ngay cả khi có lỗ thông gió, mắt thường cũng không thể nhìn thấy chúng được. Nếu phải dò tìm từng chút một, trừ phi cực kỳ may mắn, nếu không thì khả năng còn chưa phát hiện lối thoát, bọn ta đã bị bắt tại trận rồi.
Đúng lúc này, ta đột nhiên nghĩ ra, một kinh nghiệm ở thời hiện đại.
Ta từng sửa lốp xe đạp bị xì hơi!
Người sửa xe đã lấy vòng lốp màu hồng của xe đạp ra, ngâm từng đoạn trong một chậu nước, nơi nào có bọt khí thì chứng tỏ đoạn đó bị xì hơi.
Ta nghĩ đến đây, khoa tay múa chân, nói cho Lăng Thanh Vân biết ý tưởng này. Đôi mắt hắn cũng sáng ngời.
Thế là, hắn cởi chiếc váy lụa màu hồng phấn ra, làm ướt bằng nước và bồ kết, tuy chỉ là vật liệu thô, nhưng cũng y hệt bọt tắm tạo xà phòng ở hiện đại, sau đó hắn nhấc ta lên, khó khăn lắm ta mới chạm tới trần nhà, bôi đầy bọt xà bông lên trần.
Quả nhiên, dù lỗ thông gió bị giấu trên đó, nhưng vẫn khó ngăn chặn hoàn toàn sự lưu thông không khí, rất nhanh một góc trần đã bắt đầu thổi bay bọt.
Lần này, ta đành hỗ trợ Lăng Thanh Vân lên, hắn tỏ ra hối lỗi khi phải đứng lên đầu ta, ta dựa vào tường nói, đừng lãng phí thời gian, nhanh lên, cái chốt đó ta không mở được.
Hắn chui vào lỗ thông gió trước, rồi dùng chiếc váy ướt xoắn lại thành một sợi dây thừng kéo ta lên, sau đó đậy nắp lại.
Vì vậy, bây giờ bọn ta đang ở trên trần của tầng hầm, nhưng không phải mặt đất, mà là một tầng lửng thấp, chỉ có thể bò về phía trước.
Lăng Thanh Vân nhổ một sợi tóc, đặt lên ngón tay và thò ra ngoài, sau một lúc, sợi tóc cử động, chứng tỏ nơi này thực sự có không khí lưu thông.
Vì vậy, bọn ta cứ bò về phía hướng gió.
Lúc này, bọn ta đều rửa sạch lớp phấn trên mặt, hắn cũng đã cởi chiếc váy.
Nhưng mà… Ta cảm thấy bây giờ còn có một cảm giác hoang đường hơn cả lúc hắn hóa trang: Một chàng trai trẻ tuổi cởi trần, dẫn một người con gái tóc tai rũ rượi, lén lút bỏ trốn qua đường hầm bí mật—— thật sự rất giống cảnh tượng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị người ta bắt quả tang.