Edit: Astute Nguyễn
Bên trong tầng lửng tối om, ta theo hắn bò về phía trước. Đột nhiên, hắn dừng lại, vươn tay chặn ngang, ta bèn dừng ngay lại.
Ta nhìn về phía trước qua ánh sáng lờ mờ của hòn đá lửa, rồi thè lưỡi.
Phía trước là một cái hố lớn. Hay, nói chính xác hơn là, nơi này giống như “giếng thang máy” trong các tòa nhà hiện đại.
Trong “giếng thang máy” có hai sợi dây thừng đang lắc lư, bên dưới sợi dây có một thiết bị gì đó giống như giỏ treo.
Ta nhìn thiết bị này, đột nhiên cảm thấy hơi quen mắt, nên buột miệng thốt ra: “Đây… Chúng ta từng ngồi lên rồi phải không?”
Lăng Thanh Vân nhìn xuống thăm dò, sau một lúc lâu, mới chắc chắn với ta: “Đúng vậy.”
Không sai, đây chính là cái “bàn đu dây” bọn ta từng ngồi. Lần trước, khi chúng ta tới đây, hai người vẫn là khách quý của Phong Gian Nguyệt, tới thẳng tầng cao nhất. Ai mà ngờ vật đổi sao dời, lúc này, lại dở khóc dở cười như thế.
“Không thể tưởng tượng được, kẻ đứng đằng sau nơi này, lại là “Hoan Dạ phường” tiếng tăm lẫy lừng,” Lăng Thanh Vân mở to hai mắt, nhìn lên phía trên. Đây là một tòa kiến trúc cao ngất, trên mặt đất chỉ có bảy tầng, nhìn từ bên ngoài, sa hoa truỵ lạc, mái ngói cong vυ't, không biết là ước mơ của bao nhiêu người. Thế nhưng, giờ đây bọn ta lại bị mắc kẹt trong đó, nhìn lên nhìn xuống, chỉ thấy một cái hố sâu lạnh lẽo, giống như cổ họng của dã thú, hoặc là địa ngục không có đáy.
“Xem ra vụ án bắt cóc Dạ nữ trước đó, đều là do bà ta làm,” Ta phụ họa.
“Nói như thế, vậy mà chúng ta còn tới đây nhờ kẻ chủ mưu bói toán giúp Sở Đinh Lan,” Lăng Thanh Vân lắc đầu cười khổ, “Có khác gì bảo hổ lột da?”
Ta che kín mặt mũi, chẳng trách lúc ấy chẳng tìm thấy thông tin nào hữu dụng, không nhìn thấy, không phải là bọn ta không cung cấp thời gian đúng, mà là đã bị thầy bói khống chế.
“Nhưng mà,” ta nói tiếp, “Tốt xấu gì đây cũng là kinh Trường Nhạc, dưới chân quốc chủ, chẳng lẽ nó vẫn luôn hoạt động phi pháp thế này, không bị phát hiện sao?”
Lăng Thanh Vân cười nhạt một tiếng: “Dạ Hoa phu nhân kia có quan hệ gì với Phong quốc chủ, không phải ngươi đã từng nghe rồi sao?”
Ta cứng họng. Mặc kệ Phong Gian Tuyết thực sự không biết hay là bị sắc đẹp che mờ mắt, nhưng vẫn có thể đoán ra một điều: Cơ quan chấp pháp của Phong gia, ngoại trừ Phong Gian Nguyệt được thiết lập nam chính, chính trực bẩm sinh, ai lại ăn no rửng mỡ đi điều tra “hồng nhan tri kỷ” của quốc chủ?
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép bọn ta phân tích, thảo luận những điểm đáng ngờ, chuyện quan trọng nhất là phải chạy thoát trước đã.
Trước khi những nữ tử áo hoa đó đi tuần tra, Lăng Thanh Vân kéo ta nhảy vào “giếng thang máy”, ôm lấy dây thừng trên “bàn đu dây”.
“Đã trèo cây bao giờ chưa?” Hắn hỏi.
Ta gật đầu.
Hồi ta sống ở nông thôn, trèo cây chính là kỹ năng cơ bản nhất.
Nhưng mà loại dây thừng kim loại này không thể so sánh với cây cối thô ráp, ta dùng răng xé hai dải lụa trên ống áo, rồi quấn chặt vào tay, tăng thêm lực ma sát, đồng thời để giảm bớt đau đớn khi bắt trượt dây thừng.
Lăng Thanh Vân híp mắt nhìn ta, dường như lộ ra một nụ cười hài lòng.
“Đừng có nhìn xuống.” Hắn chỉ nhắc một câu, rồi bắt đầu cử động chân tay, cùng ta leo lên phía trên.
Bọn ta leo một lúc, không khí lùa vào mũi càng lúc càng lạnh, nghe thấy tiếng đàn sáo nhảy múa, tiếng người ồn ào từ phía xa xa truyền tới, có lẽ bọn ta đã đến được tầng trệt.
Thiết bị máy móc thời cổ đại, để thuận tiện cho việc bảo trì, nên thường có một lối chuyên để đi, Lăng Thanh Vân vòng đi vòng lại tìm ra khoảng trống đó, dùng chân móc vào và kéo bản thân qua. Sau khi xác nhận có thể thông xuống phía dưới, hắn giúp ta trèo sang.
Bọn ta nhấc một tấm gỗ ở trên trần nhà, sau khi chắc chắn không có ai mới nhảy xuống, đây chính là toà nhà mở cửa tiếp khách của Hoan Dạ phường.
Tiếng nhạc và âm thanh cười đùa càng lúc càng rõ, mùi hương nồng xộc lên, xông thẳng vào mũi bọn ta. Cả hai phủi sạch vết bụi và mạng nhện trên người, nấp đằng sau bức bình phong màu đỏ—— theo cách bố trí ngày xưa, nhà xí, nhà kho, chỗ sửa sang đều nằm phía sau bức bình phong.
Đứng bên trong bình phong nhìn ra ngoài mới phát hiện, tòa lầu các này sơn màu đỏ thắm, có cầu thang xoắn ốc dẫn lên trên, những chiếc đèn l*иg đỏ treo dài từ lan can ngọc trên tầng cao, dọc ban công toàn bóng người đi lại, hương thơm vấn vít, quả nhiên là kỹ viện nổi tiếng nhất.
Ngó trái ngó phải không thấy ai, Lăng Thanh Vân bèn nhảy ra ngoài, muốn tầm nhìn rộng hơn một chút.
Nào ngờ, đứng từ góc độ của bọn ta thì không có ai, hắn vừa nhảy ra, không ngờ, một cô nương bỗng nhiên xuất hiện, suýt chút nữa va vào lòng hắn.
Bây giờ Lăng Thanh Vân đã xóa đi lớp trang điểm, nhưng trên người không hề mặc đồ nam, bộ váy hồng phấn đã cởi ra, chỉ còn mỗi thân trên trần trụi, chạy nhảy khắp nơi. Tuy ta có thể hiểu đây là tình thế bắt buộc, nhưng nói ra thì vẫn không văn minh lắm. Lúc này đột nhiên bị người ta bắt gặp, nhìn có chút đáng khinh…
Ta nhét ngón tay vào miệng, cố gắng lắm mới không phát ra tiếng thét chói tai. Trong đầu có tiếng ong ong: Bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?!
Cô nương kia cũng há miệng, sắp sửa hét lên.
Không ngờ, Lăng Thanh Vân đột nhiên mỉm cười, có vẻ vô cùng bối rối, vội vàng nói với cô nương đó: “Tỷ tỷ, đừng hoảng, đừng hoảng… Ta vốn ở phòng của Hương Lan cô nương, nhưng, nhưng trời đã khuya rồi, ta không tìm thấy đường quay lại, tỷ tỷ có biết, phòng của Hương Lan ở đâu không?”
Ta che mặt, hắn đúng là cái khó ló cái khôn. Ai ngờ không mặc quần áo, trong tình huống đó chẳng có gì sai cả…
Còn về phần “Hương Lan”, nhất định là hắn tự biên tự diễn, trong chốn trăng hoa, ai mà không tên là Hương Lan, Lan Hương, Tương Lan, Tương Lam.
Quả nhiên, cô nương bị hắn dọa sợ đã chần chừ nửa giây, hỏi: “Ngài đang nói đến Hương Lan nào?”
Khuôn mặt Lăng Thanh Vân lộ ra vẻ khó xử, nói: “Ta chỉ nghe bọn họ gọi tên, không biết là chữ nào, tỷ tỷ nói nơi này có mấy Hương Lan, chi bằng cứ nói luôn có được không?”
Cô nương kia không hề nghi ngờ hắn, khoa tay múa chân nói: “A… Nếu là người có vóc dáng giống nô gia, làn da trắng một chút, đó chính là Tiểu Hương Lan, phòng ở cuối bên kia, còn nếu là người tóc đen, dáng cao cao thì chính là Đại Hương Lan, ở tầng hai, phòng thứ ba phía bên trái, còn nếu là Tương Lam cô nương mắt màu xanh…”
Nàng ta nhắc đến chữ “mắt xanh”, lỗ tai ta lập tức dỏng lên, nhưng chỉ trong giây lát, nàng ta đã rút lời: “A, thôi, chắc ngài không gặp được nàng ta đâu… Ngài muốn tìm Đại Hương Lan hay là Tiểu Hương Lan, tự đi là được.”
Lăng Thanh Vân vội vàng cúi đầu cảm ơn, cô nương kia cầm chiếc đèn, bận bịu xử lý việc của mình, lúc rời đi, ta vẫn nghe thấy nàng ta vừa cười vừa thì thầm: “Con bé Hương Lan này… Đúng là may mắn…”
Ta thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên ngực ngẫm nghĩ, may mà là Lăng Thanh Vân, tình thế bị động như vậy, mà hắn cũng có thể chuyển thành chủ động, đồng thời còn tìm được tin tức hữu dụng.
Chờ cô nương đó đi khỏi, Lăng Thanh Vân mới tiếp tục quan sát, cuối cùng chắc chắn là xung quanh không còn ai, mới gọi ta ra ngoài, khoa tay múa chân với ta, ý bảo ta đi tìm một bộ y phục cho hắn trước.
Cũng may, việc này không hề khó, giữa chốn trăng hoa như này, không ít kẻ háo sắc trút đồ lung tung, ta đi chưa tới vài bước, đã thấy một chiếc áo choàng lụa màu xám lộ ở dưới khe cửa, nên vội vàng dùng trâm khều ra, sau đó nhẹ nhàng chạy về chỗ Lăng Thanh Vân.
Chiếc áo choàng hơi to so với hắn, bên trong lại không có trung y, trông rất lỏng lẻo, nhưng như vậy có lẽ là được rồi, trong tình huống cấp bách, còn đòi hỏi gì nữa, dù sao cũng không phải cởi trần chạy lông nhông trên đường, có tinh thần giữ văn minh là được.
Cả hai trang điểm lại, miễn cưỡng coi như giống người bình thường, bọn ta chỉnh trang lại cổ áo, giả vờ như không có việc gì xảy ra, bước ra khỏi góc tường, trà trộn vào dòng người qua lại, bước kế tiếp chính là hướng về phía cửa, thoát khỏi thanh lâu này, sau đó sẽ tính sau.
Nhưng mà, khoảnh khắc đang cẩn thận bước về phía cửa, nhân cơ hội không ai chú ý sẽ bỏ chạy. Lăng Thanh Vân đột nhiên thấp giọng nói một câu, “Không ổn!”
Ta dỏng tai lên nghe, phía cửa có tiếng bước chân, là bước chân của phụ nữ, chỉ trong giây lát, một nhóm nữ tử áo hoa đã tiến vào, chính là những kẻ đã canh chừng bọn ta dưới lòng đất.
Trong mắt những quan khách bình thường, sự xuất hiện của bọn họ chẳng có gì không ổn, y phục hoa lệ, nụ cười rạng rỡ, thoải mái chào hỏi mọi người.
Nhưng ta và Lăng Thanh Vân đều nhận ra, bọn họ đang quét mắt tứ phía, trên người mang theo vũ khí sắc bén, ngoài cửa có thêm mấy gã đàn ông lực lưỡng, đôi mắt nhìn chằm chằm. Hiển nhiên, chuyện bọn ta chạy trốn đã bị bại lộ.
Một nữ tử áo hoa dõi mắt về phía này, bọn ta không kịp né tránh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Thanh Vân đã nhanh trí ứng phó:
Hắn ngả vào lòng ta, trong miệng lẩm bẩm, giống hệt một vị khách say rượu, khiến cả người ta cũng lảo đảo theo, hắn thuận thế che khuất mặt, chậm rãi rời khỏi tầm mắt của nàng ta.
Ta cũng hiểu ý, vội cười nói: “Quan nhân, ngài uống nhiều quá rồi, nào nào, để thϊếp thân đỡ ngài sang bên kia nghỉ ngơi một lát.”
Nữ tử áo hoa nhìn về phía bọn ta đã chuyển tầm mắt, trái tim đang treo lơ lửng của ta được thả lỏng: Dù sao, trong suy nghĩ của họ, hai kẻ bỏ trốn đều là nữ nhi.
Mấy nữ nhân canh giữ tụm lại, lắc đầu với nhau. Ta nhìn khẩu hình miệng, đoán ra, có lẽ bọn họ nghĩ ta và Lăng Thanh Vân đã trốn thoát khỏi tòa nhà rồi.
Nếu bọn họ cho rằng như vậy, thì nhất định sẽ bỏ đi, đến lúc đó, ta và Lăng Thanh Vân sẽ có cơ hội chạy trốn.
Lăng Thanh Vân vô thức nhéo tay ta, ta cảm nhận được, hắn cũng sốt ruột tới mức bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Nhưng mà, đang lúc cả hai ấp ủ hy vọng, thì điều tồi tệ hơn đã ập đến, đúng lúc này, đột nhiên có người hét thật lớn:
“Bà nội nó, kỹ viện của các ngươi có trộm!! Là ai đã trộm cái áo choàng lụa của ông đây?! Mau bước ra! Đừng có làm rùa rụt cổ!!”
Ta giật mình một cái, chợt nhớ ra… Chính là vị khách xui xẻo… Bị ta khều mất cái áo choàng màu xám.
Gã vừa thét một tiếng như vậy, đám nữ tử áo hoa đột nhiên giật mình, xem ra, bọn họ đã bừng tỉnh, nhớ ra, cho dù là nữ nhi, cũng có thể cải trang thành đàn ông mà!
Lúc này mà đến gần cửa chính thì chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới. Lăng Thanh Vân nhanh chóng quyết định, cắn răng một cái, dẫn ta chạy lên trên lầu.