Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 48: Cực Kỳ Hoang Đường

Edit: Astute Nguyễn

Ta và Lăng Thanh Vân lên thuyền, trên chiếc thuyền đó có ba năm người đánh cá, người dẫn đầu khiêm tốn tới gần, rót cho bọn ta hai ly trà.

Ta đi dạo nên hơi khát, uống ừng ực hết sạch.

Người đánh cá rút mỏ neo, chậm rãi rời khỏi cảng, điểm câu cá không gần bến cảng lắm, nên phải di chuyển từng chút từng chút một, nhưng bọn ta không để bụng, tiện đà thưởng thức phong cảnh trên đường.

Thuyền chậm rãi bơi trên mặt hồ, tạo ra những gợn sóng mềm mại, ngọn đèn dầu trên mũi thuyền rọi xuống, phát ra ánh sáng ấm áp như màu kem.

Nhìn về phía xa xa, lúc này trời đã tối mịt, sao trời điểm xuyết, phản chiếu dưới mặt nước, những đốm lửa trên thuyền chài cá, tưởng chừng như đã tiến lên tận trời.

Vầng trăng treo ở chân trời, tuy vẫn chưa tròn, nhưng lại phát ra ánh sáng sáng ngời.

Lăng Thanh Vân nằm nghiêng trên khoang thuyền, eo hắn rất nhỏ, y phục ở hõm eo bị chùng xuống, tạo thành một đường cong, trên mặt hắn trang điểm y như con hát kinh kịch, có gì đó rất kiêu sa.

Trước đây hắn rất hay híp mắt, đặc biệt là vào buổi tối, để che giấu huyết thống Dạ tộc tránh phiền toái, nên rõ ràng vẫn còn trẻ tuổi mà khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn khi cười. Nhưng hôm nay, hắn rốt cuộc cũng có thể yên tâm mở mắt, dưới khung cảnh như vậy, đôi mắt kim sắc u ám bùng cháy mãnh liệt, giống như ánh trăng đang nhảy múa trong đôi mắt. Không biết chính hắn có phát hiện hay không.

Ta im lặng nhìn hắn, giống như đang thưởng thức một bức họa mỹ nhân.

Nhưng sau một thời gian điều chỉnh lại, tình cảm của ta đã nguội lạnh rồi.

Trước kia ta cảm thấy thất vọng, chẳng qua là bởi bản thân đã động lòng với hắn, nhưng thực tế hắn không hề thích ta.

Nói đến cùng, không thích ta chẳng có gì phạm pháp cả.

Con người chung quy không thể trông chờ vào việc người khác hồi đáp được. Bây giờ, ta thay đổi tâm trạng, ngắm hắn như ngắm tranh, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Mỹ nhân thì phải ngắm mấy lần, mới vui tai vui mắt.

Tương lai, khi ta trở về hiện đại, hắn cũng sẽ hóa thành một hạt bụi, muốn phủi thì phủi đi, không cần lo lắng quá.

Nhưng cứ ngồi ở đối diện như vậy, hình như có chút nặng nề, ta thấy hắn cứ chạm vào vành tai, trên đó chỉ đeo mỗi một chiếc hoa tai, màu xanh biếc, phát ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng đêm tăm tối.

Thế là ta thuận miệng hỏi: “Ta thấy ngươi luôn mang nó bên mình, là của mẫu thân ngươi để lại ư?”

Dựa vào hiểu biết của ta, Lăng quốc có phong tục đặc trưng, nếu trẻ con yếu ớt, phụ mẫu sẽ cố gắng tìm cơ hội cho đứa trẻ ấy đóng vai thần Phượng hoàng trong hội chùa hoặc là các buổi tế thần của gia đình giàu có, lấy một ít phúc khí của thần tiên. Không giới hạn nam nữ, nghe nói nếu là bé trai thì còn hiệu quả hơn. Để đóng vai cho giống, hình như là phải xỏ lỗ tai, đôi khi phụ mẫu sẽ giữ lại bộ trang phục ấy, để được phù hộ lâu lâu dài dài.

Lăng Thanh Vân nhận ra ta đang ám chỉ chiếc khuyên tai của hắn, bèn cười một cái, nói “đúng vậy”, sau đó hắn còn tháo xuống, đưa cho ta nhìn.

Ta cầm lấy ngắm nghĩa, đừng thấy chiếc khuyên ngọc nhỏ nhắn, thật ra cầm rất nặng, tay nghề cũng khéo léo, nên không khỏi nghi vấn: “Ngươi đừng trách ta lắm miệng, hoàn cảnh lúc đó của mẫu thân ngươi, tại sao lại có một món trang sức đáng giá như thế vậy?”

“A, bởi vì đây là quà. Chủ nhân của chiếc thuyền hoa đã tặng.” Lăng Thanh Vân không chút để ý mà uống nước trà, thoải mái đáp.

“Chủ nhân thuyền hoa Bồng Lai cảnh?”

Mấy ngày nay, ta đã nghe được một số tin đồn nhỏ, nói hồi mới mấy tuổi Lăng Thanh Vân từng sống trên chiếc thuyền hoa ấy.

Lăng Thanh Vân gật đầu: “Chuyện này là bí mật, nhưng mà trước mặt ngươi, không có gì phải giấu giếm, năm đó bà ấy thương mẫu thân ta là người cùng tộc, bị người ta vứt bỏ, nên đã đỡ đẻ cho mẫu thân ta. Kể từ khi có ký ức, mẫu thân ta đã làm tạp dịch ở trên thuyền hoa, sau đó phụ thân gặp lại mẹ, cũng là do bà ấy lên kế hoạch.”

“Chuyện máu mủ của vương thất, tất nhiên là phụ thân ta có nghi ngờ,” Lăng Thanh Vân nằm nghiêng, khép hờ mắt nói, “Nhưng bà ấy và mọi người trên thuyền đều có chứng cứ thuyết phục, mẫu thân ta luôn giữ thân trong sạch, chỉ làm tạp dịch. Sau đó, còn lấy máu nghiệm thân gì đó, khi ấy ta còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rất rõ, họ đâm ngón tay lấy máu, cực kỳ đau, khi máu của ta và phụ thân hòa vào với nhau, cuối cùng ông ấy cũng tin, đưa ta trở về.”

“Nói như vậy, thì bà ấy có ơn với ngươi?” Ta kinh ngạc nói, “Nhưng tại sao ngươi chưa từng nhắc đến.”

“Ơn lớn không thể đền đáp hết,” Lăng Thanh Vân cười nói, “Nhưng hình như bà ấy không muốn để người khác biết chuyện này. Dù sao ở nơi trăng hoa cũng không tốt cho thanh danh của mẫu thân ta, trước khi lên ngôi, ta đã sống mấy năm gian khổ, nếu xảy ra chuyện gì, ngược lại còn liên lụy người ta.”

Ta thầm nghĩ trong lòng, không ngờ chủ nhân của chiếc thuyền hoa lại thâm tàng bất lộ, chẳng trách Lăng Thanh Vân và An Khả Tâm nguyên tác hay tới ủng hộ như vậy, ta biết đây chính là, cố gắng hết sức để bày tỏ lòng biết ơn khi có cơ hội.

Nhưng mà, ta đột nhiên nhớ ra gì đó, vò đầu hỏi: “Nhưng, khuyên tai thường có một đôi mà? Tại sao ngươi chỉ có một chiếc?”

Bầu không khí giữa hai bọn ta vốn dĩ đang vô cùng êm đềm, nhưng câu hỏi vừa dứt, ta phát hiện biểu cảm trên mặt Lăng Thanh Vân chợt cứng lại một chút, một lúc sau, hắn mới cười rộ lên: “Không có gì, một cái khác bị mất rồi.”

Nói xong, hắn lấy chiếc khuyên lại, đeo vào tai.

Ta không biết đã chọc trúng chỗ nào, dần dần mất hứng thú, bèn hậm hực sờ sờ mũi, rồi quay đầu ra ngoài khoang thuyền.

Vừa mới nhìn xuống dưới, ta đã phát hiện có gì đó không đúng, câu đêm, tất nhiên là mọi người phải tìm khu vực dày đặc cá, nhưng con thuyền dưới chân chúng ta, tại sao càng bơi càng không thấy con cá nào.

Trước đó, thật ra Lăng Thanh Vân đã từng hỏi một câu, anh hàng chài đã đáp, mọi người tranh đoạt miếng cơm của nhau, bởi vì không có thu hoạch nên mới cố ý đi sâu một chút.

Nhưng mà, bây giờ chẳng phải đã xa quá rồi sao? Xung quanh không còn các con thuyền khác, cho dù có tới đây bắt cá, đến khi quay về bờ, chỉ sợ chợ sớm cũng đóng cửa.

Thế là ta đành gọi ông chú đánh cá kia tới, hỏi lại vấn đề này.

Lăng Thanh Vân ở bên cạnh ta chợt đứng lên, ta thấy dáng vẻ ung dung thư thái của hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó bất thình lình nghiêng một cái, ngã trở lại khoang thuyền, trong miệng hắn lẩm bẩm chửi một tiếng, “Mẹ.”

Nhịp tim ta bắt đầu đập rộn lên như tiếng trống, nhìn về phía ông chú đánh cá.

Người đánh cá đã quay lại, không còn khom lưng uốn gối như ban đầu, ông ta bỗng nhiên đứng thẳng, cơ thể rất cường tráng, cả người đứng ngược sáng, biểu cảm dần biến mất trong bóng tối, nhưng câu nói thốt ra rất rõ ràng: “Thế nào, ăn nhuyễn cân tán của ông đây có ngon không?”

Lúc này, ta mới ý thức được, chủ quan mất Kinh Châu, lễ tế thần Phượng hoàng, người nào cũng lơ là, nên chẳng mảy may nghi ngờ ly nước lúc nãy.

Nhìn có vẻ gì đó rất kỳ quặc, một người gầy gò hưng phấn chạy tới, nâng cằm Lăng Thanh Vân lên, nhìn vào đôi mắt hắn rồi hô to: “Lão đại, chúng ta phát tài rồi! Thuần khiết như vậy, ít cũng phải vài trăm lượng!”

Ta: “…”

Câu chuyện hoang đường đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.

Lăng Thanh Vân hóa trang thành phụ nữ, vậy mà lại bị người ta nhận nhầm thành con gái thật. Chẳng phải bọn ta đã điều tra vụ bắt cóc “Dạ nữ” sao, được đấy, giờ thì tự đâm đầu vào họng súng.

Mấy tên tùy tùng của “người đánh cá” xuất hiện, trói tay của ta và Lăng Thanh Vân ra đằng sau. Người trói ta còn bình thường, cái tên gầy gầy trói hắn thì cực kỳ đáng khinh, gã ta cứ liên tục sờ soạng người hắn.

“Bì Hầu, trêu ghẹo ít thôi!” Tên đạo tặc cầm đầu quát lớn, “Bán được Dạ nữ, cũng đủ cho ngươi sống trong nhà thổ một tháng.”

“Ai nha, sờ mỗi hai cái, đâu có mất miếng thịt nào,” Cái gã gầy gầy tên là “Bì Hầu” cợt nhả, cuối cùng còn vươn tay véo một cái vào ngực Lăng Thanh Vân.

Ta không thể miêu tả được tâm trạng lúc này, vừa cảm thấy may mắn vì bọn họ không quấy rối ta, vừa có chút tự ti bởi thay vì quấy rối ta, mấy cái tên đó lại đi quấy rối một người đàn ông…

Sau đó ta thấy “Bì Hầu” kêu lên một tiếng kỳ quái…

“Nam, nam?!”

Lăng Thanh Vân uể oải đáp: “Ta từng nói ta là nữ sao?”

Bì Hầu tức giận, đạp cho hắn một cái, rồi chỉ vào khuyên tai: “Có thằng đực rựa nào đeo cái này?”

Dựa vào lời của gã, ta khẽ giật mình một chút: Đây chứng tỏ, có thể lũ đạo tặc này không phải người Lăng quốc.

Tên thủ lĩnh nghe thấy mình vừa bắt phải đàn ông, cũng sửng sốt, sau khi xác nhận hai lần, gã ta chửi tục một câu: “Tốn công rồi, mẹ!”

“Làm sao bây giờ, đại ca?” Một tên hỏi gã ta.

“Đang nghĩ,” Đáy mắt Bì Hầu lóe lên một tia sắc bén, “Bọn chúng đã thấy mặt chúng ta, hay là, cứ ném bọn chúng xuống đây, thần không biết quỷ không hay, thế nào?”

“Ôi các đại ca, đừng đừng đừng!” Lăng Thanh Vân trúng nhuyễn cân tán, vừa nãy không hề phản kháng gì, vừa nghe xong câu này, bỗng nhiên có tinh thần, cười cười nói nói, “Các người cũng biết đấy, trên đời cũng có người thích nam nhân mà…”

Ta ở bên cạnh, suýt chút nữa phun ra một ngụm nước miếng… Lăng Thanh Vân, tốt xấu gì ngươi cũng là chồng của ta ở thế giới này đấy, có thể liêm sỉ một chút không…

Tên thủ lĩnh quả nhiên đã bị hắn chọc cười, gã ta phì cười một lúc lâu rồi nói: “Đáng tiếc, người ta không nhận, chúng ta cũng không thích.”

"Cho nên nhân lúc trời tối, các ngươi phải nhanh chóng bán đi đúng không?" Lăng Thanh Vân nói, "Nếu các ngươi có thể nhận lầm, có thể bên kia cũng nhận lầm, đúng chứ? Các ngươi chỉ cần có tiền vào tay, rồi bỏ chạy, sau đó có bị phát hiện, các ngươi cũng chẳng liên quan nữa.”

Nghe xong lời này, tên thủ lĩnh chuyển từ giận dữ sang vui vẻ, gã ta đập tay xuống: "Nói đúng!"

Nói xong, vậy mà bọn họ còn tự tay thay đồ cho Lăng Thanh Vân, nhét hai cái bánh bao vào cổ áo hắn, rồi lấy một chiếc váy màu hồng sặc sỡ không biết ở đâu ra, chắc là kỹ nữ trên thuyền để lại, chúng trùm vào người hắn như trùm cái bao tải.

Lăng Thanh Vân tỏ vẻ kháng cự, ta đứng bên cạnh nghĩ, chết rồi chết rồi... Thấy dáng vẻ này của hắn, nếu có sống sót, e là cũng sẽ bị diệt khẩu…

Sau đó, tên đạo tặc vừa trói ta chợt xách cổ áo ta lên, nói: "Người này là nữ nhân thật, đáng tiếc không phải là Dạ tộc. Hay là vứt đi?”

Câu nói của gã khiến ta dựng tóc gáy, lưng đổ mồ hôi lạnh.

Ta nhất thời không sắp xếp được ngôn ngữ, cũng may, tên thủ lĩnh chưa kịp trả lời, thì Lăng Thanh Vân đã cười tủm tỉm mở miệng: “Đại ca, ngươi không biết đó thôi, đây là muội muội ta, nàng ấy cũng là Dạ tộc.”

“Vô lý, sao mắt nàng ta không lộ màu?”

"Đó là điều bình thường, bây giờ ở Trung Nguyên làm gì còn Dạ tộc thuần khiết, toàn là con lai. Lúc ta mười sáu, mười bảy tuổi, màu mắt cũng không lộ, sau này mới thay đổi.”

Rõ ràng là Lăng Thanh Vân đang bịa chuyện tại chỗ, nhưng ta sợ mình vừa mở lời, lại râu ông nọ cắm cằm bà kia, nên im lặng để hắn tự xử lý.

“Các vị huynh đài, các ngươi thử nhớ lại mà xem, từ lúc lên thuyền đến giờ, bọn ta vẫn luôn có khoảng cách, chưa từng nắm tay dắt nhau, đúng không?” Lăng Thanh Vân nói tiếp, “Nếu bọn ta là phu thê, hoặc là tình nhân, thì chắc chắn phải thân mật hơn, nếu đã không phải phu thê hay tình nhân, cô nam quả nữ thế này, chỉ có thể là huynh muội hoặc tỷ đệ mà thôi, có phải hay không?”

Lời hắn nói cực kỳ có lý, ta nhìn ánh mắt tên thủ lĩnh, có lẽ là bị thuyết phục rồi.

“Còn nữa, đại ca, ngươi đã bao giờ đi mua đồ ăn chưa?" Lăng Thanh Vân tiếp tục cười, "Khi đi mua đồ ăn, ngươi không thể chỉ mua rau mà không mua hành gừng, đúng không? Dù các ngươi không công nhận nàng ấy là Dạ tộc, nhưng nếu bán như một mỹ nhân bình thường cũng được một khoản tiền.”

Ta biết hắn muốn bảo vệ ta, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ấm ức mà nhìn chằm chằm hắn: Ngươi mới là hành.

Tên thủ lĩnh nghe xong, quả nhiên đã từ bỏ ý định vứt ta đi, gã ta cười lớn, vươn tay véo mặt Lăng Thanh Vân: "Cái miệng nhỏ này thật là lợi hại, nếu không phải ta không thích đàn ông, thì thật sự cũng muốn chơi thử một lần!”

Ta cúi đầu không dám nhìn, cái tên này, đúng là biết co biết duỗi…