Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 47: Tế Thần Phượng Hoàng

Edit: Astute Nguyễn

Lục gia bị xử lý sạch sẽ, những bến cảng thuộc Lục gia quản lý được Lăng thị thu về, số lượng kho hàng bên trong số sổ sách cũ khiến người ta líu lưỡi. Nói thật, chưa bàn đến chuyện mưu phản, hành thích vua, hành động tham ô trốn thuế này cũng đủ khiến cả nhà ông ta bị tịch thu tài sản.

Còn về quan hệ giữa ta và Lăng Thanh Vân, người bên ngoài vẫn chẳng thấy có gì thay đổi. Nhưng chỉ có mỗi bọn ta biết, sau chuyện xấu hổ ngày hôm đó, bọn ta bắt đầu trở nên xa lạ. Một mặt, chúng ta vừa thận trọng vừa khách sáo, mặt khác, không biết tại sao ta cứ có cảm giác hình như Lăng Thanh Vân đang thay tính đổi nết.

Nhưng ta không để bụng, người không thích ta rất nhiều, không phải chỉ có mình hắn. Trên thương trường không có tình người, trong thế giới này, hắn vẫn là đồng minh vững chắc nhất của ta. Trước khi tìm được cách quay về, ta chỉ có thể dốc toàn lực giúp hắn.

Một trận mưa mùa thu trút xuống, không chỉ gột sạch bầu trời trong xanh, mà còn lật chuyện quá khứ sang một trang mới, bầu không khí tràn ngập hương vị tươi mới, mọi người đều hân hoan, giăng đèn kết hoa, chào đón mùa thu hoạch và “lễ tế thần Phượng hoàng” sau đó.

“Tế thần Phượng hoàng” diễn ra hằng năm, là ngày lễ trọng đại nhất Lăng quốc. Nếu ngươi hỏi mười đứa trẻ ở trên phố thì có tới mười một đứa sẽ bảo rằng nó rất mong chờ ngày hội này.

Bởi vì ngày hôm ấy, tất cả mọi người có thể hóa trang rồi lên phố, đàn ông có thể cải trang thành phụ nữ, đào kép có thể cải trang thành tướng quân, có người tinh quái còn hóa trang thành Hắc Bạch Vô Thường ở âm tào địa phủ, thè cái lưỡi hồng, cầm xích sắt, nghênh ngang đi trên đường, hoặc phổ biến hơn thì trang điểm thành thần Phượng hoàng và các nữ thần sứ bên cạnh.

Thần Phượng hoàng được tất cả các quốc gia trong thế giới này tôn thờ, theo truyền thuyết, vị này có nghìn mắt nghìn tay, pháp lực vô biên. Nhưng mà tượng trong miếu thờ nhân gian thường có ba hình dạng. Tượng bên An quốc là hình của một võ tướng, toàn thân mặc bảo giáp, đầu đội mũ phượng, đôi mắt trợn trừng, miệng nổi trận lôi đình; còn tượng bên Phong quốc lại là một công tử mặc áo hoa, lang quân tuấn tú, một tay cầm sách, một tay kết ấn; còn Lăng quốc bên này đặc biệt hơn, cùng là thờ phụng nữ, nhưng toàn thân ngũ sắc, thắt lưng nhẹ nhàng, mi hiền mắt hậu, phổ độ chúng sinh.

Người bình thường hóa trang, cũng phải tạm vứt địa vị, danh phận hằng ngày—— thực ra, với khuôn mặt đầy phấn và lớp mặt nạ, có lẽ chẳng kẻ nào nhận ra ngươi là ai. Chỉ cần không phạm tội tày trời, hãm hại người khác thì nô tì cũng có thể trả thù chủ, môn sinh nhà nghèo cũng có thể gặp mặt bày tỏ với tiểu thư nhà giàu, công thần nhất phẩm có thể uống rượu đánh bạc với người bán hàng rong. Thử tưởng tượng một chút, bình thường ai mà không có áp lực, đau khổ và gò bó chứ? Vậy nên, người nào cũng nôn nóng tham gia ngày lễ vui vẻ này.

Trước kia, ta từng nghe nói về ngày hội này, cảm giác cũng thú vị, tuy trước đây ta từng hóa trang chạy lung tung rất nhiều, nhưng mà vẫn phải né tránh ánh mắt người đời, trong lòng thấp thỏm, sợ bị phát hiện, nhưng lúc này lại có thể cải trang một cách công khai, nghênh ngang trên phố, chẳng phải rất vui sao.

Trước ngày hôm đó, Dao Cơ trang điểm cho ta thật cẩn thận, cô nương này cũng chẳng có ý tưởng gì, nên hóa trang cho ta thành thần nữ “Dao Cơ”. Trong thần thoại, Dao Cơ búi tóc song điệp, mặc y phục màu hồng, là thị nữ bên cạnh thần Phượng hoàng, có lẽ cũng giống một vị tướng trông kho thóc trong miếu Quan Công.

Thế là ta ung dung bước ra cửa.

Cảnh tượng hôm nay quả thực rất náo nhiệt, mọi người trên phố đều hóa trang, dưới cầu có hai “Đại tướng quân” đang đấu võ, một cô nương trẻ tuổi cầm cán chổi chạy trên đường phố, gặp người nào, nàng ta cũng nói rằng mình sắp bay lên, các cửa tiệm nhỏ bắt đầu mang nồi bánh gạo chiên to đùng ra ngoài cửa bán, đống xốt ớt đỏ khiến người ta không thể không động đũa, đến cả mấy con ruồi bay lung tung cũng có gì đó rất đáng yêu.

Mặt trời dần dần hạ xuống chân núi phía tây, ánh chiều tà nhuộm một vầng kim sắc ở đám mây cuối trời, bên kia, những ngôi sao sớm đã sốt ruột, bắt đầu phát ra ánh sáng lập lòe.

Ta ngắm nhìn khung cảnh này, dựa vào lan can cầu, cầm cái xiên nhọn ăn bánh gạo.

Rất dễ chịu, nhưng lại có chút cô độc.

Hồi ở hiện đại, ta hay đi du lịch một mình. Ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ, lúc nào cũng cảm thấy rất may mắn, nhưng đồng thời, cảnh sắc càng mỹ lệ, ta càng muốn có người để chia sẻ, nhưng nguyện vọng này rất khó thực thi.

Đúng lúc này, một đám trẻ con cải trang thành quỷ thè lưỡi chạy tới, muốn xin kẹo của ta, chúng giơ tay giơ chân, lôi lôi kéo kéo.

Ta giật mình một cái, trước khi ra ngoài, Dao Cơ đã nhắc nhở ta phải mang một ít kẹo, bởi vì ở đây có một quy định bất thành văn, trong ngày tế thần Phượng hoàng, trẻ con có thể xin kẹo bất cứ ai. Kết quả là ta quên.

Từ trước tới giờ, ta sợ nhất là những đứa trẻ nghịch ngợm, nếu không cho chúng nó kẹo, chúng nó nhất định sẽ không chịu đi, hành động vô cùng thô lỗ, váy ta bị kéo tới mức sắp hỏng.

Đang lúc sốt ruột thì một “thần Phượng hoàng” đột nhiên xuất hiện bên cạnh, hắn vươn tay lấy một nắm kẹo từ trong ngực áo ra, ném một phát về phía trước, lũ trẻ lập tức chạy lên tranh kẹo, hắn chớp thời cơ kéo ta, hô to một tiếng, “Chạy!”

Bọn ta cất bước chạy vài trăm mét, cuối cùng cũng thoát. Ta nhìn vị “thần Phượng hoàng” trước mặt, đây là hình dạng của một cô gái, trên mặt vẽ phẩm màu như kinh kịch, bên ngoài mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, kết hợp với y phục tiên tử ngũ sắc và hai dải lụa. Nhưng ta vẫn nhận ra hắn qua dáng người và giọng nói: “Mộc Vân?”

Lăng Thanh Vân khẽ cười: “Khả Tâm, thật trùng hợp.”

Lòng ta phun ra một đống tiếng chửi: Thật sự là trùng hợp sao? Ta đang nghi từ đầu tới cuối, hắn vẫn theo dõi ta. Ta cảm giác dạo này hình như hắn cứ âm thầm nịnh bợ ta.

Nhưng bỏ đi, mặc kệ, hắn nói trùng hợp thì chính là trùng hợp.

Nói thật, ta vốn đang chửi thầm, đàn ông con trai lại cải trang thành con gái, nhưng hôm nay, ta từng chạm mặt mấy “thần Phượng hoàng” thân cao chín thước, râu ria xồm xoàm, dùng lụa buộc quanh người, đúng là không so sánh thì không có đau thương, Lăng Thanh Vân cải trang, đúng là đáng tin nhất trong số người ta từng gặp…

Sau đó ta theo Lăng Thanh Vân, đi dạo loanh quanh. Mặc kệ quan hệ của bọn ta bây giờ như thế nào, có hắn làm hướng dẫn viên du lịch, lảm nhảm ở bên cạnh, cũng không tồi.

Hai người đi qua quán rượu rợp cờ, qua những nhà dân treo đầy đèn đỏ, thưởng thức đủ loại đồ ăn vặt trên đường, bụng ta đã căng phồng lên, hoàn toàn không còn hình tượng gì nữa. Cuối cùng bọn ta tới bến tàu, đoàn thuyền đánh cá nhộn nhạo trên mặt nước, đây là một cái hồ nước mặn rất lớn, bên kia hồ nối liền với Phong quốc, gió thổi qua hồ, mang theo mùi tanh đặc trưng, nhưng lại có cảm giác tươi mát. Đây chính là “câu đêm” nổi tiếng ở Lăng quốc, có một số loài cá dễ bắt vào ban đêm hơn, căn cứ vào khoa học thì là “tính hướng sáng”, chiếc thuyền nào cũng treo một cái đèn ở trên đầu, bọn cá chen chúc, mặc cho người ta câu.

Cả thuyền đánh cá và bờ biển lúc nào cũng có ngư dân, bọn họ đi chân trần, hai ba người cùng nâng một chiếc sọt, sọt đầy ắp cá, thỉnh thoảng lại có một con nhảy ra bên ngoài.

Tuy hôm nay là ngày lễ lớn, nhưng những người đi kiếm ăn không có tâm trạng hóa trang, hiếm lắm mới thấy một người trẻ, cắm một cọng lông vũ trên đầu, coi như có theo phong trào, khiến người ta bật cười.

Có mấy người phụ nữ đi theo đoàn đánh cá, ta nhìn kỹ, mới phát hiện ra bọn họ làm cái gì:

Nhìn qua, các nàng mang dáng vẻ cực kỳ nghèo khổ, thỉnh thoảng lại cúi người xuống, mò mẫm thứ gì trên mặt đất. Mắt võng của những chiếc sọt đó nhỏ tới mức không một con cá nào chui lọt, chỉ có mấy thứ rất nhỏ như tôm, cá bột, hoặc là cua đứt chân mới rơi xuống mặt đất, bởi vì không đáng giá nên người đánh cá sẽ bỏ qua, mấy người phụ nữ đó ra nhặt về.

Lăng Thanh Vân nhìn khung cảnh này, rồi đột nhiên mở miệng: “Thật hoài niệm… Khi còn nhỏ, mẹ ta thường đưa ta đi mót đồ y như vậy.”

Ta không ngờ đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này, bèn nhìn sang, lớp phấn trên mặt hắn đã biến mất, chỉ còn đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh.

Chẳng trách hắn lại thích ăn tôm khô…

Ta ngẫm nghĩ, chẳng khác nào đang phá án. Ta có thể hình dung ra cảnh tượng đó, trong bữa cơm rau, hiếm lắm mới có chút đồ mặn, một đứa trẻ đang ngồi cùng mẹ, cố gắng nhặt những con tôm nguyên vẹn ra đặt vào bát, giữ lại để cuối ăn.

Khi ta còn nhỏ, mặc dù không giàu có, nhưng dù sao cũng là hiện đại, vẫn được ăn cá ăn tôm. Nhưng mà, đám anh em họ của ta lúc nào cũng thò đũa bới thức ăn, chọn hết phần tôm được bóc vỏ, chỉ chừa cho ta mỗi một ít tôm khô.

Đây chắc là lý do ta ghét tôm khô nhất.

“Hai vị quý nhân, có muốn xem câu đêm hay không?” Đang nghĩ ngợi, thì mấy người đánh cá đã đến gần, cúi đầu khom lưng đúng phép.

Ta sửng sốt, sau đó nhớ ra Lăng Thanh Vân từng giới thiệu trước đó, không biết là ai nảy ra chủ ý ấy, đưa khách du lịch vào tham quan ngư trường, câu đêm chính là kế sinh nhai cơ bản của ngư dân, nhưng đối với người ngoài, đó lại là trải nghiệm mới mẻ, vậy nên con nhà nào giàu một chút sẽ trả tiền lên thuyền, ngắm nhìn khung cảnh câu đêm.

Tiền này rất dễ kiếm, các ngư dân thấy bọn ta trang điểm sang trọng, bắt đầu nhao nhao vây quanh hỏi.

“Lên thuyền chúng tôi đi, thuyền chúng tôi to lắm.”

“Đến đây đi, đến đây đi, lên thuyền xem cá tôm nhảy tanh tách, rất thú vị!”

Bọn họ chào hàng nhiều làm ta cũng hứng thú, ta quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh Vân, thể hiện mong muốn trong lòng.

Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm, rồi lấy một vụn bạc nhỏ ra, chọn một con thuyền thoải mái nhất, dẫn ta lên.