Edit: Astute Nguyễn
Sáng sớm, tia nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa hoa, chiếu thẳng vào mặt ta.
Ta mở mắt, phát hiện lưng mình bị cấn vào các cạnh giường, thật sự rất đau, ta cứ ngủ như vậy một đêm, Lăng Thanh Vân vẫn nằm trong lòng ta, nửa đêm ta đã lấy chăn bọc hắn lại, bây giờ nhìn qua, chẳng khác nào một đứa trẻ to xác.
Ta sờ trán hắn, không nóng nữa.
Cơ thể tên này vẫn trâu đấy.
Ta vừa mới chạm vào, hắn đã bừng tỉnh, đôi mắt phượng mờ mịt như sương dần dần mở ra.
Ta bị hắn ôm cả một đêm, hơn nữa bởi vì trong lòng có quỷ, nên cảm giác có gì đó rất mờ ám, ta vốn định đợi hắn tỉnh lại sẽ từ từ giải thích cho hắn.
Không ngờ, việc đó không cần thiết.
Hắn vừa mới nhận thức được tình hình, đã vội vàng bắn ra đằng sau, rời khỏi cơ thể ta, nhanh nhẹn che chăn lại, giống như phản ứng khi chạm vào than bỏng vậy.
Bàn tay ta khựng lại giữa không trung, cả người hơi ngây ra, không biết nên vươn ra hay thu về.
Ta nhìn thấy ánh mắt né tránh của hắn, toàn là kinh hoàng và sợ hãi.
Ánh mắt đầu tiên của một người vừa tỉnh khỏi cơn mê, tuyệt đối không thể dối trá được.
Ta cảm giác như bị đâm một nhát dao.
Không biết tại sao, ta đột nhiên nhớ ra, em trai họ từng khóc lóc làm loạn muốn cướp con thú bông trong tay ta, nhưng khi đã lấy được, nó ném thẳng xuống mặt đất, mạnh tới mức khiến đầu con thú văng ra.
Ngày hôm qua, rõ ràng hắn là người gây chuyện, đòi ôm ta bằng được. Nhưng biểu cảm bây giờ, chẳng khác nào em trai họ của ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.
Vô cùng nhếch nhác, áo choàng và sam y bị kéo tới mức lộn xộn, lớp lụa quấn trước ngực thì nhăn nheo, trên đó ướt đẫm, không biết do mồ hôi hay nước miếng của hắn.
Ta hiểu tình huống ngày hôm qua không thể đánh giá theo lẽ thường, thậm chí ta còn chưa trách hắn theo hướng tục tĩu.
Nhưng đồng thời, ta cũng mong hắn hiểu, ta không có ý đồ nhân cơ hội quyến rũ hắn.
Nói rộng hơn, ta mong ít nhất hắn có thể buông ta ra một cách lịch sự, chứ không phải chạy như chạy trốn khỏi đầu trâu mặt ngựa gì đó.
Người mẹ tiểu tam của ta từng nói một câu rất chân thành, đại khái là, người đàn ông có thể tiếp xúc cơ thể với con, chưa chắc đã yêu con, nhưng nếu hắn đã bài xích chuyện tiếp xúc cơ thể thì chắc chắn là không có hứng thú với con.
Ta đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười.
Trái tim ta vốn dĩ tràn ngập bong bóng hồng.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, bong bóng đã tan hết, để người ta thấy rõ, đó chẳng qua chỉ là một chậu xà phòng dơ bẩn mà thôi.
Ta chưa bao giờ mong đợi bản thân được như nam nữ chính nguyên tác, thề non hẹn biển đối phương là duy nhất, nhưng mấy ngày hôm nay, trải qua bao nhiêu chuyện, hắn nói cho ta biết bí mật về phụ thân hắn, vào khoảnh khắc sinh tử, trao cho ta binh phù… Tất cả mọi thứ đều khiến ta lầm tưởng, bản thân có một chút gì đó đặc biệt.
Lúc này ta mới đau đớn phát hiện, hình như chính Vũ Đào cũng đã lầm tưởng như thế.
Con người Lăng Thanh Vân dối trá như vậy, nếu hắn mà muốn, hắn có thể khiến bất kỳ cô nương nào đó cảm thấy bản thân đặc biệt hơn người khác một cách dễ dàng.
Nhất là cô nương hắn muốn lợi dụng…
Lúc này hắn chỉ cách ta có nửa thước, hắn siết chặt chăn, cúi đầu, nói với ta: “Thực sự xin lỗi.”
Lời xin lỗi của hắn, khiến ta phải bật cười.
Hắn xin lỗi cái gì chứ?
Nếu là với cơ thể này, xin lỗi vì đã có những hành động đường đột khi mất tỉnh táo.
Thế thì cũng không cần thiết, bởi vì cơ thể này vốn là của An Khả Tâm, nàng ấy từng mang thai đứa con của hắn, ôm ngủ một đêm cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Còn nếu với ta.
Thì hình như cũng chẳng cần, ta có hảo cảm với hắn, nhưng trên đời này, không có đạo lý nào chứng tỏ, ta thích một ai đó thì đối phương nhất định phải thích lại ta.
Trong chuyện tình cảm, câu người ta không muốn nghe nhất chính là “thực sự xin lỗi”.
Năm đó khi cha bỏ rơi mẹ ta, câu cuối cùng của ông ấy cũng là “thực sự xin lỗi, đều tại anh sai”. Câu nói ấy khiến lửa giận ngùn ngụt của mẹ ta như đấm vào bịch bông.
Nhưng mà, không quan trọng.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, sau đó thong thả cụp mắt xuống.
Là ta nên tự ý thức được sai lầm của mình: Cho dù đã liên tục nhắc nhở bản thân, quan hệ giữa hai ta rất rõ ràng, không nên xuất hiện những ảo tưởng không đáng có, nhưng khoảng thời gian này, ta đã để bản thân đi quá xa, quá giới hạn.
Vậy nên, đã đến lúc trở về đúng vị trí của mình rồi.
Thế là, ta cũng nhanh nhẹn sửa sang lại y phục trên người, vuốt lại nếp nhăn hắn gây ra cả đêm qua, sau đó lúng túng nở một nụ cười lễ phép: “Hôm qua tình huống đặc biệt, ngươi biết mà.”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại bằng ba từ khô khan: “Ta biết…”
Sau đó cả hai rơi vào im lặng một hồi lâu.
Chỉ còn lại những cảm xúc hỗn loạn bên trong lòng, ngoài mặt, cả hai người, chẳng ai muốn làm to chuyện thêm nữa.
Hắn lặng lẽ mặc lại trung y và áo ngoài, cầm lấy hổ phù mà ta vừa trả.
Sau đó Lục gia để hắn toàn quyền xử lý.
Dùng cơm trưa xong, ta đến Vô Nhai các.
Lần này đến không phải để đọc sách, mà là trong Vô Nhai các có một mật thất, Hồng Trọng trồng hoa kính ở nơi đó.
Ta gõ nhẹ ba cái, Hồng Trọng mới ra mở cửa giúp, rồi kính cẩn khom người trước mặt ta.
Ta tiến vào mật thất, bốn phía xung quanh phòng toàn là gương, cảm giác như bước vào kính vạn hoa.
Ta nghiêm túc quan sát gương đồng, vừa nhìn thấy đã khẽ giật mình.
Từ lúc tới thôn Thập Hoang, đến khi tham dự Tế Thú Đại Hội, rồi lên đảo Lưu Tiên, lâu lắm rồi ta không nhìn kỹ bản thân trong gương.
Gương mặt này, đường nét này vẫn chính là An Khả Tâm, nhưng mà khác một trời một vực so với ngày đầu tiên ta xuyên tới, không còn dáng vẻ danh môn khuê tú dịu dàng mềm mại.
Nếu như phải giải thích chi tiết hơn, nguyên chủ An Khả Tâm vốn dĩ hay vẽ lông mày khói (1) đang phổ biến đương thời, ta thấy không ít phu nhân ở Tế Thú Đại Hội cũng vẽ dạng lông mày này, nhưng mà ta không thích, nên đã sai thị nữ vẽ mày viễn sơn (2) tự nhiên hơn. Từ khi bắt đầu tới thôn Thập Hoang, lăn lộn giữa mưa gió bão bùng, làn da ta không còn trắng nõn, trơn bóng như hồi mới tới, đen đi rất nhiều.
(1) Một loại lông mày giống như nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
(2) Một loại chân mày thon dài, màu sắc nhàn nhạt.
Khác hơn một chút, có lẽ là ở ánh mắt.
Ánh mắt phản trong gương đồng vừa lạnh lẽo vừa ương ngạnh, không còn thần thái vừa nhìn đã thương như hồi mới xuyên tới, có chút gì đó rất giống ta ở hiện đại, Tiểu Vương từng trêu đùa bảo rằng, ánh mắt của ta có khi còn dọa được chó hoang chạy.
Nếu đặt cơ thể An Khả Tâm lúc ta vừa mới xuyên đến ở trước mặt, ta sẽ cảm giác, hai người chính là tỷ muội, chứ không phải cùng một người.
Chẳng lẽ đây là tâm sinh tướng sao, hay nói đúng hơn là cơ thể càng ngày càng giống với linh hồn mà nó dung chứa?
Ta vuốt ve gương mặt của mình, thầm chế giễu, nói không chừng người mà cái tên Lăng Thanh Vân này thích, chính là An Khả Tâm chân chính, cho nên khi con người thay đổi, hắn cũng không còn thích nữa…
Lúc này Hồng Trọng tiến lên, cho ta xem hạt giống hoa kính mà ta đã mang về.
Hiệu quả làm việc của Hồng Trọng rất cao, mới được có mấy ngày mà nàng ta đã thu thập được nước từ suối nước nóng nhiều nơi, thả các hạt giống vào bình pha lê, rồi cẩn thận dán nhãn, ký hiệu nguồn gốc từng loại nước, có lẽ là đang thí nghiệm xem loại nước nào phù hợp nhất cho hoa kính sinh trưởng.
Ta nhìn chằm chằm những hạt giống trong bình pha lê.
Lúc vừa mới đem về, ta từng chạm vào chúng nó, hạt nào cũng cứng y như hạt đậu bằng sắt, bên ngoài đen sì, vỏ thì thô ráp.
Cho dù bây giờ có ngâm trong nước nóng, ta cũng không chắc chắn hạt nào sẽ nảy mầm và khi nào sẽ phát triển.
Có lẽ chỉ mỗi mình ta biết, ta mang đống hạt giống này về, không hoàn toàn là vì Lăng Thanh Vân.
Lúc hắn kích hoạt hoa kính, chiếu toàn bộ cảnh tượng của Thạch Thủ Nghĩa, thật ra một suy nghĩ đã xuất hiện trong đầu ta:
Đây, chẳng phải đồng nghĩa với việc trở về không gian quá khứ sao?
Vậy nghĩa là hoa kính có liên quan tới sự thay đổi của không gian và thời gian, rất có thể, nó chính là nhịp cầu nối liền hai thế giới nào đó.
Không sai, ta chưa từng quên mất hy vọng trở về hiện đại.
Chuyện xảy ra lúc sáng, Lăng Thanh Vân có vẻ rất bạc bẽo với ta.
Nhưng thật ra, ta nào dám phủ nhận việc mình đang suy nghĩ có lỗi với hắn.
Bọn ta là cùng một kiểu người, thích hơn thua được mất, ưu tiên hàng đầu của bọn ta, mãi mãi là bản thân mình.