Edit: Astute Nguyễn
Cho dù bị cáo đang kêu oan ngập trời, nhưng chủ thẩm có thiên vị đến mấy cũng khó mà giải vây cho Lục gia: Vốn dĩ những chứng cứ liên quan tới vụ án đã rành rành ở đó.
Nhân chứng đầy trong phòng, chưa kể đến chiếc túi thơm trên người Lục Thanh Lưu, tra ra quả nhiên có thành phần ô lan.
Về phần động cơ gây án, không có gì phải bàn cãi, xa thì là vụ tăng thuế biển, gần thì là chuyện con trai duy nhất của nhà họ Lục đang phải chịu khổ ở trong lao, mâu thuẫn giữa Lục gia và Lăng thị cũng chẳng phải là ngày một ngày hai.
Nếu người thường nhìn vào, lực lượng của Lục thị không nhỏ, trên triều đình, đâu đâu cũng là họ hàng và phe phái, có câu tiền hô hậu ủng, bao che giấu giếm lẫn nhau, mỗi khi gặp chuyện thì thay nhau nói bóng nói gió, tạo áp lực cho những người còn lại. Nhưng dù sao, tội danh nghiêm trọng như mưu phản, hành thích vua thì khác, không kẻ nào dám tới đây để bị liên lụy, người ta nói cây đổ hồ ly tan bầy, giậu đổ thì bìm leo, các môn đồ và họ hàng xa của Lục thị nhất thời cũng cảm thấy bất an, nhanh nhẹn vạch giới hạn. Thái độ ngày xưa và bây giờ khiến người ta cũng phải cảm thán thế giới kỳ diệu.
Ta bắt giữ sạch sẽ toàn bộ Lục thị, chờ đợi Lăng Thanh Vân tỉnh lại sẽ xử lý.
Không sai, mọi người đều đang đợi Lăng Thanh Vân tỉnh lại.
Vị đại phu đen gầy họ Lý kia nói Lăng Thanh Vân có thể tỉnh, phương pháp rất đơn giản, chỉ cần liên tục cho hắn uống nước, làm hắn đổ mồ hôi, khi bài tiết hết độc, hạ sốt thì người sẽ tỉnh lại. Bọn ta nghe thấy kiểu chẩn bệnh này giống như nghe lời Phật răn.
Lăng Thanh Vân sốt cao, mất sạch ý thức, đôi mắt hắn khép hờ, môi khô tới nỗi nứt ra từng mảnh, hắn càng uống nước càng toát nhiều mồ hôi. Ta và mấy người Dao Cơ, Ngô Đồng không quản chuyện nam nữ, cởi hết y phục của hắn xuống, chỉ chừa lại mỗi chỗ che bộ phận xấu hổ kia, để hắn nằm sõng soài trên giường, thay phiên nhau cầm khăn lông lau người, tránh để mồ hôi nhớp nháp quá, tắc nghẽn quá trình bài độc, đồng thời lo nhiệt độ cao quá sẽ không tốt.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cơ thể của hắn, tuy dáng vẻ khá gầy, nhưng khi cởϊ qυầи áo, thật ra trông vẫn săn chắc, cơ bụng rõ ràng, đường nét mượt mà, hai cái chấm nhỏ trước ngực, cảm giác cứ như chưa phát triển hoàn toàn.
Haizzz, ta đang nhìn cái gì vậy… Ta vội vàng lắc đầu, chuyển tầm mắt đi.
Sau đó ta bỗng chú ý tới, trên người hắn có không ít vết thương, vết thương do kiếm thì ta có thể nhận ra, dù sao cũng là người tập võ, nhưng vẫn còn vài vết thương nho nhỏ, hình như là bị bỏng, ta cũng chẳng rõ tại sao người ta có thể bỏng ở sau bả vai thế này.
Thế là ta thuận miệng hỏi Ngô Đồng, có biết vết thương đó là do đâu không.
“Này ư, là do phu nhân của Lão quốc chủ dùng trâm nóng áp lên,” Ngô Đồng vội vã giúp hắn hạ nhiệt, nên cũng không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra.
Dao Cơ bên cạnh quát nhẹ một tiếng: “Ngô Đồng!”
Chỉ bằng một câu nói, nhưng cũng đủ khiến ếch ngồi đáy giếng là ta đoán ra bảy tám phần.
Phu nhân Quốc chủ ban đầu, chính là Phong Tuyên Nhược, cô cô của Phong Gian Nguyệt.
Trong nguyên tác từng đề cập đến việc đích mẫu không đối xử tốt với hắn, nhưng lúc đó ta chỉ cho rằng, đánh đập hay mắng chửi ở thời cổ đại, vẫn tính là bình thường, bây giờ xem ra, bà ta cố ý áp trâm nung đỏ lên người khác, đúng là tàn độc.
Cái tên này… Cũng thật là đáng thương…
Đang ngẫm nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy người trên giường ho khụ một tiếng, trong miệng lẩm bẩm vài âm thanh đơn lẻ.
Đám người bọn ta vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng, hai mươi tiếng đồng hồ trước đó, hắn yên lặng tới nỗi chẳng khác gì một người đã chết.
Xem ra phương pháp uống nước để toát mồ hôi này quả thực rất hữu hiệu, ta vội vàng đỡ hắn dậy, vòng cánh tay tới, lấy một chút nước ấm, rồi đút từng muỗng từng muỗng cho hắn.
Không ngờ, lúc hoàn toàn hôn mê, hắn còn có thể mở miệng, nhưng bây giờ đã có một chút ý thức, lại không tỉnh táo cho lắm, cứ như một đứa trẻ con nghịch ngợm, hắn nhắm mắt, xoay đầu đi, không chịu uống.
Ta dở khóc dở cười, vừa dỗ vừa lừa, nhẹ nhàng gọi hắn là “Mộc Vân”, rồi đưa muỗng theo, khó khăn lắm mới đút được nửa chén nước, ta cảm thấy yên tâm hơn một chút, đưa chén cho cung nhân.
Không biết động tác của ta có khiến hắn hiểu lầm là sắp rời đi không, ta đột nhiên bị kéo mạnh một cái, cả người bị tóm quay lại, va vào cạnh giường, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Sau đó, ta chợt nghe thấy tiếng: “Mẹ… Đừng đi…”
Ta ngây dại nhìn người đàn ông nửa trần ở trong lòng, mặt còn đỏ hơn cả hắn.
Ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn các cung nhân, Dao Cơ và Ngô Đồng đều né tránh ánh mắt, giả vờ không nghe thấy gì.
Ta cố chống người dậy, nhưng ta càng tránh, đứa trẻ to xác đang ốm càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngang ngược áp đầu vào ngực ta, ôm mãi không chịu buông, hắn vươn tay vào trong áo trong, nắm lấy áσ ɭóŧ của ta.
Này, này… Ta có thể hiểu đây là tình huống đặc biệt, nhưng tư thế này, xưng hô này, hình như ai nấy cũng xấu hổ…
Cuối cùng, vẫn là Dao Cơ nhạy bén, cất lời đầu tiên: “Nếu không thì, Phu nhân, chúng nô tỳ ra ngoài điện chờ, nếu có việc gì, người cứ gọi chúng nô tỳ một tiếng nhé?”
Ta chật vật gật đầu. Được được, các ngươi mau đi đi, nếu không cảnh tượng ở đây sẽ thành xuân cung đồ mất, ta thật sự rất ngượng…
Chỉ trong giây lát, đại điện đã hoàn toàn trống không, chỉ còn mỗi ta và Lăng Thanh Vân, hắn vẫn cứ ôm chặt ta không rời.
Nhưng xung quanh không còn nhiều người nữa, ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nhẹ nhàng gom tóc hắn lại, thấp giọng nói: “Không đi, ta không đi đâu hết.”
An ủi thật lâu, tay hắn mới thả lỏng ra một chút, ta cảm giác lớp áσ ɭóŧ mỏng manh bị hắn nắm chặt đến mức toàn là mồ hôi.
Bọn ta tiếp tục giằng co một hồi, cuối cùng cũng tìm được tư thế tạm chấp nhận được. Hắn nằm trong lòng ta, ngủ thϊếp đi.
Còn ta, bây giờ mới có thời gian suy nghĩ lại một ngày hỗn loạn, load lại sự việc đã xảy ra hôm nay.
Độc của hắn thật sự do Lục gia hạ sao?
Ta biết chứng cứ rất rõ ràng, nhưng bởi vì quá rõ ràng nên ta mới cảm thấy không đúng.
Ta nhớ lại những chuyện quá khứ hắn nói với ta trong Vô Nhai các.
Tại sao đột nhiên hắn lại nói ra bí mật đó, giống như một người biết mình chuẩn bị chết.
Ta đột nhiên khẽ rùng mình.
Nếu vậy, có nghĩa là hắn đã sẵn sàng cho việc chết rồi ư?
Tự biên tự diễn, ăn ô lan, mưu hại Lục gia…
Nhưng mà, có gì đó hơi phi lý, xác suất chết vì độc ô lan không phải 100%, cho dù có tới một nửa khả năng, một người bình thường mà cũng dám ăn sao? Có kẻ nào dám đánh cược vào một nửa khả năng ấy chứ?
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên ta lại nhớ ra, lúc ở đảo Lưu Tiên, ta từng nói một câu.
Ta nói: Dòng máu của người Dạ có thể kháng độc, có thể chịu đựng chất độc gấp mấy lần người thường.
Vậy thì... Có phải có một khả năng như thế không?
Sau khi phụ thân hắn dính bẫy, bị độc chết từ từ, Lăng Thanh Vân đã có ý định dùng chính bản thân để đánh vỡ quyền lực khuynh triều của Lục gia, chẳng qua vẫn đắn đo tiếc mạng, chưa dám thực thi. Mãi đến gần đây, hắn biết được bản thân lại có một lợi thế mạnh như vậy, cuối cùng mới dám đánh liều?
Nghĩ đến đây, ta giơ tay trái lên đặt trước mũi hắn.
Móng tay hắn lúc nào cũng được cắt ngắn, giữ sạch sẽ, nhưng hôm nay ngón út lại dài ra một cách bất thường.
Ta ngửi thử, quả nhiên có mùi hương thanh tịnh, nhạt đến mức suýt không nhận ra…
Ta nhếch môi cười, nhìn nhân vật phản diện nằm trong lòng.
Lúc này, hắn ngủ ngon đến mức ngây thơ như một đứa trẻ, hàng mi cong dài như chiếc quạt nhỏ xíu, tạo thành cái bóng mờ trên gương mặt đỏ bừng vì sốt.
Cơ thể hắn tỏa ra mùi hương hỗn loạn, là mùi mồ hôi trộn lẫn với hương quýt ngọt ngào, và mùi thuốc đắng chát còn thừa ở trong chén.
Mùi hương rất kỳ quặc.
Y hệt như con người hắn vậy.
Ta biết mình đã xong đời rồi.
Rõ ràng đã biết hắn không phải người tốt, khẩu phật tâm xà, dối trá ích kỷ, khuôn mặt lúc nào cũng trưng ra vẻ tươi cười, bụng dạ lúc nào cũng tìm cách tính kế người khác, thật sự không phải một con người nên yêu.
Nhưng mà khoảnh khắc này, ta như bị mắc kẹt trong mùi hương kỳ lạ ấy, không thể nào làm ngơ, cuối cùng cũng không thể phủ nhận rằng bản thân đã động lòng.
Có lẽ… Ta không khỏi suy nghĩ tham lam, liệu hắn có chút cảm tình nào với ta không?
Nếu không, đáng lẽ vào khoảnh khắc đứng trên bờ vực sinh tử, hắn không nên giao món đồ như hổ phù vào tay ta…
Ta cảm thấy vô cùng hỗn loạn, cúi đầu nhìn hắn.
Hắn đang ghé sát vào trong lòng ta, xương bả vai nhô lên, vết sẹo bỏng trên đó vô cùng lóa mắt.
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cúi đầu hôn nhẹ vào vết sẹo của hắn—— dù sao ngày mai hắn cũng không nhớ nổi.
Cổ họng hắn chợt phát ra âm thanh nức nở, giống như vết thương cũ năm xưa vẫn còn đau nhói.