Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 42: Lục Gia Tiến Cử Yến Oanh

Edit: Astute Nguyễn

Khi trở về kinh Nam Hải của Lăng quốc, việc đầu tiên ta và Lăng Thanh Vân làm là đi tìm Hồng Trọng thật để tìm hiểu phương pháp gieo trồng và tập tính của hoa kính.

Tin tức nửa tốt nửa xấu. Tin tốt là Hồng Trọng quả thực biết câu trả lời, nàng ta dùng thủ ngữ nói rằng cần thu thập nước suối từ các nguồn nước giống như trên đảo Lưu Tiên. Tin xấu là nó rất phiền phức và khó chăm sóc, muốn cây ra hoa nhanh thì mấy tháng, chậm thì mấy năm.

Thôi được, đậu phụ nóng hổi không thể ăn vội. Lăng Thanh Vân quyết định coi việc trồng hoa kính là nhiệm vụ bí mật và giao cho Hồng Trọng. Sau đó, nhịp sống của bọn ta lại trở về bình thường.

Nhìn thấy tường thành xanh và mái ngói đen của cung điện từ xa, ta cảm thấy trong lòng ấm áp hơn đôi chút. Những ngày qua chúng ta đã trải qua không ít khó khăn, bây giờ càng “vô đoan cánh độ Tang Càn thủy; khước vọng Tinh Châu thị cố hương (1)”.

(1) Trích bài “Độ Tang Càn” trong cuốn Tập Thơ Đường Tống Tuyển Dịch, có nghĩa: Bỗng dưng lại sang sông Tang Càn; ngoảnh nhìn Tinh Châu, lại thấy như quê cũ.

Bọn ta vừa vào cung, một đám cung nhân đã được thông báo, chạy ra đón. Người đứng đầu khiến ta hơi kinh hãi.

Ta chưa từng gặp cung nữ này bao giờ, gương mặt hình đào, thân hình đầy đặn kèm thêm một đôi mắt lấp lánh, trông rất xinh đẹp.

Ta nhìn xuống tay của ả ta, làn da mềm mại trắng trẻo, không giống những cung nữ khác thường xuyên làm việc vất vả, nên bàn tay xuất hiện dấu hiệu tuổi tác.

Trong lúc nói chuyện, cô nương kia đã tiến đến đỡ Lăng Thanh Vân xuống ngựa, vô tình hữu ý đứng rất gần, bộ ngực dường như sắp chạm vào người Lăng Thanh Vân.

Lăng Thanh Vân liếc nhìn cô nương kia một cái, ánh mắt xẹt qua một tia nghi ngờ nhưng ngay lập tức hắn đã mỉm cười, hỏi ma ma dạy dỗ cung nữ: “Ma ma, người này trông lạ quá?”

Ma ma bước đến cung kính đáp: “Bẩm Quốc chủ, đây là cung nữ mới, được Lục gia chọn lựa. Tổng cộng có mười người, vì dạo này Quốc chủ thường xuyên vắng mặt, nên chưa kịp bẩm báo, tất cả đều được giao cho lão nô dạy bảo. Hôm nay mới được bái kiến Quốc chủ. Nếu Quốc chủ thấy họ thô kệch, lão nô sẽ đuổi bọn họ đi.”

Nói xong, ma ma ra lệnh cho mười cung nữ bước ra khỏi hàng, quỳ xuống để Lăng Thanh Vân và ta xem qua.

Ta nhìn qua, cả mười người đều xinh đẹp, mỗi người một vẻ... Trông chẳng giống các cung nữ khác chút nào.

Một cảm giác rất khó miêu tả, mặc dù Dao Cơ và Ngô Đồng cũng là mỹ nhân thanh tú, nhưng khi ở bên cạnh, ngươi sẽ cảm thấy, hai người họ chỉ chăm chú làm việc, còn những cô nương này, giống như những con chim chỉ vàng, được tuyển chọn đặc biệt.

Cung nhân sao, lỗ hổng mờ ám hiện ra rõ rành rành. Giống như Hoa Tập Nhân với Giả Bảo Ngọc (2), thị thϊếp nhưng mang danh phận nha hoàn, có ngủ cũng chẳng ai dám nói gì.

(2) Hai nhân vật trong “Hồng Lâu Mộng”.

Ta còn nghe thấy một từ quan trọng trong lời của ma ma: “Lục gia”.

Có phải là Lục gia đầu têu chống lại thuế biển trước đây không? Lăng Thanh Vân tốn bao nhiêu công sức mới bắt được đứa con trai duy nhất, nhằm giảm bớt khí thế của họ.

Vậy mà giờ đây họ lại tiến cử mười mỹ nữ đến đây, đang có ý gì vậy? Đang thể hiện thiện chí hòa bình, hay còn có âm mưu gì khác?

Hơn nữa, ma ma này cũng là một người dày dạn kinh nghiệm, Lục gia gửi những cô nương này tới, chắc chắn bà ta không dám từ chối, nên đã đá quả bóng sang cho Lăng Thanh Vân, xem Quốc chủ có tiếp nhận hay không.

Còn ta thì muốn xem xem thái độ của Lăng Thanh Vân thế nào.

Lăng Thanh Vân quét mắt nhìn từng cô nương, trên mặt hiện lên nụ cười hòa nhã, hắn chợt dừng lại bên cạnh cô nương vừa đỡ mình xuống ngựa, cất giọng ấm áp hỏi: “Ngươi tên gì?”

Cô nương mặt đào vội vã quỳ xuống nói: “Hồi bẩm Quốc chủ, nô tỳ tên Vũ Đào.”

“A, vũ hậu đào hoa (3), rất có ý nghĩa.”

(3) Hoa đào sau mưa.

Cô nương nhận được lời khen ngợi, không khỏi tỏ ra vẻ kiêu hãnh, ngẩng mặt lên, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp quyến rũ, những người khác thấy tâm trạng của Quốc chủ đang tốt, gương mặt cũng từ từ thả lỏng.

Lăng Thanh Vân lại tiếp tục cười nói: “Người Lục gia chọn, đúng là vui tai vui mắt. Khi Dao Cơ và Ngô Đồng đến tuổi rời khỏi cung, cung điện vẫn nên có người để sai bảo. Giữ lại đi, ma ma dạy dỗ cho cẩn thận.”

Nghe Quốc chủ mở miệng vàng, tất cả cung nữ đều quỳ xuống, đồng thanh tạ ơn.

… Đây có coi như chấp nhận tiến cử của Lục gia không? Ta thầm nhủ, hắn đang muốn hòa hoãn quan hệ với Lục gia sao?

Tính ra, chuyến đi Tế Thú Đại Hội và hành trình lên đảo Lưu Tiên, Lăng Thanh Vân đã không ở vương cung hơn nửa tháng.

Ta rốt cuộc cũng biết được hậu quả của việc bỏ bê kinh thành lâu như vậy. Vừa vào đến cửa cung Bích Lan, đống tấu chương đã đổ xuống, suýt nữa chôn vùi bọn ta bên trong…

Quả thực không có cái gì gọi là ngày tháng bình yên cả, mọi thứ đều phải có một người gánh vác.

Ta và Lăng Thanh Vân đắm chìm trong đống tấu chương, giúp hắn phân loại. Những tấm thiệp vấn an hằng ngày thì trực tiếp loại bỏ, những công việc nhỏ chỉ cần một hai câu trả lời cũng để sang một bên, đại sự phải hao tâm tổn trí chất thành một đống.

Sau đó ta phát hiện một cuốn sổ có tua rua đỏ, rõ ràng là tấu chương nộp chung, mới được gửi tới hôm nay.

Ta đưa cho Lăng Thanh Vân nhìn qua, sắc mặt hắn thay đổi, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Có phải chuyện của Lục Thanh Lưu không?” Ta nghi ngờ nói.

Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cười rộ lên: “An Khả Tâm, mắt ngươi có thể nhìn xuyên thấu à?”

Ta mỉm cười: “Gì mà xuyên thấu chứ, chẳng qua vẫn nhớ chuyện ngươi từng nói với ta thôi.”

Ngọn nguồn của việc này phải kể ngược lại thời điểm trước khi Tế Thú Đại Hội diễn ra, Lăng Thanh Vân lợi dụng đứa con trai duy nhất của Lục gia, khiến bọn họ phải thỏa hiệp vụ thuế biển, Lục gia phải nghiến răng nghiến lợi tăng thêm ba đồng thuế.

Sau đó, có người giới thiệu Lục Thanh Lưu, một nhánh gần của Lục gia, làm Thủ phụ Thái y viện.

Lúc ấy, Lăng Thanh Vân vô cùng khinh thường, nên đã lén nói với ta, hắn từng có kế hoạch dạy y thuật ở nông thôn: Tập hợp một nhóm thanh niên từ các vùng quê, nhờ các y sư ở kinh thành huấn luyện, học y thuật xong sẽ gửi trở lại quê cũ để phục vụ, kết quả Lục Thanh Lưu đã phản đối đầu tiên, cuối cùng không giải quyết được chuyện gì.

Đúng vậy. Danh môn vọng tộc rất cao ngạo, ngay cả khi hoàng thân quốc thích có mẹ xuất thân thấp kém tới chơi, vừa nhấc mông đi về, họ đã đốt luôn chiếc ghế xếp, chứ nói gì tới lang trung miền quê.

Vì vậy, Lăng Thanh Vân đã dùng lý do tham gia Tế Thú Đại Hội để hoãn lại tấu chương, coi như một cách để Lục Thanh Lưu biết khó mà lui.

Không ngờ lần này trở về, đối phương không những không nhượng bộ, mà còn làm to chuyện hơn, thậm chí có bốn năm người cùng gửi tấu chương, nếu ngươi không thấy thì ta sẽ kêu lớn hơn, khí thế hơn.

Nếu tất cả mọi người đều nói ai đó ưu tú, có thể là người đó ưu tú thật, nhưng cũng có khả năng là kết bè kết phái, tạo áp lực cho nhau.

Bởi vậy Lăng Thanh Vân thấy khó chịu là đương nhiên.

Bọn ta đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe ngoài cửa có giọng nói nũng nịu: “Quốc chủ, ma ma bảo chúng nô tỳ đến xem, Quốc chủ có khát nước không? Có cần người dâng trà hay không?”

Ta liếc mắt nhìn qua, là Vũ Đào. Ả ta dẫn theo vài cung nữ khác, toàn thân mặc bộ đồ xanh lá nhạt, bên ngoài phủ thêm lớp sa mỏng, ả ta đứng trước cửa cung, cúi đầu hỏi.

Cái gì mà ma ma nói, ta âm thầm mỉa mai. Lăng Thanh Vân phê chuẩn tấu chương, lúc nào cũng tránh màu mè hết sức có thể, cùng lắm là để người quen cũ là ta hoặc Dao Cơ, Ngô Đồng ở bên cạnh mài mực xếp giấy giúp.

Nhưng lúc này, ta im lặng, chờ xem hắn ứng phó thế nào.

Lăng Thanh Vân hít một hơi thật sâu, nhìn ta với vẻ mặt nghiêm túc, rồi nhỏ giọng: “Khả Tâm, lần này nhờ ngươi nhé.”

Ta hiểu ngay ý hắn, nghĩ thầm, sao đột nhiên lại nghiêm túc thế, cứ phối hợp diễn thôi, dù sao cũng chẳng phải lần đầu.

Thế là, Lăng Thanh Vân cười lớn: “Tất cả vào đi.”

Đám mỹ nữ lần lượt tiến vào, khi thấy ta, bọn họ không khỏi có chút do dự. Bộ y phục màu xanh lá của Vũ Đào có phần ngực rất trễ, ả ta thấy vậy, lặng lẽ kéo lên một chút.

Ta giả vờ không thấy, mỉm cười: “Trong cung hiếm khi có người mới, Quốc chủ bận rộn công việc, có thêm vài người hầu hạ cũng tốt.”

Thấy thái độ ta hào phóng, các cung nữ cũng thả lỏng hơn.

Lăng Thanh Vân cười tủm tỉm nhìn ta, rồi đột nhiên vươn tay, chỉ vào tấu chương vừa xem, mỉm cười: “Có người đề cử Lục Thanh Lưu làm Thủ phụ Thái y viện, Khả Tâm, nàng nghĩ sao?”

Bọn ta vừa mới thảo luận về vấn đề này, nhưng bây giờ, hắn lại làm trò, hỏi trước mặt mỹ nhân Lục gia, làm ta cũng không biết hắn đang muốn câu trả lời thế nào.

Thế là ta liền mỉm cười đáp: “Việc của triều đình, ta không rành cho lắm, nhưng Lục gia đã bốn đời ba công, địa vị cao quý, để người của bọn họ làm Thủ phụ Thái y viện, chắc chắn sẽ khiến chàng yên tâm.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, chuẩn tấu đi,” Lăng Thanh Vân cười cười, cầm chiếc bút son lên, đánh dấu phê chuẩn vào đó.

Ta đoán, mấy yến oanh này đều đã được huấn luyện, ai cũng chủ động, người dâng trà, người mài mực, mùi phấn son nhanh chóng tràn ngập trong căn phòng, nồng đến nỗi ta không còn ngửi thấy mùi quýt trên người Lăng Thanh Vân nữa.

Cô nương cầm đầu tên Vũ Đào kia, thấy Lăng Thanh Vân đối xử tốt với mọi người, ta cũng không nói nhiều, nên cứ tiến từng bước từng bước, lén lút vòng ra sau lưng Lăng Thanh Vân, đặt hai tay lên vai hắn, dịu dàng nói: “Quốc chủ ngồi lâu mệt mỏi, nô tỳ giúp Quốc chủ xoa bóp vai nhé.”

Lăng Thanh Vân quay đầu lại, cười một tiếng: “Không ngờ nhìn ngươi có vẻ mảnh mai yếu ớt, mà tay lại mạnh thế.”

Vũ Đào được khen ngợi, càng trở nên vui vẻ, nói: “Nô tỳ vì muốn hầu hạ Quốc chủ thật tốt nên đã bái sư học nghệ đó.”

Ta ngồi ở một bên, cố gắng giữ nụ cười hòa nhã.

Chỉ có mỗi mình ta biết, trong lòng đang có cảm giác như bị kim châm.

Lý trí cũng không thể giải thích nổi: Rõ ràng ta biết Lăng Thanh Vân chỉ đang diễn kịch, hắn hoàn toàn không nông cạn tới mức thích cô nương này, điểm này ta vẫn thấy tự tin. Hơn nữa, dù có phải diễn kịch, bọn ta đã quy định không xen vào chuyện của nhau, nên ta chẳng có tư cách khó chịu.

Nhưng ta không thể kiềm chế nổi cảm giác bứt rứt này, ta chỉ đơn thuần nghĩ, mắt không thấy thì tim sẽ không đau, nếu không có ta ở đây, có khi Lăng Thanh Vân còn phát huy tốt hơn, thế là ta bèn đứng dậy cáo từ.

Lăng Thanh Vân vươn tay giữ chặt tay của ta, mỉm cười vỗ về: “Hôm nay ta hơi bận, không thể ở cùng nàng, nàng mau nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Ra khỏi cửa, ta phát hiện có một mảnh giấy nhỏ trong tay, nhớ đến khoảnh khắc Lăng Thanh Vân đột ngột nắm chặt tay mình.

Vừa mở ra xem, ta không khỏi bật cười, trên giấy chỉ có hai chữ viết nguệch ngoạc: Cảm ơn.

Ta vừa cẩn thận gấp mảnh giấy lại, bỏ vào trong ngực áo, vừa ngẫm nghĩ, việc này cũng phải nói rõ như vậy sao.