Edit: Astute Nguyễn
Trời rung đất chuyển, khói trắng phun ra từng luồng từ trong hồ, mang theo hơi nóng ẩm ướt. Trời không hề đổ mưa, nhưng người nào người nấy cũng ướt như xối nước, bị hấp tới mức đỏ bừng mặt, y hệt bốn con cua trong nồi.
Khi đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng, Sở Đinh Lan đột nhiên nói: “Gian Nguyệt, không phải chàng có thứ đó sao… trận Bạch Nhạn…”
A… Hai mắt ta đột nhiên sáng ngời.
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Rõ ràng về phương diện cốt truyện, ta không đủ tư cách sánh với Tiểu Vương, gần như chẳng nhớ gì, bí mật bất truyền của Phong gia, bảo vật hộ mạng: trận Bạch Nhạn.
Trận Bạch Nhạn, còn gọi là trận Kinh Hồng, theo giả thuyết nguyên tác, Phong gia không bao giờ khởi động trận pháp trừ phi lâm vào tình huống bất đắc dĩ. Tương truyền, tổ tiên Phong gia từng bị chặn trên vách đá, nhưng hơn trăm con hồng nhạn được triệu hồi đã đưa ông ta bay qua thung lũng, khiến mấy ngàn truy binh phải lực bất tòng tâm.
Nhưng mà, muốn huấn luyện hồng nhạn trung thành, vừa có linh tính, vừa gánh được trọng lượng nặng nề như vậy là một chuyện rất khó. Mang một con người trưởng thành bay qua chặng đường dài, hồng nhạn không chống cự nổi, thổ huyết rồi chết. Do đó, trong nguyên tác, Phong Gian Nguyệt chỉ sử dụng trận pháp này hai lần, đều vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Đáy mắt Phong Gian Nguyệt có vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này, hắn không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nên đành hạ quyết tâm, đưa hai ngón tay vào trong miệng, huýt một tiếng thật lớn.
Ta không nghi ngờ việc Phong Gian Nguyệt cứu Sở Đinh Lan, cũng không nghi ngờ hắn sẽ đưa cả ta theo. Trong thiết lập ban đầu của nguyên tác, An Khả Tâm từng là bạch nguyệt quang của hắn, nhưng sao hắn có thể sử dụng trận pháp bị Phong gia hạn chế để cứu Lăng Thanh Vân? Dù sao chính bản thân hắn cũng không thích Lăng Thanh Vân.
Quả nhiên, Phong Gian Nguyệt lộ ra một chút do dự, hắn nghiến răng nhìn Lăng Thanh Vân. Còn Lăng Thanh Vân lúc này đang tập trung tinh thần giữ chặt ta, không còn sức quay đầu lại nhìn hắn.
Cuối cùng, Phong Gian Nguyệt nhìn chằm chằm dáng vẻ Lăng Thanh Vân dồn toàn bộ sức lực cứu ta, quay đầu “chậc” một tiếng thật lớn, sau đó triệu hồi bốn con nhạn.
Lúc này, ta phát hiện khóe miệng Lăng Thanh Vân cong lên một cách kỳ dị.
Cảnh tượng này khiến tâm trạng ta lập tức trở nên phức tạp. Chút cảm động vừa mới dấy lên đã xẹt qua một tia nghi ngờ.
Tên Lăng Thanh Vân này, có phải đã tính đến trận pháp Phong gia từ lâu rồi không?
Hắn cứu ta, là vì thực sự muốn cứu, hay là biết rõ tính cách Phong Gian Nguyệt, diễn một vở kịch trước mặt Phong Gian Nguyệt?
Dù thế nào đi nữa, cả bọn vẫn tìm được lối thoát trong ngách đường cùng.
Bạch nhạn chở bọn ta bay qua tầng mây đen thấp, ta ở trên không trung, nhìn lại đảo Lưu Tiên, toàn bộ hòn đảo liên tục rung chuyển, dung nham nóng bỏng phun từ trên đỉnh núi, giống như vô số con ngựa hoang màu đỏ, nhanh chóng lao xuống bốn phương tám hướng. Vừa tràn xuống dòng nước biển lạnh lẽo đã bị đông lại trong chớp mắt, phát ra âm thanh lèo xèo điếc tai, một đống bọt nước nổi lên, tạo thành một làn khói trắng.
Khói trắng càng ngày càng dày, che khuất tầm mắt của ta, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi. Bạch nhạn trên đầu không gánh được trọng lượng, bắt đầu rêи ɾỉ rồi tụt lại phía sau. Tình cảnh phía dưới vừa đáng sợ vừa thê thảm.
Trước sự phẫn nộ của thiên nhiên, cả một hòn đảo như vậy cũng chẳng khác gì món đồ chơi trong tay đứa trẻ. Ta lẳng lặng quay đầu, không đành lòng chứng kiến thảm cảnh này, hy vọng những người dân vốn dĩ an cư lạc nghiệp trên đảo có thể trốn thoát.
Đám bạch nhạn sức cùng lực kiệt, nhưng cuối cùng vẫn không phụ lại sứ mệnh, đưa bọn ta đến vùng đất gần nhất, thả bốn người xuống bờ cát.
Có vài con lập tức ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu, mặt đất phủ đầy những mảnh lông vũ trắng. Cuối cùng, chúng không còn sức quay lại bầu trời xanh.
Phong Gian Nguyệt vô cùng đau đớn, vuốt ve những mảnh lông bạch nhạn, giúp chúng nhắm mắt lại. Ta biết hắn đang đau lòng, nên cũng tới vỗ về những chú chim đang hấp hối ấy. Nếu hôm nay không có chúng, bốn người bọn ta sẽ mắc kẹt trên đảo.
Sau đó, Sở Đinh Lan và Lăng Thanh Vân cũng tới hỗ trợ, mai táng cho những “ân nhân” này. Chúng ta tìm mãi mới thấy một vùng đất bằng phẳng bên cạnh bờ cát, bốn người đào một ngôi mộ nho nhỏ cho mấy con chim, cuối cùng đặt những chiếc vòng bện từ cành liễu và hoa dại lên đó.
Con hồng nhạn còn lại bay vòng quanh mộ, nó liên tục rêи ɾỉ, chừng ba đến năm vòng, cuối cùng cũng giải tán. Chỉ là ta vẫn thầm nghĩ, hình như lâu lắm rồi, Phong gia không chiêu mộ được bạch nhạn.
Chôn cất bạch nhạn xong, mấy người bọn ta đến một thị trấn của con người gần đó. Phong Gian Nguyệt ra mặt mua năm bộ quần áo nam. Lúc này, Lăng Thanh Vân mới thoát khỏi hình tượng trang điểm giống như yêu nhân, quang minh chính đại đi dạo trên đường phố, ghé vào một tiệm cơm ăn một chút đồ lót dạ.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến người ta hoảng hốt. Sau khi nhấp mấy ngụm trà nóng, ta mới có cảm giác chân thực về cảnh tượng hủy diệt kinh khủng trên đảo Lưu Tiên.
Bồng Lai tiên cảnh mà người Dạ cất công xây dựng, cuối cùng lại bị phá hủy toàn bộ vì núi lửa phun trào.
Ta đồng cảm với mọi người trên đảo, nhưng vẫn bất giác thở phào một hơi. Hồ nuôi hoa kính đã bị phá hủy, nên hàng trăm hàng nghìn bông hoa trong đó cũng không tồn tại nữa.
Nói cách khác, Lăng Thanh Vân vẫn có thể kê cao gối nằm ngủ, vĩnh viễn không sợ nam nữ chính nguyên tác tìm thấy hoa kính, phơi bày lịch sử đen của hắn nữa.
Rất nhiều tình tiết trong nguyên tác đã bị Vương Sở Sở dùng bàn tay vàng tua nhanh, trực tiếp nhảy sang phân đoạn sau.
Vậy thì bây giờ, nguyên tác có còn hữu dụng hay không, kết cục sau này sẽ do chính bọn ta thúc đẩy chứ?
Ta không biết, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn.
Ta rất sợ mọi thứ đi về kết cục nguyên tác, nhưng không có nguyên tác thì chẳng còn gì để dựa vào.
Hơn nữa, bây giờ còn có một vấn đề nữa.
Phong Gian Nguyệt cất tiếng: “Nói như vậy nghĩa là chúng ta đến đây tốn công vô ích? Kẻ nào hãm hại Đinh Lan, chẳng phải vẫn chưa biết sao?”
Ta chống một tay lên cằm, uể oải nói: “Hình như là thế…”
Không sai, chúng ta lăn lộn cả một vòng, kích hoạt bàn tay vàng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không biết đám người tập kích Sở Đinh Lan có lai lịch thế nào.
Quả nhiên, cuộc sống không thể trông cậy vào may mắn…
Lúc này, Lăng Thanh Vân tự dưng cười tủm tỉm, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nói: “Mọi người đừng nhụt chí. Trước kia chưa biết đến hoa kính, không phải chúng ta vẫn sống tốt sao?”
Ừ, câu này có lý.
Công đường ngày nào chẳng có vụ án, có vụ nào giải quyết bằng bói toán đâu.
Chúng ta được khích lệ, quây quần quanh chiếc bàn đơn sơ, cùng nhau động não.
Lăng Thanh Vân dùng móng tay cạo lớp sơn đen trên bàn, nói: “Những tên cường đạo đó mặc trang phục đồng bộ, còn có thêm lệnh bài. Có lẽ không phải lũ giặc cỏ hay lính đánh thuê, mà giống một tổ chức hơn.”
Phong Gian Nguyệt ngẫm nghĩ đáp: “Trong ảo cảnh ngày hôm đó có rất nhiều cô nương Dạ tộc trẻ tuổi. Nói như vậy, chẳng phải là bắt cóc sao? Giống như tình huống chúng ta gặp ở thôn Thập Hoang?”
Lăng Thanh Vân nhíu mày: “Gian Nguyệt nói rất đúng, khả năng này rất lớn.”
“Nhưng mà, tại sao lại toàn là người Dạ?” Sở Đinh Lan chen vào.
“Chuyện này… Khó nói rõ lắm,” Lăng Thanh Vân sắp xếp lại câu từ, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Nhưng dù sao, vật càng hiếm càng quý. Máu của người Dạ vô cùng hiếm có, giống như trong mắt dân chúng, nữ tử Dạ tộc rất xinh đẹp. Cho nên, nếu bọn cướp cố tình bắt các Dạ nữ để bán cho thanh lâu kỹ viện, cũng không phải là không thể.”
“Như vậy thì thật là quá đáng,” Phong Gian Nguyệt đấm tay xuống bàn, nói.
Ta thấy bọn họ thảo luận sôi nổi, cũng chen vào một câu: “Ta còn nghe qua một chuyện nữa.”
“Nàng nói đi,” Lăng Thanh Vân liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói.
“Bọn họ thu thập Dạ nữ, chưa chắc đã vì nhan sắc, cũng có thể vì máu của người Dạ, bởi vì dòng máu của người Dạ có thể kháng một số loại độc nhất định.”
Đừng hỏi tại sao ta lại biết, trừ trong nguyên tác thôi…
Trong nguyên tác, nữ chính từng bị trúng độc kỳ lạ, hơi thở thoi thóp, ngược tới mức hàng trăm độc giả ức nghẹn họng. May mắn thay, sau đó tác giả đã giải quyết được vấn đề. Dòng máu Dạ tộc có thể chịu đựng chất độc gấp mấy lần người thường, trở thành bất tử.
“Còn có chuyện như vậy sao?” Phong Gian Nguyệt ngạc nhiên.
Sở Đinh Lan vội vàng giải thích thêm cho ta: “Hồi ta còn ở Bồng Lai cảnh, hình như cũng từng nghe người ta nói rồi.”
Lăng Thanh Vân nghe ta nói xong, đôi mắt híp lại, sau đó từ tốn nói: “Vậy thì cũng có khả năng. Khả Tâm, không phải nàng nhìn thấy tận mắt, những kẻ xấu đó đã dùng một cái lọ nhỏ để thu thập máu của Sở cô nương sao?”
Phong Gian Nguyệt có vẻ hơi xấu hổ, nói: “Như vậy, có lẽ tại ta kiến thức hạn hẹp.”
Ta đỡ trán thầm nghĩ… Đương nhiên rồi, cả bốn người ngồi đây, có tới ba người biết việc này từ trong nguyên tác, chỉ có mỗi hắn là người bình thường, trở nên lạc lõng.
Chúng ta, mỗi người một câu, tiếp tục thảo luận, cuối cùng phác thảo ra một hình dung chung về vụ việc:
Có một tổ chức, có thể vì tiền tài, có thể vì máu người Dạ, hoặc là mục đích nào đó mà chúng ta vẫn chưa rõ. Họ có thể sử dụng các thủ đoạn lừa gạt hoặc bắt cóc để thu thập thật nhiều cô nương Dạ tộc. Với tiêu chuẩn này, Sở Đinh Lan chính là mục tiêu lý tưởng của bọn chúng.
Trong số những kẻ theo đuổi Phong Gian Nguyệt, có thể có người liên hệ với tổ chức này, hoặc ít nhất là biết về tổ chức, sau đó cố tình cung cấp thông tin cho họ, nên Sở Đinh Lan mới bị tập kích.
Khi phân tích đến đây, chúng ta đều cảm thấy rất phẫn nộ. Chưa nói đến Sở Đinh Lan, đây là vấn đề liên quan đến sự an nguy của nàng ấy; Phong Gian Nguyệt quan tâm đến Sở Đinh Lan, cảm giác như chính bản thân mình cũng bị ảnh hưởng; ngay cả Lăng Thanh Vân, mặc dù hắn không phải là chính nhân quân tử, nhưng đối với việc buôn bán phụ nữ, ép họ trở thành gái điếm, cũng không khỏi khinh thường; còn ta âm thầm liên kết với nguyên tác, không biết nhóm người này có liên quan đến kết cục không? Phải điều tra thêm.
Chúng ta thảo luận một lúc, xem tiếp theo nên hành động thế nào. Lần trước phát hiện vụ án thôn Thập Hoang, tiện thể xâu chuỗi manh mối với tay buôn lậu: Lăng Thanh Vân đã nói, khi bắt được bọn buôn người, có vài tên đã nói rằng, hình như có người chuyên thu thập cô nương Dạ tộc và trả giá rất cao. Những tên buôn người đó còn sống, đang bị giam trong tù, nếu điều tra nguồn gốc từ đó, có thể sẽ thu được nhiều manh mối hơn.
“Gian Nguyệt, thân phận ngươi linh hoạt, thường xuyên đi lại bốn phương. Khi trở về kinh Nam Hải, ta sẽ để cục điều tra vụ án phối hợp với ngươi, ngươi âm thầm điều tra vụ này được chứ?” Lăng Thanh Vân nói.
Ta nghe xong, cảm thấy đề xuất này khá hợp lý. Vụ việc này liên quan mật thiết đến Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan, bọn họ không bận rộn như Lăng Thanh Vân, hắn đang phải xử lý nhiều công việc phức tạp, không thể tập trung được.
Phong Gian Nguyệt rạng rỡ, chắp tay nói: “Được.”
Từ đây đến kinh Nam Hải còn một ngày đường nữa. Buổi tối, chúng ta nghỉ tại một quán trọ.
Ta còn đang nghĩ, không biết bản thân không ở cùng phòng với Lăng Thanh Vân mấy hôm rồi.
Nhưng ngay giây sau, ta lập tức nhận ra, không đúng, thực ra trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn ở cùng hắn cơ mà.
Dường như hắn hoàn toàn chẳng để tâm tới ta, đã lên giường nằm từ lâu, gối đầu lên tay, mắt nhìn trần nhà.
“Đang nghĩ gì vậy?” Ta không nhịn nổi, đành mở lời trước.
“Nghĩ đến những chuyện hôm nay,” hắn thở dài đáp, “Đảo Lưu Tiên cứ biến mất như vậy, không biết là phúc hay là họa.”
“Biến mất cũng tốt,” ta thăm dò, “Ngươi và An gia đã giải quyết xong một khúc mắc. Hơn nữa, hoa trên đảo cũng không còn, không có ai đào bới quá khứ của ngươi nữa.”
“Thật ra không phải vậy,” Lăng Thanh Vân cười nói, “Ngươi thấy đấy, sắt có thể làm thành đao kiếm, cũng có thể làm thành công cụ nông nghiệp, phải xem người dùng nó là ai. Nếu ta có vài đóa hoa trong tay, có thể xem đi xem lại hình ảnh mẹ ta hồi trẻ, nhớ lại ký ức thời thơ ấu đã lu mờ, không phải rất hay sao?”
Lý do hắn đưa ra có vẻ rất hợp lý, khó mà phản bác được. Tuy nhiên, ta vẫn thầm nghĩ, tám mươi phần trăm là hắn muốn xem trộm bí mật, dùng quá khứ của người khác để đe dọa bọn họ…
Lăng Thanh Vân nhìn ta, nói: “Ngươi xem, khi chúng ta chạy trốn, nếu ngươi thuận tay lấy được một đóa hoa, thì tốt biết bao.”
Đến đây ta có hơi khó chịu. Lúc đó động đất, đứng trên bờ vực sinh tử, còn trách ta không thuận tay hái trộm mấy bông ư?
Hơn nữa, làm sao ngươi biết ta không lấy được chứ?
Nghĩ vậy, ta mỉm cười, nói: “Ngươi quay lại đi.”
“Tại sao?” Lăng Thanh Vân thấy khó hiểu.
“Bảo ngươi quay thì cứ quay đi.”
“Không được,” Lăng Thanh Vân cứng đầu, nửa đùa nửa thật nói, “Ngươi không chịu nói rõ, lỡ đâu lại cho ta một nhát dao vào lưng thì phải làm sao?”
Ta trợn tròn mắt.
Thôi bỏ đi, dù sao cơ thể này cũng không phải của ta, mọi thứ cần xem hắn cũng xem hết rồi.
Thế là ta bèn cởϊ áσ ngoài ra, cúi xuống kéo nhẹ áo ngực, khe ngực trắng nõn lập tức lộ ra.
Lăng Thanh Vân hoảng sợ: “Làm gì vậy?”
Ta không đáp lời hắn, chỉ lấy bảy tám viên gì đó nhỏ nhỏ màu đen, kích thước như hạt sen, trông giống như viên bi sắt, lăn từ khe ngực ra, đồng thời còn mang theo hơi ấm.
Sau đó, ta nhìn Lăng Thanh Vân mỉm cười: “Ta không ngắt được hoa, nhưng… ta lấy được hạt giống.”
Lăng Thanh Vân: “…”
Tai hắn đỏ bừng.
Ta không khỏi trợn tròn hai mắt: Cần gì đến mức đó, chẳng phải cơ thể này đã từng có thai với ngươi rồi sao?