Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 43: Chân Tướng Vụ “Ꮆiết Cha”

Edit: Astute Nguyễn

Dạo này, thanh thế của Lục gia rất lớn, Lục Thanh Lưu nhậm chức, trở thành Thủ phụ mới của Thái y viện, các mỹ nhân được Lục gia đưa vào cung cũng được ban thưởng rất nhiều, thăng tiến vượt bậc, thậm chí đãi ngộ còn hậu hĩnh hơn cả các cung nhân cũ đã làm việc nhiều năm.

Đặc biệt là cô nương tên Vũ Đào kia, được làm tùy tùng bên cạnh Lăng Thanh Vân, không rời nửa bước, có mấy lần ta đến tìm Lăng Thanh Vân nói một chút chuyện, nhiều khi còn không thể nói rõ, đối phương nghe hiểu mà không diễn đạt được thành lời, chuyển sang dùng câu đố. Có một lần, ta sai Ngô Đồng đi đưa một bát phô mai, ả ta dám lấy lý do Quốc chủ nghỉ trưa rồi đuổi về, Ngô Đồng tức giận trở về rồi càu nhàu một trận.

Đến ta cũng bắt đầu hơi lo sợ, nếu Lăng Thanh Vân muốn xoa dịu quan hệ với Lục gia thì có thể hiểu, nhưng đâu cần làm tới mức độ này chứ.

Trước tình hình này, ta thậm chí còn nghe thấy mấy cung nhân cũ bắt đầu lải nhải, bọn họ đều nói, có phải Quốc chủ sắp bước lên vết xe đổ của Lão quốc chủ hay không.

Vết xe đổ của Lão quốc chủ?

Ta muốn nghe kỹ hơn một chút, nhưng đương nhiên, chỉ cần ta tới gần một xíu là không ai dám nhắc tới chuyện đó nữa.

Mặc dù như thế, bọn họ không muốn nói, chẳng lẽ ta không thể đến thư viện tìm tư liệu sao, tốt xấu gì ta cũng là người từng viết luận văn tốt nghiệp đấy.

Ta đắm mình trong Vô Nhai các mấy ngày, cảm nhận sâu sắc mọi bất tiện của thời đại không có công cụ tìm kiếm, chỉ là, ta vẫn tra được một số tin tức.

Dưới thời Lăng Hải Lưu, hoàng tộc có rất nhiều chuyện với Lục gia, đa số đều là xô xát, chủ yếu là vấn đề lợi nhuận buôn bán trên biển.

Lăng thị ở ven biển, thường xuyên có thương nhân qua lại, nhưng mà trước đây, đa số bến tàu đều nằm trong tay viên gác cổng, chỉ cần nộp một chút thuế biển cho triều đình.

Nhưng thời gian trôi đi, nhược điểm của hình thức này dần dần lộ ra, điểm đặc biệt nhất là, việc các tàu thuyền vãng lai qua lại đều do các gia tộc tự báo cáo, nhưng bất kỳ kẻ nào có chút hiểu biết về tính toán, chỉ cần đứng ở bến cảng một ngày là có thể nhận ra số thuế không khớp với thực tế.

Ta đã lật qua vài quyển sổ cũ, trong đó có một quyển viết vào thời điểm Lăng Thanh Vân vẫn còn là Thế tử, viết cho phụ thân mình. Căn cứ vào tình huống ấy, hắn đã đưa ra hai phương án giải quyết: Một là tự xây cảng, như vậy sau này có thể kiểm soát việc buôn bán trong tay mình; hai là tăng thuế biển.

Đề xuất tăng thuế biển khiến ta tự hỏi rất lâu. Tại sao lại là tăng thuế mà không phải là điều tra thuế?

Theo căn cứ pháp lý, trên cơ sở ban đầu, đột ngột tăng mức thuế của người khác chẳng phải không hợp lý bằng phương án kiểm tra, chống hành vi trốn thuế sao?

Ta di chuyển ánh nến, đắn đo trong lòng một lúc lâu, sau đó suy nghĩ cẩn thận.

Có lẽ là bởi vì, Lăng Thanh Vân là con người thực tế, hay nói cách khác, khi ấy hắn vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để vạch trần bộ mặt thật của đám người Lục gia.

Tăng thuế biển, đồng nghĩa với việc, ta biết rõ ngươi tham ô, nhưng tốt xấu gì ta cũng được lợi một chút, chỉ cần giao đủ số thuế ta cần, thì ta vẫn có thể mắt nhắm mắt mở trước hành động của ngươi.

Nếu điều tra thuế, thứ nhất là các gia tộc quan hệ rắc rối, bao che lẫn nhau, không hề dễ làm như vậy; thứ hai, nếu thực sự điều tra ra, với con số khổng lồ như thế thì quốc pháp cũng không dung, đến lúc đó mà bắt giữ Lục thị, không bắt nổi đâu.

Ta nhìn xuống bên dưới, định xem xem rốt cuộc Lăng Hải Lưu giải quyết như thế nào.

Việc dựng cảng, chắc là ông ta sẽ phê chuẩn, ta đã thấy cảng được xây dựng, nghe nói trước kia chỉ là một làng chài nhỏ, nhưng lúc ta nhìn thấy, nó đã san sát quán trà quán rượu, tàu thuyền lúc nào cũng giương cánh buồm khổng lồ, công nhân liên tục vận chuyển, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa, màu trời sắc biển bao la hùng vĩ, đan xen nhau tạo thành một bức tranh mênh mông hài hòa.

Vậy chuyện tăng thuế biển thì sao? Nếu đã thành công thì Lăng Thanh Vân không việc gì phải tăng thêm lần nữa, còn nếu thất bại thì lý do là gì?

Ta lật đi lật lại, không tìm thấy thông tin nào về Lăng Hải Lưu nữa. Ta lấy hết cuốn này tới cuốn nọ, đọc phần đầu tiên rồi lại đặt lên giá.

Ta phát hiện tới năm sáu cuốn sổ giới thiệu, đề cử vị y quan họ Lục đảm nhiệm chức Thủ phụ Thái y viện, có lẽ chính là Thủ phụ tiền nhiệm.

Ta thoáng giật mình.

Đây không phải giống hệt cốt truyện hiện tại sao?

Sau đó ta bắt đầu chuyển sang ghi chép về chế độ ăn uống, sinh hoạt hằng ngày trong cung.

Quả nhiên, thời điểm đó, Lăng Hải Lưu đột nhiên lâm hạnh rất nhiều cung nhân, có hai cung nhân còn được ông ta phong làm phi tần cấp thấp.

Ta khép cuốn sổ lại, bắt đầu liên tưởng lại tuyến thời gian, không sai, Lăng Hải Lưu băng hà vào năm đó.

Ta không khỏi nghĩ thầm. Cung nhân Thuận Tử tố cáo Lăng Thanh Vân gϊếŧ cha đoạt vị, chuyện này có đúng là sự thật không?

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng than thở quen thuộc, dường như hắn đã nhìn thấy khúc mắc trong lòng ta: “Có phải ngươi cũng tin rằng ta gϊếŧ hại phụ thân không?”

Ta xoay đầu, Lăng Thanh Vân đang đứng trong bóng tối, bên cạnh không có người nào cả, bước đi của hắn tựa như loài mèo, khiến ta không hề phát giác hắn vừa đến.

A a a tại sao đột nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này, đây là chuyện mà một đứa đọc truyện lậu như ta có thể nghe ư?

Bây giờ hắn nói với ta vụ này, nếu không phải thực sự tin tưởng thì chắc chắn là chuẩn bị đá ta đi…

Ta ôm cuốn sổ nhỏ, lùi lại mấy bước, sau đó xấu hổ cười thật lễ phép: “Ta, ta không hề… Ngươi, ngươi nghĩ đi đâu vậy…”

Hắn bước đến gần, vươn một tay kéo ta lại, ngồi xuống, mặt đối mặt dưới ánh nến tối tăm—— tại sao lúc nào bọn ta cũng như thế này vậy.

Ánh nến thấp thoáng chiếu lên bộ y phục diễm sắc, làm chiếc khuyên tai bên cạnh càng trở nên u ám, hắn chậm rãi cất tiếng: “Phụ thân ta, không phải do ta gϊếŧ.”

Âm thanh của hắn dường như mang giọng mũi, ánh mắt có vẻ khá tiều tụy, không biết là bị cảm, hay mấy ngày hôm nay 996 (1) mệt.

(1) Là thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.

Ta không biết bản thân có nên tin tưởng hắn hay không, nhưng nghe được câu phủ nhận như thế, trong lòng đột nhiên có chút yên tâm.

“Ta biết, nhìn qua có vẻ rất giống,” Hắn nói tiếp, “Đang lúc sung sức nhất lại hoăng thệ, ta là người thừa kế duy nhất. Hơn nữa… Có người cố tình tung tin đồn, quả thực không ít dân chúng đã tin vậy.”

Ta đảo mắt, nghĩ đến tình hình hiện tại, bất giác hỏi theo hắn: “Vậy… Người gϊếŧ ông ta, chẳng lẽ là…?”

Dường như hắn đã biết suy đoán trong đầu ta: “Không sai. Chính là Lục gia.”

“Lúc ấy, phụ thân ta bạo hơn ta nhiều,” Khóe miệng Lăng Thanh Vân hiện lên một nụ cười châm chọc, “Ông ấy muốn tra thuế.”

Ta vừa nghe xong đã thấy rợn cả gáy, đây là kiểu âm thầm làm lớn chuyện rồi tự rước họa vào thân.

“Nhưng mà đương nhiên, điều tra không thành công,” Lăng Thanh Vân nói tiếp, “Ông ấy vừa đưa ra chủ ý, Lục gia đã nghe được phong thanh.”

“Bọn họ phản ứng thế nào?”

“Đưa mười mỹ nữ vào cung.” Lăng Thanh Vân nhướng mày nói.

Ta sửng sốt, sau đó cũng bật cười, giống hệt bây giờ.

“Lúc ấy, chính thất của phụ thân ta vừa qua đời không lâu, không ai dám nhắc người quá cố với ông ấy, nên mười cung nhân này vừa đưa vào, rất nhanh đã, “ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra (2)”.”

(2) Nguyên văn “tòng thử quân vương bất tảo triều” trích Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị.

“Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một đống mỹ nhân nằm bên gối rỉ tai, dỗ ngon dỗ ngọt khiến phụ thân ta nhất thời quên mất chuyện điều tra thuế, cảm thấy Lục gia đã yếu thế chịu thua, bản thân có thể yên tâm bắt chẹt bọn họ.”

Lăng Thanh Vân tiếp tục nói, đáy mắt đột nhiên xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ông ấy quên mất, trên đời này, có một số chuyện, đã giương cung thì làm gì có mũi tên nào có thể quay đầu? Chỉ cần ngươi đã có ý định thì đối phương tuyệt đối không quên.”

“Lục gia sắp xếp rất khôn khéo, Thủ phụ Thái y viện là người của bọn họ, bọn chúng kê đơn thuốc bổ. Nhưng đồng thời lại đưa các cô nương đó đến, lén đút cho phụ thân ta thêm thuốc.”

“Hàng đêm động phòng, sinh lực vốn đã hao tổn, ngày này qua tháng nọ dùng thuốc tương khắc, nên nhất định sẽ xảy ra chuyện, chẳng qua chỉ sớm hay muộn mà thôi,” Lăng Thanh Vân nói, “Tuy vậy, ta không ngờ mọi chuyện lại tới nhanh như thế. Đúng là có gì đó rất trùng hợp, phụ thân ta tìm thấy ba đạo sĩ, gọi họ vào cung, dùng đan dược của bọn họ, lấy lại khí phách nam nhân. Kết quả, đan dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ dược tính, khiến ông ấy băng hà ngay trong ngày.”

“Nhưng nếu ngươi nói là hạ độc thì rất khó xác định. Thái y viện xòe cả hai bàn tay, nói những loại thuốc ông ta kê đều là thuốc bổ, chẳng có ai bắt được điểm yếu. Còn những món lặt vặt Quốc chủ ăn hằng ngày, dây mơ rễ má, rất khó kiểm chứng. Hơn nữa, chuyện này cũng không hề vẻ vang, điều tra rộng ra chỉ khiến Lăng gia mất hết mặt mũi, cuối cùng, đành ụp cho mấy đạo sĩ xui xẻo kia một cái nồi—— cho dù ta biết rõ, những đan dược của bọn họ, vốn chỉ trộn chút cao hổ và bột nhung hươu, căn bản không thể chết người.”

Cuối cùng Lăng Thanh Vân kết luận, ánh mắt lạnh lẽo.

Ta không biết nên nói thế nào, dù sao đây cũng là thù gϊếŧ cha. Nhưng có lẽ, tình cảm của Lăng Thanh Vân và phụ thân hắn không sâu đậm, hơn nữa, hắn là người biết nhẫn nhịn, nên mới có thể duy trì quan hệ với Lục gia tới tận bây giờ.

Còn hiện giờ, Lục gia bắt đầu đi lại con đường y hệt năm đó. Ta không khỏi sốt ruột, xem ra, bên ngoài thì bọn họ thỏa hiệp, nhưng thực tế không hề quên nỗi nhục trên người đứa con trai duy nhất, đồng thời cũng chẳng muốn tăng thuế, mà còn muốn cắt giảm thêm. Căn cứ vào tất cả các sự kiện, dường như bọn họ muốn tái diễn một lần nữa, muốn lấy mạng Lăng Thanh Vân.

Lăng Thanh Vân nhếch miệng cười khẽ: “Nếu trước đây đã thành công một lần, sao lại không thể sử dụng thêm lần nữa?”

“Nhưng nếu ngươi đã biết,” ta nói, “Thì không thể đi lên vết xe đổ năm đó của cha mình được, đúng không?”

“Tất nhiên,” Lăng Thanh Vân cười đáp, “Ta không dùng thuốc của Thái y viện, càng không chạm vào mấy cô nương đó.”

“Nhưng mà…” Ta trầm ngâm một lúc, tiếp tục nói, “Nếu ngươi đã phòng bị, bọn họ thấy chiêu này không hiệu quả, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp mới sao? Nếu ngươi đã hiểu mấu chốt, tại sao vẫn đồng ý đưa Lục Thanh Lưu lên làm Thủ phụ Thái y? Vậy có khác gì mang mạng của mình giao vào tay kẻ thù?”

Lăng Thanh Vân đứng dưới ánh nến, khuôn mặt nửa sáng nửa tối nở một nụ cười.

Một hồi lâu sau, hắn vẫn không trả lời ta, mà chỉ đưa cho ta một cái túi gấm, chiếc túi vẫn mang theo hơi ấm, trong đó nặng trĩu, không biết là đựng thứ gì.

“Đây là cái gì?” Ta hỏi.

Hình như hắn định trả lời, nhưng câu bật ra khỏi miệng lại là “hắt xì”.

Hắn hắt xì đột ngột tới mức, ta đứng đực một chỗ, mặt đen sì, sau một lúc lâu, mới nâng tay áo lên lau sạch nước miếng trên mặt, đáy lòng phun ra một loạt câu từ thô tục.

Sau đó hắn cầm khăn xoa xoa mũi, âm thanh mang theo chút giọng mũi làm nũng: “Thực sự xin lỗi, ta bị cảm…”

Lúc này ta vẫn không biết, đợt cảm cúm này sẽ trở thành trận bệnh sinh ly tử biệt.