Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 37: Mắc Kẹt Trong Địa Lao

Edit: Astute Nguyễn

Ta quơ tay múa chân trong bóng tối rất lâu mới rơi xuống đất, bùm một tiếng.

Rất đau, nhưng không ảnh hưởng đến xương cốt, ta thử đưa tay sờ xuống bên dưới, hình như có thứ gì đó giống như rơm rạ linh tinh.

Ta gọi tên Hồng Trọng, quờ quạng khắp nơi, hình như nàng ta cảm nhận được, đưa tay cho ta, ta thử vỗ vỗ vài cái vào cánh tay nàng ta, thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, may là vẫn chưa gãy.

Bọn ta dựa vào nhau, một lúc sau, đôi mắt mới thích nghi được với bóng tối. Ta phát hiện, đây là một địa lao.

Cũng hợp lý, không phải ban đầu đã nói Hồng Diệp sơn trang vốn dĩ chính là một ngục giam trên đảo được cải tạo lại sao.

Không gian địa lao không tính là nhỏ, nhưng trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, góc tường chất một đống rơm rạ và sợi bông nát, bên cạnh còn có bộ bàn ghế đã mục, không biết là được để lại từ năm tháng nào.

Lúc này, ta đột nhiên phát hiện, góc tường còn có hai người nữa, đang dựa vào ôm nhau rất chặt.

Không cần phải nói cũng biết là Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan.

Sở Đinh Lan giữ chặt ta: “Khả Tâm, chuyện gì thế? Chúng ta đều tuân thủ quy củ mà, chưa gây ra bất kỳ chuyện gì.”

Dưới tình huống như vậy, không biết tại sao, ta đột nhiên thấy rất buồn cười, cười nhạt nói: “Không phải mấy người sai. Chỉ là, có lẽ Thân đại hiệp không thoải mái như bề ngoài thôi.”

“Muội nói Thân Đương Lâu không muốn lấy hoa kính ra nên đã xuống tay với chúng ta?” Phong Gian Nguyệt tiếp chuyện, hỏi.

“Có vẻ là như vậy,” Ta gật đầu đáp, “Nếu không, từ lúc chúng ta ra ngoài đến khi rơi vào nơi này, động tĩnh lớn như thế, mà không người nào trong sơn trang phát hiện, nếu không phải Trang chủ đã hạ lệnh thì rất khó giải thích.”

Thấy lời ta nói có vẻ có lý, mọi người đều im lặng, trầm mặc một lúc lâu, Phong Gian Nguyệt vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Nhưng mà, cho dù không muốn cho mượn, thì ông ta cũng là chủ, chúng ta là khách, ông ta là bề trên, chúng ta là bề dưới, chỉ cần từ chối một tiếng, chẳng lẽ chúng ta lại ép buộc ông ta? Tại sao phải đưa ra hạ sách này?”

Đây là một vấn đề hay, ta cũng chưa nghĩ ra, cách hành xử của Thân Đương Lâu, có vẻ không hợp lý.

Ta cố tình nhìn về phía Hồng Trọng, muốn hỏi một chút gì đó, nhưng nàng ta ngồi im, chiếc đấu lạp đen thả xuống, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm gì, ta thở dài, chuyện thành ra như vậy, có lẽ nàng ta chịu đả kích rất lớn.

Cho nên ta không quấy rầy nàng ta, lấy cớ muốn hỏi Sở Đinh Lan một chút chuyện con gái rồi kéo Tiểu Vương sang một bên, ta hạ giọng thật thấp, moi tin từ phía nàng ấy: “Trong nguyên tác có đoạn này không?”

Tiểu Vương cũng thì thầm đáp lời ta: “Không có. Trong nguyên tác chúng ta không hề lên đảo, nhưng cốt truyện có mấy câu giới thiệu về đảo Lưu Tiên.”

“Cái gì?” Nghe thấy có manh mối, ta trở nên hưng phấn.

Tiểu Vương ngước mắt nhìn lên, có vẻ đang cẩn thận nhớ lại, sau đó nói ý chính với ta:

Thân Đương Lâu có một người vợ, tên là Lý Liên Phong, hai vợ chồng rất hòa hợp, phu thê mặn nồng, thành hôn nhiều năm cuối cùng cũng có thai. Nhưng Thân Đương Lâu phải rời đảo làm việc một chuyến, giao phó người vợ đang có thai cho Thạch Thủ Nghĩa chăm sóc.

Thật không may, năm đó xảy ra bão lớn, Thạch Thủ Nghĩa dẫn dắt mọi người rút lui, Lý Liên Phong đã chuyển dạ ngay trên đường, làm mọi người sợ chết khϊếp, vì điều kiện thiếu thốn, nên không giữ được mạng người lớn, cuối cùng ông ta chỉ trả được mỗi đứa trẻ cho sư đệ, đó chính là đứa con trai duy nhất của Thân Đương Lâu hiện giờ, Thân Phong.

Ta tìm thấy logic bên trong, hỏi: “Nếu lời đồn là sự thật, vậy thì có lẽ Thân Đương Lâu đã ghi hận Thạch Thủ Nghĩa từ lâu, cho rằng ông ta không chăm sóc tốt, mới khiến người vợ yêu dấu của mình phải chết? Nên khi nhìn thấy Hồng Trọng, đâm ra “ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”?”

“Có thể,” Tiểu Vương dường như bị logic này của ta cuốn theo, “Nếu không thì cũng gần như lời cậu nói, bởi vì chuyện mượn hoa kính, ông ta không muốn cho mượn thì thôi, chúng ta đâu có ép buộc, tại sao phải làm đến nước này?”

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, ta bỗng quay sang phủ định lời nói của mình, bảo: “Nhưng mà, đó chẳng phải chỉ là tai nạn sao? Ai mà ngờ được có chuyện xảy ra. Hơn nữa, chính cậu cũng nghe, Thân Đương Lâu đối xử với Hồng Trọng theo kiểu nhìn nay nhớ xưa, chẳng lẽ, những chuyện trong quá khứ, những tình cảm đó, tất cả đều là giả sao?”

“Ai biết được,” Tiểu Vương thấp giọng nói, “Tớ cũng không nghĩ ra, có lẽ có một số người đã cố chấp từ khi sinh ra rồi?”

Bọn ta mới ở đây nói vài câu, Phong Gian Nguyệt bên kia đã kêu lên: “Hay là chúng ta nghĩ xem có cách nào thoát ra không đi!”

Câu này cũng đúng, hiện giờ cả bọn đã bước vào tình tiết không có trong nguyên tác, ta và Tiểu Vương có ở đây phân tích nguyên nhân, thì cũng chẳng tìm thấy lối ra khỏi địa lao này.

Thế là chúng ta quay lại đứng vào hàng ngũ. Ta ngồi bên cạnh Hồng Trọng, nhéo nhéo tay nàng ta.

Tay nàng ta rất lạnh, làm ta thấy hơi hụt hẫng, bụng nghĩ thầm, đây đúng là một cô nương đáng thương, ban ngày ở trên sân khấu, hiếm khi được sắm vai nhân vật chính, ai ngờ kết cục lại biến thành thế này.

Ta cầm tay nàng ta lên, dùng hai tay che lại, đặt bên miệng, nhẹ nhàng thổi, những lúc ta bị ngã, dì út cũng làm y hệt. Ta rất vụng trong khoản truyền cảm xúc, nhưng ta vẫn hy vọng, nàng ta có thể cảm nhận được phần nào, trong mắt ta, Hồng Trọng không đơn giản chỉ là một công cụ.

Phong Gian Nguyệt cố gắng trèo lên trên, định thăm dò cái lối khiến cả bọn rơi xuống địa lao, nhưng nơi đó đã bị bịt kín, cực kỳ nhẵn, căn bản không có chỗ để vịn tay. Còn Hồng Trọng thì tìm kiếm bên dưới, gõ gõ các vách tường, toàn bộ đều phát ra âm thanh trầm đυ.c, hiển nhiên là không thể phá tường tìm lối đi; lối đi duy nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường chính là cánh cửa lớn bằng đồng, nó được gắn vào vách tường, bên trên phủ đầy lớp gỉ đồng màu xanh, có một lỗ khóa ở lưng chừng thân người, nhưng mà đương nhiên, không có chìa khóa. Phía dưới cửa có một cái ô phẳng hình chữ nhật, nhà tù nào cũng có, nó dùng để đặt nước và thức ăn vào bên trong, chỉ dài hơn hai ngón tay, một người sống căn bản không thể nào chui từ đó ra ngoài.

Hồng Trọng lấy con dao tùy thân ra, thử cạy lỗ khóa, rồi áp tai vào cánh cửa, lắng nghe âm thanh bên trong. Nhưng thử vài lần, ta vẫn thấy bên trong phát ra âm thanh kẽo kẹt, sợ con dao sẽ bị gãy ở trong, ta bèn vội vàng ngăn nàng ta lại.

Lúc này Phong Gian Nguyệt cũng mò đến, cùng nghiên cứu cánh cửa kia, hắn dùng bội kiếm khoét cái ô ở bên dưới cửa, muốn nó to ra một chút, nhưng rất nhanh liền phát hiện điều đó chỉ tốn công vô ích, lớp sắt dày nặng không ảnh hưởng chút nào.

“Chúng ta có thể đào đường hầm để ra không?” Sở Đinh Lan đề nghị.

Ta sờ soạng lớp đất dưới chân, là mùn đất, còn hơi ẩm.

Sau đó ta lắc đầu: “Hòn đảo này nhiều suối nước nóng, suối nước nóng chảy ngược, nó sẽ luộc chúng ta thành trứng chín trước đấy.”

“Cách này không được, cách kia cũng không được, chẳng lẽ chúng ta ngồi đây chờ chết thật hay sao?” Sắc mặt Sở Đinh Lan tái nhợt, giận dỗi ngồi xuống mặt đất, nước mắt tuôn như ngọc.

Mấy người bọn ta nhìn nhau, rồi suy sụp ngồi xuống, sau một lúc lâu, Phong Gian Nguyệt lên tiếng: “Muội nói xem, Thân Đương Lâu muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết thật sao?”

Sau khi câu hỏi này cất lên, sự im lặng bao trùm một lúc, sau đó ta đáp lời: “Có lẽ vậy. Chúng ta đã vật lộn lâu như vậy, có lẽ bên ngoài đã trưa rồi, không ai đến đưa miếng cơm miếng nước, xem ra ông ta muốn chúng ta biến mất một cách lặng lẽ.”

Vừa nói vậy, mấy người tự dưng cảm thấy bụng sôi ùng ục, đành nuốt nước miếng, cúi đầu một lúc lâu.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Mấy người bọn ta đều nghe thấy, khuôn mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó cả đám xoay người đứng dậy, nhìn qua cái ô dưới cửa, trông ra bên ngoài.

Người đến, vậy mà lại là Thân Phong, hắn bưng một cái bàn nhỏ bằng sứ, bên trên bày đủ loại thức ăn và rượu, quan trọng nhất là, bên hông hắn có một chiếc chìa khóa bạc sáng lấp lánh.