Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 38: Biến Lợn Lành Thành Lợn Què

Edit: Astute Nguyễn

Người đến, vậy mà lại là Thân Phong, hắn bưng một cái bàn nhỏ bằng sứ, bên trên bày đủ loại thức ăn và rượu, quan trọng nhất là, bên hông hắn có một chiếc chìa khóa bạc sáng lấp lánh.

“Các vị đói bụng rồi đúng không, tới đây, ở đây có đồ ăn ngon này,” Thân Phong ngồi xổm xuống, khuôn mặt nở một nụ cười mờ ám, hắn từ từ đẩy khay thức ăn qua cái ô phẳng.

Phong Gian Nguyệt bán tín bán nghi nhận lấy khay đồ ăn, trong nhà lao âm u, không thể nhìn rõ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn.

“Cha ngươi sai ngươi đến à?” Sở Đinh Lan ôm cánh cửa, hỏi.

“Tại sao lại là ông ấy, ta tự đến đây đó,” Thân Phong cười, đồng thời nhét chiếc chìa khóa vào ô phẳng bên dưới cửa.

Cả bọn lập tức kinh ngạc. Trợn tròn mắt nhìn đứa trẻ này.

Chẳng lẽ bọn ta trách lầm hắn, hắn cũng có tấm lòng thiên sứ sao?

Hồng Trọng đang ngồi im lặng từ nãy tới giờ, bỗng nhiên loạng choạng bước từ bên kia phòng đến.

Đúng lúc này, Sở Đinh Lan bật nắp bầu rượu ra, vừa ngửi thấy mùi, nàng ấy lập tức hoảng sợ, cất tiếng thất thanh: “Đây là nướ© ŧıểυ!”

Cùng lúc đó, chuỗi chìa khóa dường như mọc thêm cánh, vèo một cái, bay ra khỏi ô cửa, mặc dù Hồng Trọng đã nhanh tay chụp lấy nó, nhưng vẫn không cản được, chủ nhân vừa kéo một cái, nó đã quay trở về.

Mọi người đều kinh ngạc, vội vàng đến xem bầu rượu và khay thức ăn, cẩn thận quan sát, cái được gọi là đồ ăn chỉ là hòn đất, hoặc là thịt thối, thậm chí có bát còn có gián, vừa mở một cái nó đã chạy tứ tung. Còn bầu “rượu” kia, bốc mùi nồng nặc, đúng như lời Tiểu Vương nói, chính là nướ© ŧıểυ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười đùa của thiếu niên, trong đó có một tia bất mãn: “Sao lại lòi đuôi nhanh thế, không vui, không vui chút nào!”

“Thằng nhóc này, đúng là ác độc,” Phong Gian Nguyệt nổi giận, nói, “Chúng ta mới cãi nhau vài câu, đâu có thâm thù đại hận gì, đáng để ngươi làm vậy sao?”

“Sai rồi, sai rồi,” Thiếu niên xấu xa ở bên ngoài xưa tay, “Đây là sự quan tâm mà cha ta dành cho các ngươi, các ngươi có thù hằn gì thì đi hỏi ông ấy, ta chỉ trêu đùa các ngươi một xíu thôi, một chút tranh chấp nhỏ, có phải không?” Nói xong, hắn lại cười một tràng to.

Hình như Phong Gian Nguyệt đã định nói gì đó, nhưng thiếu niên không thèm để ý, cố tình ậm à ậm ừ thật to rồi bỏ đi. Một lần nữa, căn phòng bị thế giới bên ngoài bỏ quên.

Nhà tù lại tiếp tục rơi vào im lặng, ta nhìn theo bóng lưng Thân Phong, có một cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng đôi mắt, phần trán và nét người của hắn rất giống Hồng Trọng.

Sở Đinh Lan nhìn sang Hồng Trọng, tuy chưa nói gì, nhưng ánh mắt nàng ấy rõ ràng có chút oán giận: Hồng Trọng đã chạm vào chiếc chìa khóa, vậy mà vẫn bị đứa trẻ kia kéo mất.

Quả thật, ta có thể hiểu, khi niềm hy vọng mơ hồ vừa được thắp lên lại bị dập tắt, cảm giác chua xót này còn khó chịu hơn là không bao giờ có được.

Nhưng ta vẫn nên mở miệng, nói vài câu đỡ lời giúp Hồng Trọng.

Ta cười nói: “Đinh Lan, nếu thằng nhóc kia đã dám làm vậy, có lẽ nó chỉ đang thí nghiệm hoặc đã tính toán trước—— một chút cảm giác mất mát, nhưng vẫn hơn là không có hy vọng, cô tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung, ngược lại lại đúng ý thằng nhóc kia.”

“Ta chẳng suy nghĩ gì cả,” Sở Đinh Lan nghe hiểu hàm ý của ta, khuôn mặt đỏ bừng, tránh sang một bên.

Lúc này, Hồng Trọng nửa quỳ trên mặt đất, dùng thủ ngữ khoa tay múa chân với ta.

Quen nàng ta một thời gian, ta đã hiểu được phần nào ngôn ngữ của người câm điếc, ta đoán mò, cảm giác nàng ta đang nhắc đến “bật lửa”.

Ta không mang trên người, vội vàng hỏi Phong Gian Nguyệt: “Ngươi có mang bật lửa không?”

“Thật ra là có,” Phong Gian Nguyệt đáp, “Nhưng đã cất đi rồi, không phải lúc trước chúng ta đã quyết định, khi nào đến thời điểm mấu chốt, mới mang ra dùng sao?”

“Bây giờ có lẽ chính là thời điểm mấu chốt!” Ta đã đoán ra tại sao Hồng Trọng lại cần bật lửa, kiên định nói.

Quả nhiên, ánh lửa vừa bùng lên, đã rọi xuống mặt đất, trong nháy mắt, cả ta và Phong Gian Nguyệt đều vô cùng mừng rỡ.

Có lẽ Thân Phong đã thử nhét chìa khóa vào rồi nhanh chóng rút ra, nhưng hắn nhất định không phát hiện đất mùn trong ngục tối này ẩm ướt quanh năm.

Dưới ánh lửa thấp thoáng, trong phạm vi ngọn lửa, Phong Gian Nguyệt đưa tay ra, ấn vào dấu chìa khóa in rõ ràng trên mặt đất.

“Đúng là của ít lòng nhiều, lễ mọn lòng thành,” Sở Đinh Lan cũng không nhịn nổi, chạy tới cất một câu trào phúng.

Dây thần kinh của bọn ta tưởng chừng như rung lên, nhưng Phong Gian Nguyệt đột nhiên lại nói: “Lấy nguyên liệu gì để đúc bây giờ?”

“Không phải hắn đã mang đến rồi sao?” Ta mỉm cười nói, mọi người lần theo hướng nhìn của ta, nhìn về phía cái khay.

Tuy rượu không phải hàng thật, nhưng bầu rượu… Đó là một chiếc bình thiếc tinh xảo, dưới bóng tối u ám, phát ra ánh bạc sáng loáng.

Nếu kiến thức môn hóa chưa bị trả cho thầy cô cấp hai, thì ta vẫn nhớ mang máng, nhiệt độ nóng chảy của thiếc rất thấp.

“Tuyệt vời!” Phong Gian Nguyệt không nhịn nổi mà búng tay vài cái.

Thế là mọi người phân chia công việc, đầu tiên xếp rơm rạ ở góc tường thành một đống, rồi châm lửa, toàn bộ căn phòng nhất thời sáng bừng lên, sau đó bọn ta cắt chiếc bầu thiếc thành từng mảnh nhỏ, đặt vào bát sứ, đun nóng, rất nhanh thiếc đã chảy ra, cả bọn bèn đổ nó vào vết lõm trên mặt đất, chờ đến khi nguội, là lấy được một chiếc chìa khóa bạc lấp lánh.

Thật không ngờ, “sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (1), đây vốn là một trò đùa vô cùng ác ý, vậy mà lại thành cơ hội trời ban cho chúng ta chạy thoát.

(1) Trích bài thơ “Du Sơn Tây Thôn” của Lục Du thời Nam Tống: Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường, liễu rậm hoa tươi lại có làng.

Bọn ta cắm chìa khóa vào ổ khóa, tạch một tiếng, cửa đã mở. Phong Gian Nguyệt đi đầu tiên, cả bọn nối đuôi nhau đi ra, bước lên bậc thang.

Không biết đây chỉ là cảm nhận, hay là trùng hợp, khi bọn ta vừa thúc ngựa, định lao ra khỏi Hồng Diệp sơn trang, thì gặp phải Thân Đương Lâu đang đến kiểm tra, sau lưng còn có Thân Phong.

Ta ngẩn người một lúc, nhưng quyết định chọn đối mặt, dù sao cái tòa này cũng ở trên đảo, sớm muộn gì cũng phải gặp ông ta.

Hơn nữa, ta đang muốn đòi công đạo cho Hồng Trọng, Thân Đương Lâu ông ta nổi tiếng hào hiệp ở bên ngoài, tại sao lại đối xử với Hồng Trọng và bọn ta như vậy, một hành động vô cùng đáng xấu hổ.

Kết quả, ta phát hiện, ở bên cạnh con người hay bênh vực kẻ yếu này, bạn mãi mãi có thể trông cậy Phong Gian Nguyệt.

Ta còn chưa kịp mở miệng, Phong Gian Nguyệt đã chỉ thẳng mũi Thân Đương Lâu trước: “Thân đảo chủ! Tốt xấu gì ông cũng là chủ một hòn đảo, một nhân vật có tiếng tăm trong giang hồ, tại sao lại lòng lang dạ sói, hãm hại đứa bé mồ côi của nhà sư huynh mình? Chắc không phải, chính ông đã gϊếŧ Thạch Thủ Nghĩa, chiếm đoạt hòn đảo, bây giờ muốn gϊếŧ nốt con gái ông ta?”

Đáy mắt Thân Đương Lâu bùng lên lửa giận: “Đừng có nói bậy! Sư huynh mắc bệnh mà chết, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

Thân Phong cũng hùa theo: “Đúng đó, tất nhiên là sư bá bệnh chết, lúc lâm chung, ông ấy còn truyền ngôi cho cha ta trước mặt mọi người trong sơn trang, mấy trăm đệ tử có thể làm chứng!”

“Vậy tại sao ông lại hãm hại con gái của ông ta?” Phong Gian Nguyệt chất vấn.

Thân Đương Lâu hơi cúi đầu, nhưng rất nhanh đã ngẩng lên: “Chuyện ta kính trọng sư huynh là sự thật, hận ông ta cũng là thật! Ông ta hại chết vợ ta, làm ta tan nhà nát cửa! Lý do đó vẫn chưa đủ sao?”

Ta ngẩn ra, quả nhiên có liên quan đến bí mật Tiểu Vương kể với ta.

Phong Gian Nguyệt hơi sửng sốt: “Ông nói cái gì? Thạch Thủ Nghĩa hại vợ của ông?”

“Đương nhiên!” Hốc mắt Thân Đương Lâu đỏ lên, trạng thái điên cuồng, “Năm ấy ta rời đảo có việc, giao người vợ Liên Phong đang có thai cho ông ta chăm sóc, Liên Phong đã thành thân cùng ta mười năm, càng ngày càng mặn nồng, lúc đi còn cười cười nói nói, về lại biến thành cỗ thi thể lạnh băng!”

Phong Gian Nguyệt không biết ngọn nguồn chuyện này, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, thế là Sở Đinh Lan không kiềm chế nổi nữa, bèn cất tiếng: “Phụ nữ sinh nở là bước một chân vào quỷ môn quan, huống hồ nguyên nhân là tại thiên tai, ông còn trách người khác được sao? Có phải ông bị lôi kéo không? Còn nữa, chẳng phải lúc ấy chính Thạch Thủ Nghĩa cũng không cứu được vợ con mình sao? Tốt xấu gì, ông vẫn còn giữ được đứa con trai!”

Ta trợn to mắt, nhìn Tiểu Vương, hóa ra lúc ấy vợ Thạch Thủ Nghĩa cũng có thai? Sao cậu không nhắc đến chuyện này vậy.

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên, mấy sự việc liên kết lại với nhau thành một chuỗi logic…

Thân Đương Lâu vừa nghe thấy câu này, sắc mặt liền tối sầm, không thể nào phản bác được, nhưng trầm mặc hai giây, ông ta lại bùng nổ: “Chuyện nhà lão phu, đâu đến lượt cô chen miệng?! Cả cái sơn trang này, đều là đệ tử nhà ta, chờ đến khi bắt lại, muốn nói gì thì nói!”

Lúc này, ông ta huýt một tiếng, rất nhiều đệ tử nhận lệnh lập tức xông lên, Phong Gian Nguyệt và Hồng Trọng cúi xuống, người rút trường kiếm, người rút đoạn dao, Phong Gian Nguyệt vô thức đẩy Sở Đinh Lan ra đằng sau, còn Hồng Trọng thì bước lên một bước, chắn trước mặt ta.

Bầu không khí căng thẳng, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Ban nãy ở trong bóng tối, bây giờ ta mới bỗng nhiên phát hiện, sau đai lưng Hồng Trọng, là một đóa hoa kính.

Có lẽ đêm qua nàng ta đã lén hái từ trong hồ…

Ta kinh ngạc, Hồng Trọng thật thà, không giống con người như vậy, nhưng bây giờ ta không nghĩ được nhiều như thế, một suy nghĩ lóe lên, ta hô to: “Thân Đương Lâu! Ông phải biết rằng, nếu gọi nhiều người đến, không tốt cho ông đâu!”

Nói xong, ta rút đóa hoa kính từ đai lưng Hồng Trọng ra, giơ lên thật cao.

Sắc mặt Thân Đương Lâu thay đổi, định xông lên cướp lại.

Nhưng khoảnh khắc ông ta chỉ cách một đoạn, ta ném bông hoa cho Hồng Trọng: “Kiểm tra ngày sinh của Thân Phong!”

Hồng Trọng đón lấy bông hoa, sửng sốt một giây, nhưng vẫn thử rạch bàn tay, cắm cuống hoa vào máu.

Ta giúp nàng ta niệm thần chú, kích hoạt hoa kính:

“Lấy hồn để thề…”

“Lấy máu để chứng…”

“Thế gian soi chiếu…”

“Minh xét rõ ràng…”

“Khởi trận!!”