Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 36: Trời Nước Như Gương

Edit: Astute Nguyễn

Một ngày trôi qua rất thuận lợi. Buổi tối ta và Hồng Trọng được xếp vào một gian phòng.

Giường thực sự rất mềm, vừa có gối ngọc vừa có lụa gấm, trên một hòn đảo hoang vắng thế này, cách bố trí không thể không coi là sang trọng nhưng ta vẫn không ngủ ngon, thậm chí còn nằm mơ.

Ta mơ thấy bản thân kể chuyện cho Lăng Thanh Vân, hình như là một sự kiện nhỏ, không được dã sử ghi lại: Có một người tên là Miễn Công, khi còn làm ở doãn phủ Khai Phong, trong ngục lúc ấy có một người rất dũng cảm, xin ông một con đường sống, Miễn Công liền thả hắn. Mấy năm sau, nhiệm kỳ của Miễn Công kết thúc, ông tới Hà Bắc, gặp được tên phạm nhân kia. Tù nhân cũ được thả, vui vẻ ra về, sau đó hắn muốn hậu tạ bèn nói với vợ: “Nên trả ơn ân nhân cứu mạng ta như thế nào?”

Người vợ đáp: “Một ngàn xấp lụa có đủ không?”

Nói: “Không đủ.”

Người vợ tiếp tục: “Vậy hai ngàn xấp có đủ không?”

Hắn nói: “Vẫn không đủ.”

Người vợ: “Nếu đã thế thì chỉ còn cách gϊếŧ thôi.”

Tù nhân cũ xao động, quyết định ra tay…

Nói tới đây, ta giật mình bừng tỉnh.

Sau đó ta phát hiện, ban ngày rảnh rỗi quá nên ta đã tùy tiện lật câu chuyện này ra xem ở phòng khách, bên cạnh ta cũng không hề có Lăng Thanh Vân, Hồng Trọng thì đang nằm trên một chiếc giường khác.

Ta ôm gối, đột nhiên cảm giác trong lòng hơi trống trải. Ở chung doanh trướng với Lăng Thanh Vân hơn mười ngày, ngủ trên cùng một chiếc giường, lần này không có, quả thực ta thấy hơi không quen.

Ta nằm, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Bọn ta đã hợp tác suốt Tế Thú Đại Hội. Ta đã dùng lý trí nhắc nhở bản thân rất nhiều lần.

Quan hệ giữa bọn ta là giả. Khế ước giữa hai người chẳng qua là để biểu diễn trước bàn dân thiên hạ thôi.

Vừa nhìn đã biết hắn không phải người nên yêu, dưới bộ mặt tươi cười dịu dàng, bạn căn bản không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.

Huống hồ, hai ta cùng là một loại người, vĩnh viễn chỉ yêu bản thân mình nhất, cứ cho là hắn thực sự yêu An Khả Tâm đi, nhưng khi cần gϊếŧ, chẳng phải hắn vẫn gϊếŧ đấy sao.

Có điều, lừa người khác thì dễ, nhưng lừa bản thân thì rất khó.

Nếu cứ năm lần bảy lượt dùng lý trí nhắc nhở chính mình, ta cảm thấy có điều gì đó hơi bất ổn.

Nghĩ đến đây, ta nhắm mắt, giống như muốn vứt hắn ra khỏi suy nghĩ.

Đừng nghĩ nữa, cho dù ta có động lòng thật, nhưng tình cảm đối với ta mà nói, cùng lắm cũng chỉ là một món đồ…

Đúng lúc này, ta phát hiện Hồng Trọng vậy mà vẫn chưa ngủ, nàng ta vẫn đội đấu lạp, đeo khăn che mặt, lúc này bỗng sột sột soạt soạt, lặng lẽ đứng dậy.

“Hồng Trọng?” Ta thấp giọng hỏi.

Hình như nàng ta đã bị dọa một chút, xoay người hành lễ với ta.

“Đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi ra ngoài?”

Hồng Trọng trầm mặc nửa giây, sau đó gật gật đầu, dùng thủ ngữ khoa tay múa chân với ta, nàng ta muốn đi xem hoa kính, mời ta cùng đi.

Ta bắt đầu hơi hứng thú, tuy trong lòng cũng xẹt qua một tia nghi ngờ, định hỏi rằng có nên báo cho Đảo chủ biết một tiếng hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hồng Trọng cũng coi như là một nửa chủ nhân của nơi này, huống hồ Thân Đương Lâu cũng đã đồng ý cho bọn ta mượn rồi, kiểm tra trước chắc là không sao.

Thế là ta khoác quần áo, đi ra ngoài cùng nàng ta.

Ta ngẩng đầu lên nhìn nền trời, thật sự rất đẹp. Trong màn đêm, phía xa xa, một đám mây lờ lững che phủ vầng trăng, những ngôi sao trông càng ngày càng dày, tạo thành một dải ngân hà, trôi trên đỉnh đầu, khiến người ta chấn động. Nhớ lại tổ tiên của chúng ta năm đó, chắc cũng nhìn thấy dải ngân hà này rồi viết nên bài thơ động lòng người, ngân hà xa xôi, sông trời dần thấp (1)… Ngược lại, thành phố hiện đại bị ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, nhìn thấy nhóm sao Bắc Đẩu đã may mắn lắm rồi.

(1) Trích bài thơ Thường Nga của Lý Thương Ẩn thời Đường.

Hồng Trọng dẫn ta đi loanh quanh mấy vòng, ta thầm cảm thán, nơi trồng hoa kính quả nhiên rất kín đáo, một mình ta tìm kiểu gì cũng không thấy.

Cuối cùng, Hồng Trọng đẩy một tảng đá lớn ra, một cánh cổng điêu khắc từ đá cẩm thạch hiện ra trước mặt, trông hơi giống torii kiểu Nhật, trên cổng có một bộ câu đối, viết “Lưu tiên đảo thượng sa la địa, nhất trì kính hoa chiếu cổ kim (2)”, hoành phi đề bốn chữ xanh trên nền trắng: “Trời nước như gương”.

(2) Tạm dịch: đảo Lưu Tiên trên đất sa la, một ao hoa kính soi chiếu cổ kim.

Băng qua cánh cổng, ta bắt đầu ngửi thấy mùi lưu huỳnh dày đặc, sương trắng mịt mù, ập đến trước mặt chúng ta, không khí còn mang theo một chút hơi nóng ẩm ướt. Ta đoán trước kia, ở đây có lẽ có núi lửa, hoặc là năng lượng địa nhiệt.

Hồng Trọng dẫn ta đi về phía trước vài bước, sương trắng đột nhiên tản ra, khung cảnh trước mặt hiện lên giống như tiên cảnh trong tranh vẽ:

Những ngọn núi cao ngất vây quanh một hồ nước, mặt hồ yên tĩnh, lặng như gương, trên mặt nước, có vô số bông hoa nổi lên, trông rất giống hoa kính. Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy hoa kính, nó giống như hoa sen, nhưng lại không có lá, mỗi cánh hoa đều trong suốt như pha lê. Nhưng trước kia chỉ thấy có một đóa, cảnh tượng bây giờ càng khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc, những bông hoa lớn phản chiếu ánh sáng lộng lẫy nhưng có phần lạnh lẽo dưới ánh trăng, bầu trời đầy sao phản xuống mặt hồ, khiến mặt nước và hoa càng sáng lung linh cả một vùng, biến trời đất thành một thế giới như pha lê, ta và Hồng Trọng nhất thời không biết bản thân đang đứng ở đâu, dưới nước hay trên trời.

Ta bị cảnh đẹp làm cho choáng váng, cảm thán một lúc lâu, gió đêm từ từ thổi, ta lắc đầu than thở.

Vài phút sau, ta mới bắt đầu kích động, đây chính là đóa hoa thần kỳ đó, không chỉ là một món đồ trang trí đẹp đẽ, mà còn có cả bụi, cả một hồ, thật sự muốn dùng quá, đừng nói là Sở Đinh Lan, chính Lăng Thanh Vân cũng muốn xem cuộc đời, tìm ra chân tướng.

Ta nghĩ, nếu điều tra được kẻ nào đang nhắm vào Sở Đinh Lan, cũng là chuyện tốt, ít nhất Lăng Thanh Vân có thể thoát khỏi hiềm nghi hoàn toàn, để nam nữ chính nguyên tác quay về tuyến đường yêu đương. Tuyến tình cảm của bọn họ sẽ tách khỏi mạch truyện của ta và Lăng Thanh Vân, chỉ cần Lăng Thanh Vân có ngày tháng yên ổn, là có thể tránh được kết cục trong nguyên tác.

Nhìn cái hồ toàn bảo bối này, tâm trạng ta có hơi mâu thuẫn, một mặt thì rất muốn đưa tay hái trộm một đóa. Nhưng mặt khác lại nghĩ đến chuyện, nếu Thân Đương Lâu đã hào phóng đồng ý cho chúng ta mượn, thì cũng nên tôn trọng sự tin tưởng của người ta một chút, đêm nay chỉ đến đây xem thôi, không nên vượt quá giới hạn, tránh cành mẹ đẻ cành con. Thật ra ta có thể báo tình huống ở đây cho Lăng Thanh Vân biết, sau đó lợi dụng sự tin tưởng của hắn, dùng thân phận quốc chủ đàm phán sẽ có khả năng ổn hơn.

Nghĩ vậy, ta vỗ vỗ Hồng Trọng, nói hôm nay về chỗ ở trước, hôm khác tính sau.

Hồng Trọng gật gật đầu, nghe lời dẫn ta trở về, vì đường rất trơn, nên ta bám lấy đai lưng, đi phía sau nàng ta.

Có lẽ, hôm nay nàng ta chỉ tình cờ ra ngoài, cho nên không đeo thanh kiếm thép lên lưng, ta còn mải suy nghĩ, vòng eo thế này chẳng phải rất nhỏ nhắn, thướt tha sao.

Nhưng mà, khi mọi thứ đang diễn ra hết sức êm đẹp, thì đột nhiên, một mũi tên xé gió lao tới, nhắm thẳng vào mặt ta.

Ta chạy trốn theo bản năng, nhưng một chân bước hụt, suýt nữa rơi xuống hồ.

Hai tay ta quơ loạn xạ trong không trung, cả người sắp đổ xuống, áo choàng chưa buộc chặt rơi xuống, nước hồ đột nhiên vang lên tiếng xèo xèo, một làn khói trắng bốc lên.

Ta bỗng nhiên ý thức được, dù cái hồ này nhìn đẹp cỡ nào, thì nó vẫn là suối nước nóng hình thành từ núi lửa!

Ta từng đọc phần giới thiệu về công viên Yellowstone ở Mỹ, trên một cuốn sách du lịch, có một du khách nhảy khỏi đường mòn, lập tức rơi xuống vùng năng lượng địa nhiệt, hàm lượng lưu huỳnh của nó rất cao, đến xác cũng không vớt lên được.

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Hồng Trọng vươn một tay tóm lấy ta.

Ta sợ tới mức mềm nhũn chân, nàng ta không nói hai lời, đặt ta lên lưng, chạy như bay.

Tình huống này là sao vậy? Chúng ta bị tập kích rồi sao?

Trước màn sương trắng có một bóng người, dường như đang dụ chúng ta chạy theo, Hồng Trọng bất giác đuổi theo.

Đầu óc ta bắt đầu hỗn loạn, gào thét điên cuồng, những món ăn lúc chiều hình như đã trào lên cổ họng.

Ta vốn định bảo Hồng Trọng đừng đuổi theo, nhưng lại nghĩ ra chuyện gì đó, bây giờ chúng ta đã ở trên đảo, là cá nằm trên thớt, lưới trời l*иg lộng, cho dù không đuổi theo, chắc gì đã được an toàn? Chi bằng bắt tên kia lại, nói không chừng còn có thể lấy hắn làm con tin giữ mạng.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, bóng đen nhảy vào một tòa nhà, Hồng Trọng cũng đi theo.

Vừa đi vào, ta đã biết mình bị lừa.

Căn phòng này không có cửa sổ, một mảng đen kịt, cả hai vừa vào bóng tối, nên đôi mắt chưa kịp thích nghi, có tiếng vẩy nước, mặt đất lún xuống, ta và Hồng Trọng căn bản chưa kịp nhận ra tình cảnh xung quanh, đứng không vững, lập tức rơi vào bóng đen vô tận.