Bị Đối Tượng Mà Mình Cầm Tù, Cầm Tù Ngược Lại

Chương 20

Nên cuối cùng Bách Chu cũng đã nhận, không phải vì mủi lòng mà tha thứ cho ông ta, chỉ là hắn cảm thấy sự chờ đợi dài đằng đẵng của hắn và mẹ nên được kết thúc rồi, hắn bình tĩnh đón nhận những thứ đó từ người đàn ông và nói với ông ta rằng từ giờ không cần đến tìm hắn nữa, sau đó dùng số tiền khủng này để mua nghĩa trang tốt nhất cho mẹ.

Ký ức đột ngột kết thúc ở đây, tiếng chuông chói tai vang lên đánh thức Bách Chu từ trong hồi ức tỉnh lại, phòng học ồn ào, ánh nắng quá chói chang ngoài cửa sổ nói cho hắn biết rằng, tất cả quá khứ đều đã qua rồi.

Vu Huy phấn khích vỗ vai Bách Chu: “Này, vừa rồi huấn luyện viên nói rằng buổi huấn luyện hai tiết cuối cùng vào buổi chiều sẽ bị hủy bỏ, tới lúc đó chúng ta hãy đưa “Chị dâu” đến quảng trường Vạn Đạt ăn cái gì đi, nghe nói chỗ đó mới mở một quán lẩu siêu ngon.”

Giọng Vu Huy không lớn, nhưng chung quanh tất cả mọi người đều nghe thấy, khoa thể dục vốn là nam nhiều hơn nữ, cho nên các bạn nữ từ khoa khác tới đa phần đều là vì Bách Chu mà tới, nên các nam sinh rất tò mò, không biết mỹ nhân nào đã lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng vì tính khí lạnh lùng của Bách Chu nên cũng ngại hỏi, nên tất cả bọn họ đều quay cổ nhìn về phía sau.

“Chị dâu” cái gì, đừng có nói nhảm.”

“Được, được, vậy cậu có tới không? Tôi mời!”

Bách Chu ngẩng đầu liếc mắt nhìn những người chung quanh, thản nhiên đáp lại cái gì đó, rồi cất sách giáo khoa của mình vào túi đi ra khỏi phòng học, Vu Huy theo sát phía sau: “Đi thôi, anh Chu, vừa hay anh dắt theo “Chị dâu” ... Không phải, ừm vậy thì em sẽ dắt theo ai, à em sẽ dẫn Tùy Duyệt…”

“Cậu muốn hai chúng tôi trở thành người yểm trợ cho cậu chứ gì?” Bách Chu thẳng thắn chỉ ra âm mưu của Vu Huy, hắn nói cái tên nhóc khốn kiếp này ý à cậu ta sẽ không bao giờ có chuyện đối xử tốt như vậy đâu, chỉ trừ phi làm chuyện gì đó mờ ám như là cưỡиɠ ɠiαи, hay là trộm cắp thì mới vậy thôi.

“Cái gì. . . Cái gì mà yểm chứ, anh có thể nói chuyện đàng hoàng chút không, em chỉ là muốn tác hợp chuyện của anh và “Chị dâu” thôi…Không phải…”

“Anh ấy tên là Tưởng An, rồi sao nữa? Quan trọng nhất chính là phần tiếp theo!” Bách Chu bày ra vẻ mặt xem thường.

“Hì hì, đúng là cái gì cũng không gạt được anh Chu!” Vì vẫn luôn là học sinh năm hai nên Vu Huy ngượng ngùng vò đầu bứt tóc: “Thật ra tôi muốn theo đuổi Tuỳ Duyệt... Sau đó ám hiệu cho cậu…”

Bách Chu nghe vậy thì định đập cho cậu ta một cái, nhưng Vu Huy đã vội vàng né tránh: “Không phải, ý tôi là cậu có phiếu giảm giá.”

“Mẹ nó tôi có thể lấy phiếu giảm giá ở chỗ nào chứ?”

“Cái này không cần, tôi mua rồi.” Vu Huy từ trong túi lấy ra một cái phiếu giảm giá đã nhàu nát, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Anh Chu, anh Chu giúp em đi mà, anh đã có người mà mình thương còn người anh em như em lại chẳng có ai vẫn còn đang cô đơn đây này!”

Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Vu Huy, hoặc có lẽ là vì hài lòng với câu nói đơn giản của cậu ta là mình đã có người yêu, nên Bách Chu do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều vừa kết thúc bằng một tiếng chuông, vừa ra khỏi lớp thì Vu Huy đã vội chạy đến chỗ của Bách Chu và thúc giục: “Mau lên, mau lên, mau quay về đón người, tôi sẽ đến khu ký túc xá nữ đợi Tùy Duyệt, chúng ta gặp nhau ở cổng quảng trường nha!” Nói xong thì như một ngọn gió lượn nhanh ra khỏi lớp học.

Bách Chu vừa về đến nhà liền nhìn thấy Tưởng An ôm đầu gối ngồi ở chân giường, chân không mang dép, bộ dạng đáng thương, liền yên lặng quay trở lại phòng khách lấy dép, lại lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ khác đặt lên giường: “Mặc vào đi rồi ra ngoài ăn cơm.”

“Cậu không giận nữa sao?” Tưởng An kéo kéo ống quần Bách Chu, ngẩng đầu lên bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Bách Chu để dép lê dưới chân Tưởng An, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn chân lạnh cóng, trên mặt đất không có thảm, cũng không biết tên ngốc này đã ngồi bao lâu rồi.”

“Tôi... Chân tê quá.”

Bách Chu không nói nên lời, khom người xuống ôm y lên đặt ở trên giường, nhẹ nhàng cởi còng chân cho y: “Tôi ở bên ngoài chờ anh.”

Tưởng An ngồi ở mép giường một lúc lâu, mới lấy quần áo ra thay, đó là áo len và quần bò của y, là đồ mà y đã mặc hôm gặp Bách Chu ở siêu thị, Tưởng An cầm chiếc áo màu xám trên tay nghĩ nghĩ, sau đó xoay người lấy từ trong tủ ra chiếc áo len có mũ trùm đầu màu trắng của Bách Chu và mặc vào, y đứng trước gương và xoay người một vòng, nắm lấy đường viền cổ áo hơi rộng và cúi đầu ngửi lấy mùi hương trên đó.

Vu Huy cùng Tùy Duyệt đã đến từ sớm, họ đang ngồi trên ghế đợi ai đó, hai người ngồi ở ghế trên đám người, Vu Huy chạy đi mua một một ly trà sữa đưa cho Tùy Duyệt: “Xin lỗi, họ sẽ đến ngay thôi.”

“Không sao, tôi cũng không vội.” Tùy Duyệt nhận lấy trà sữa, nhìn cậu ta rồi mỉm cười ngọt ngào: “Cậu nói... Bách Chu cũng dẫn theo một người bạn tới đây?” Nhờ cái miệng rộng của Vu Huy, mà hôm nay các nữ sinh ở trường náo loạn đồn đại rằng Bách Chu có người yêu, tin đồn không rõ ràng này không nghi ngờ gì là từ trong trường truyền ra và đang ngày một lan xa, làm cho bản thân cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết đó là vị thần tiên nào mà có thể làm tan chảy trái tim lạnh lùng của Bách Chu.

“Ờ, đúng rồi, cậu ta còn dắt bạn tới, hì hì có nhiều người ăn uống với nhau sẽ vui hơn.” Vu Huy không dám nói bậy, Bách Chu ở trường học quá lạnh lùng, cho nên cậu ta đành phải nói vài lời với Tùy Duyệt.

“Cậu đừng căng thẳng, tuy tôi rất tò mò, nhưng tôi sẽ không nói bậy đâu!” Tùy Duyệt thấy Vu Huy gấp đến độ không ngừng gãi đầu đôi mắt thì liếc đông liếc tây tràn ngập vẻ lo lắng, nên vội trấn an.

“A, không không không, tôi không có ý này, tôi chỉ là lo lắng hai người này…”

“Chết tiệt!” Tùy Duyệt hung hăng nói ra một câu thô tục, vỗ vai Vu Huy, chỉ vào hai bóng người đen trắng cách đó không xa, kích động nói: “Tôi nhìn thấy rồi!”