Trương Văn Viễn không hiểu sao mình lại bị cúp máy một cách khó hiểu như vậy nên biểu lộ ra vẻ bối rối: “Chết tiệt, ai vậy chứ, gọi tới công ty chúng ta những 4,5 lần mà gọi lại thì cúp máy không nghe là sao?”
“Đừng quan tâm làm gì cho mệt, đó chỉ là mấy cuộc gọi quấy rối mà thôi.” Tiểu Lưu ở quầy lễ tân giật điện thoại: “Sao anh lại đến quầy lễ tân tham gia cuộc vui rồi, không có tiểu Tưởng ở đây nên anh tới phiền tôi đúng không, nào tránh ra tránh ra tôi vẫn còn việc đây!”
“Hì hì, tôi vừa đi ngang qua thì thấy cô không có ở đây, ừm, buổi tối đi ăn cơm với tôi được không?”
“Không đi, tôi không có thời gian.”
...
Vu Huy gọi một chiếc xe taxi, khi Bách Chu xuống lầu thì cũng đúng lúc nó chạy đến, hai người lên xe, sắc mặt của Bách Chu tràn ngập vẻ không vui ném điện thoại cho cậu ta: “Mẹ nó, điện thoại của cậu đến cả cái mật khẩu cũng không có đặt sao?”
“Có chứ! Tôi đặt rồi là 123456.”
Bách Chu... Được rồi, hắn không thèm so đo với tên ngốc này.
Buổi sáng có mấy tiết học lý thuyết, hắn và Vu Huy ngồi ở hàng cuối cùng, nghe giáo viên giảng bài nhàm chán tới mức khiến cho người ta buồn ngủ, Bách Chu chống tay nhìn đàn chim sẻ hót líu lo trên cành cây phía ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng nghĩ tới gương mặt hốt hoảng lúc sáng của Tưởng An.
Phải thân thiết tới mức nào mới thuộc nằm lòng được số điện thoại của đối phương như vậy, trước kia khi hắn dùng điện thoại di động của Tưởng An để xin phép cho y anh ta nghĩ, thì thấy tin nhắn WeChat có tên Trương Văn Viễn ở trên đầu, tất cả đều là những tin nhắn nói chuyện phiếm hằng ngày và các cuộc trò chuyện thảo luận công việc.
Trái tim của hắn quá cằn cỗi nên hắn không thể hiểu nổi tình yêu đột ngột của Tưởng An, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua chỉ là một màn thấy sắc thì đã nổi lòng tham rình mò, la liếʍ tới mức chai lì tìm cách tiếp cận mà thôi, Tưởng An chính là như vậy, ngang ngược vô lý xen vào cuộc sống của hắn nói rằng anh ta thích hắn, sau đó mặt không đổi sắc mà cầm tù hắn.
Có đôi khi Bách Chu thậm chí còn có những suy đoán ác ý rằng có lẽ hắn đang nằm trong kế hoạch của Tưởng An vì sắc hoặc tiền bạc gì đó, chứ tuyệt nhiên sẽ không có chuyện là anh ta thật lòng thích hắn.
Những người khác sẽ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài rực rỡ và vô cùng hoàn hảo của hắn, chỉ có bản thân hắn mới biết được sự giả tạo, dối trá và đáng thương bên trong mình mà thôi.
Hắn nhớ như in buổi chiều năm cấp ba đó, khi hắn cùng một nhóm bạn thân từ trong lớp bước ra để học tiết thể dục giữa giờ vừa nói vừa cười rất vui vẻ, thì bỗng có một nam sinh không biết từ đâu lao ra, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng hắn là con của kẻ giật chồng, phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta cái đồ trơ trẽn không biết xấu hổ.
Đúng lúc đang có nhiều người, học sinh bên cạnh xúm lại, chỉ trỏ xì xào bàn tán, thiếu niên 16, 17 tuổi đang tràn đầy sinh lực sao có thể để cho người ta sỉ nhục mình như vậy, nên hắn cùng kẻ đó lao vào đánh nhau chuyện này nhanh chóng truyền đến tai giáo viên, Bách Chu đã đánh kẻ đó tới mức mặt mày bê bết máu, giận dữ hét lên rằng hắn không phải.
Hắn không dám tin rằng người mẹ dịu dàng hiền thục của mình lại là kẻ thứ ba, nhưng thực tế một người mẹ đơn thân yếu ớt, còn không lo được cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của một gia đình, chứ đừng nói đến những bộ quần áo đắt tiền và giày thể thao chơi bóng mà thỉnh thoảng bà đã mua cho hắn, những lời bao biện lấp liếʍ và những sơ hở chất chồng đã cho Bách Chu câu trả lời, chỉ là hắn vẫn đang lừa mình dối người không chấp nhận được sự thật mà thôi.
Bởi vì đánh người mà hắn suýt bị đưa vào trại giáo dưỡng, nhưng sau đó hắn được người cha kia, người mà hắn chưa từng gặp mặt cử người đến giải quyết sự việc, sau khi trở lại trường, giáo viên đã cách chức lớp trưởng của hắn, những người bạn mà ngày thường đều là anh em tốt thì giờ đã lặn mất tăm, các học sinh trong lớp cũng bắt đầu cô lập hắn, Bách Chu bỗng chốc từ một người kêu ngạo tràn đầy tự tin biến thành một thiếu niên cô độc và u ám.
Năm thứ hai trung học, mẹ hắn vì trầm cảm mà tự tử, sau đám tang vắng vẻ, hắn chuyển đi nơi khác, nhưng dù có chuyển sang môi trường mới, thì hắn cũng không muốn tiếp xúc với mọi người nữa, tính cách lạnh nhạt thờ ơ đã trở thành một ghi chú vây chặt lấy hắn.
Nhưng người đàn ông mà mẹ hắn đến lúc chết cũng không mong chờ ông ta sẽ đến, thì vào ngày mà hắn nhập học đại học lại đột nhiên đưa cho hắn một căn nhà và một số tiền, gọi đó là sự đền bù cho những tổn thương mà hắn đã chịu, Bách Chu cảm thấy thật vô lý, hắn từ chối, nhưng nhìn thấy người đàn ông đã từng ở trên ti vi quyến rũ biết bao nhiêu, giờ mái tóc, hai bên thái dương đã bạc trắng ngồi đối diện với hắn vừa khóc vừa thú nhận như một đứa trẻ.