A? Nhìn thấy cái gì? Vu Huy bị chụp vai bày ra vẻ mặt với vẻ mặt ngơ ngác, hôm nay vì vội vàng mà cậu ta quên đeo kính, vì ở quá xa nên cậu ta không nhìn thấy được chỉ nghe thấy tiếng Tùy Duyệt đang kích động mà hét lên.
Mãi đến khi Bách Chu cùng Tưởng An đi đến trước mặt thì cậu ta mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào hai chiếc áo len nam cùng kiểu, một đen một trắng, thầm nghĩ mình thật ngốc sao lại không nghĩ tới bọn họ khi Tuỳ Duyệt hô lên chứ, Bách Chu gật đầu với Tùy Duyệt, nghiêng người né sang một giới thiệu về người đang đứng sát bên cạnh hắn: “Đây là bạn của tôi.”
“Xin chào, tôi là Tưởng An.” Tưởng An nhìn Tùy Duyệt cười ngượng ngùng, khiến cho Tùy Duyệt ngẩn người, Bách Chu ở bên cạnh ho khan một tiếng thì cô mới giật mình lấy lại tinh thần.
“Ừm… Xin chào, tôi là Tùy Duyệt, là bạn của Vu Huy, chúng ta vào trước đi!” Cô khoác tay Vu Huy: “Ừm đúng lúc tôi cũng cảm thấy hơi đói, nào cậu dẫn đường đi.”
Cửa hàng mà Vu Huy tìm cũng không tệ lắm, trang trí theo kiểu cổ nên khá sang trọng, Tùy Duyệt ngồi quanh bên cạnh hồ nước sát hòn non bộ nhìn đàn cá koi lớn màu đỏ bên trong đó, thốt lên: “Không tệ, Vu Huy, nơi này rất tuyệt nha!”
Bách Chu cúi đầu nhìn Tưởng An đang ngại ngùng nhìn xung quanh: “Anh muốn ăn gì?” Thấy Bách Chu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, nên Tưởng An vội vàng đáp lại: “Cái gì cũng được tôi không kén ăn.”
Vu Huy điên cuồng nháy mắt với Bách Chu, giống như cậu ta đang lên cơn động kinh, nhìn khuôn mặt méo mó của cậu ta, Bách Chu miễn cưỡng nói một câu: “Các cậu gọi món trước, tôi và Tưởng An sẽ tìm chỗ ngồi.”
Hai người chọn đại một cái bàn yên tĩnh cho bốn người rồi ngồi xuống, trước tiên Tưởng An xoa xoa ngón tay cho đỡ xấu hổ: “Vu Huy... Cậu ấy đang theo đuổi cô gái kia sao?”
“Ừm.”
“Ờ, nhìn cô ấy rất đáng yêu, ha ha…” Tưởng An khẽ cười ngạ, nhất thời không biết nên nói cái gì, cũng may lúc đó Vu Huy và Tùy Nguyệt trở lại ngồi đối diện với hai người bọn họ: “Tôi gọi món vịt tiềm, thịt viên và rau xanh mỗi thứ một ít, thiếu thì gọi thêm.”
Bách Chu thản nhiên nói, rồi lấy chén đũa đưa tới trước mặt Tưởng An, Vu Huy cũng làm theo: “Ăn xong chúng ta xuống lầu đi dạo một chút, à đúng rồi Tùy Duyệt, tôi gắp gấu bông rất giỏi đó, một lát nữa sẽ cho cậu gấp năm bảy tám con.”
Tùy Duyệt nghe vậy thì rất vui mừng: “Thật không, vậy là lát nữa dựa cả vào cậu đó nha!”
“Tất nhiên là thật rồi, cậu cứ tin tưởng ở tôi!”
Trong lúc trò chuyện, các món ăn lần lượt được dọn ra, Vu Huy gọi một bàn đồ ăn lớn còn có mấy đĩa hoa quả và vài món điểm tâm ngọt, Bách Chu bưng rượu vang đỏ tuyết lê và dâu tây ngàn tầng để tới bên cạnh Tưởng An.
Vu Huy… Đây là những món mà cậu ta đã cất công đặt cho nữ thần của mình mà, này!
Tùy Duyệt bị một màn đáng yêu này làm cho hộc máu, cô cười với Tưởng An rồi nói: “Cậu cũng thích ăn đồ ngọt, các cậu nhóc thích đồ ngọt hiếm lắm đó nha.”
“Ờ ... Tôi đi làm rồi, không phải sinh viên đại học.” Tưởng An được khen như vậy thì rất xấu hổ.
A a a! Lại còn là niên hạ (Công nhỏ hơn thụ) nữa chứ tôi rất thích, trong lòng Tùy Duyệt không ngừng la hét điên cuồng, ước gì mình có thể lập tức mở WeChat để thảo luận với em gái mình: “Không nhìn ra luôn đó, anh nhìn rất nhỏ bé và còn gầy nữa!”
Bách Chu nhìn thoáng qua Tưởng An trong bộ quần áo rộng thùng thình, gấp từ trong nồi ra một viên thịt bỏ vào trong chén y: “Ăn nhiều một chút.”
Vu Huy cũng cũng nhanh chóng dùng đũa gắp cho Tùy Duyệt một đũa rau xanh: “Ăn thôi ăn thôi, vừa ăn vừa nói chuyện!”
Bốn người ăn uống no nê, dựa theo gợi ý của Vu Huy mà đi lầu một chơi trò chơi, toàn bộ lầu một phân nửa là khu trò chơi điện tử, nửa còn lại là khu quần áo.
Vu Huy cầm hai giỏ tiền trò chơi, buồn bã nhìn Tùy Duyệt đang đứng trước máy gắp thú nói chuyện với Tưởng An: “Anh Chu, lát nữa chơi trò chơi anh không được chơi tận sức phải che giấu thực lực nha, đừng làm em mất mặt đó.”
Tùy Duyệt đang trò chuyện vui vẻ với Tưởng An, thì Vu Huy đột nhiên chạy tới cắt ngang: “Tùy Duyệt cậu thích gấu bông nào thì cứ chọn đi nha, tôi sẽ gắp hết cho cậu!”
“Cậu cứ nói quá!” Tùy Duyệt vui vẻ che miệng cười, đi theo Vu Huy đến máy gắp để nghiên cứu cách gắp gấu bông, để lại Tưởng An và Bách Chu bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Án chưa từng chơi trò chơi điện tử ở thành phố bao giờ, nên cái gì cũng không biết, đứng trước máy đánh bạc hỏi Bách Chu: “Cái này chơi như thế nào?”
Bách Chu giải thích các quy tắc cho Tưởng An, rồi cầm cái sọt nhỏ đứng sang một bên xem y chơi, Tưởng An chỉ là không biết nói gì nên mới tìm chủ đề để nói thôi, chứ thật ra y không có biết chơi, chơi mấy lần đều thua, Bách Chu cũng không nói chuyện với y, Vu Huy và Tuỳ Duyệt bên cạnh đều bắt được vài con gấu bông, nên Tùy Duyệt rất vui liên tục hét lên đầy vui sướиɠ.