Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 20: Mộng xuân kiều diễm

Thư Yểu không giảm tức giận trong lòng, lật qua lật lại khó ngủ, rốt cuộc tới lúc ngủ thật say rồi.

Trong mơ đều là ác quỷ quấn thân.

Cô mơ thấy tên lưu manh kia, không biết làm sao tới phòng cô, trong phòng vẫn như ban ngày, cô bị Lý Hành đặt ở trên bàn nhỏ cô ngày ngày ôn bài, không thể lui được nữa, bị túm qua, nửa người tựa ở giữa khuỷu tay thiếu niên.

Năng lực của cái tên đang ghét kia ở trong mộng cũng không giảm, rõ ràng là giấc mơ của cô, cũng dám can đảm chạm tay vào vạt áo trong của cô, nắm luồng thịt tuyết trắng non mềm, nắn bóp một cách không kiêng nể gì.

Lý Hành vuốt ve cô, tay kia ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đang kìm chế không bộc phát của cô, từng đốt ngón tay vuốt lên cánh môi mềm mại, hắn hỏi: "Yểu Yểu, tôi có thể hôn em chứ?"

Yểu Yểu.

Tiếng nói trầm thấp, hơi thở nóng bỏng, từ trên cao truyền đến, như đốm lửa nhỏ lan ra, hun đỏ gương mặt cô.

Thư Yểu trong mộng không biết có phải bị ma nhập hay không, nghe hắn hỏi như thế, vậy mà ma xui quỷ khiến gật đầu.

Hắn cúi đầu, hô hấp gần trong gang tấc, chậm rãi lướt nhẹ qua bên môi, vừa nhẹ vừa bỏng cháy, lưỡi cuốn lấy lưỡi, môi ngậm lấy môi, khoang miệng nóng hổi, lưỡi cũng nóng hổi quấn quít lấy cô không tha, cho đến khi bỏng đến trái tim cô.

Hắn hôn triền miên lưu luyến, từng khúc nhu tình, từng khúc mê say, đây là một giấc mộng xuân phong lưu kiều diễm, lúc cô tỉnh lại hoảng hốt, thò ngón tay xuống thăm dò, mới giật mình nhận ra giữa hai chân thấm ướt.

Thư Yểu như bị nước lạnh đổ xuống đầu, thoáng chốc tỉnh táo, một khuôn mặt đỏ rựng.

Cô đấm lên gối đầu, tức chết đi được!

Thư Yểu nhớ lại thiếu niên trong mộng bị mυ'ŧ đến môi đỏ thẫm, kéo chăn trùm lêи đỉиɦ đầu, ý đồ che khuất khuôn mặt đỏ au của mình, cô gần như mắc cỡ đến chết, tuyệt đối không thể nào là cô hôn thành như vậy.

Ngày hôm đó chuyện không may nối gót tới, có lẽ là do hôm qua cãi lộn dữ dội, Thư Long nhanh chóng thay đổi, đã thành Diêm Vương mặt lạnh, Thư Yểu bị hai gã bảo tiêu cường tráng áp giải đi học.

Vừa đến cửa trường, Thư Yểu giãy giụa mọi cách, rống to kêu to không chịu bước vào cửa trường nửa bước, trước tiên hù dọa bảo vệ cổng trường đến mềm chân, cho rằng bọn cướp ở đâu ra bắt cóc học sinh ngoan.

Vẫn may giáo viên dạy tiếng Anh tinh mắt, nhận ra cô là học sinh thường hay trốn học, đè xuống chiếc điện thoại không để bác bảo vệ gọi cảnh sát, ngăn cản một trò cười không xảy ra, đưa Thư Yểu quay về lớp.

Thư Yểu cứ tâm bất cam tình bất nguyện, lại đi vào phòng học xa cách nửa tháng có hơn, tiếng người rầm rĩ náo nhiệt thoáng chốc yên tĩnh, nhìn thấy cô, lại nhao nhao hỗn loạn châu đầu ghé tai.

"Sao chổi kia tại sao lại trở về rồi. . ."

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, cậu đừng quên kết cục của Trân Ni."

"Đúng rồi, không biết nhà cậu ta làm cái gì sao, cậu không muốn mạng à?"

Thư Yểu coi tất cả như gió thoảng bên tai, trực tiếp đi về vị trí gần cửa sổ phía sau, cái bàn học trường kỳ không ai ngồi nhưng không nhiễm một hạt bụi.

Thư Yểu ngồi xuống, không bao lâu, vị trí bên cạnh vốn không ai ngồi có một nữ sinh đi tới, tóc ngắn mặt tròn, ngồi xuống liền quay đầu, thẹn thùng cười cười với cô.

Cô nhìn qua, là một bộ mặt lạ hoắc, một gương mặt trái táo, hai con mắt tròn xoe, cười rộ lên hai mắt cong cong, xinh đẹp đáng yêu.

Thấy Thư Yểu trông lại, cô nàng sợ hãi đưa tay ra, lên tiếng chào hỏi: "Tớ là Chung Duyệt Lan, Duyệt trong tâm duyệt, Lan trong hoa lan."

Một người không thông thạo Việt ngữ (chỉ tiếng Quảng), là một em gái Đại Lục.

"Từ Đại Lục đến hay sao?" Thư Yểu hỏi một tiếng.

"Ưʍ." Cô nàng gật đầu.

Thư Yểu cười ha hả, chỉ vào bàn học: "Bàn của tớ là cậu lau đấy sao?"

Cô nàng vừa cười mắt hơi nhăn lại, gật đầu.

"Vậy cậu có từng nghe qua, ở Thánh Đức, không nên tùy tiện nói chuyện cùng tớ." Thư Yểu thu lại nụ cười.

Chung Duyệt Lan trừng to mắt, không dám mở miệng.

Thư Yểu chỉ thấy nhàm chán, phòng học hình chữ nhật này thực sự không thoải mái, bàn học quá nhỏ, ghế quá cứng, lại có những khuôn mặt kỳ quái nhìn cô chằm chằm, tóm lại cả một học kỳ, cô cũng chẳng nhớ được một ai.

Nhịn đến lúc chuông tan tiết vang lên, Thư Yểu thấy Chung Duyệt Lan đứng dậy đi buồng vệ sinh, khi trở về bị một đoàn bốn nữ sinh vây quanh, nhỏ giọng ồn ào, không biết nói cái gì đó, vừa nói vừa liếc về phía Thư Yểu, ánh mắt không tốt, mơ hồ chỉ nghe thấy, mấy chữ "Một nhà đều là giang hồ" "Không dễ chọc".

Thánh Đức là trường trung học tư nhân trứ danh ở Bổn Cảng, nhưng không thể ngoại lệ vẫn kéo bè kết phái, dù sao việc nói bậy về cô, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài câu đó.

Thư Yểu nghe đến mức lỗ tai lên kén, phần lớn chỉ biết thầm thì sau lưng, không dám gây gổ với cô ở trước mặt, tóm lại không phải ai cũng giống như Lý ——

Suy nghĩ đến đó, Thư Yểu cắn chặt cánh môi, bên má trắng như bay lên rặng mây đỏ.

Đáng giận, sao mà ở trường học cũng có thể nhớ tới tên kia

Ngắn ngủi vài phút, lại là một tiết học.

Thư Yểu hiếu kỳ, hỏi Chung Duyệt Lan đang nghiêm túc viết chữ ở một bên: "Các cậu ấy nói với cậu cái gì?"

Chung Duyệt Lan nắm chặt bút, dừng lại, cười mở miệng: "Các cậu ấy nói cậu tên là Thư Yểu, khen cậu thật xinh đẹp, kêu tớ nói cho cậu biết, cách các cậu ấy xa một chút, bằng không thì ở bên cạnh sẽ khiến các cậu ấy thật là xấu xí."

Thư Yểu cười khúc khích, vốn cho rằng cô nàng là thục nữ ngoan ngoãn, hóa ra cũng biết nói dối.

"Cười rộ lên càng xinh đẹp." Chung Duyệt Lan nháy mắt mấy cái, khen cô một cách chân thành.

"Tớ không tin." Thư Yểu mím môi, suy đoán: "Các cậu ấy không phải là bảo cậu cách xa tớ một chút, nói cha tớ sẽ chém người, tớ cũng không phải là người tốt."

Kỳ thật nói còn ác hơn, cái gì mà trên bàn để đầu người, một tay lấymạng người. . . Nói cô thật to gan mới dám ngồi bên cạnh cô ấy, bảo cô mau mau tránh xa một chút, coi chừng chọc tới cô ấy, khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Chung Duyệt Lan không dám nói cho cô biết.

Thư Yểu yên tĩnh cho tới trưa, tiếng chuông tiết cuối vang lên, Chung Duyệt Lan từ trước đến nay quen thuộc, ân cần gíup cô tới nhà ăn lấy cơm.

Cô cũng rốt cuộc ngồi không yên, liên tục nghĩ đến việc vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra phía ngoài cửa trường.

Không biết làm sao mà Thư Long phái người chằm chằm, Thư Yểu ủ rũ, nhìn qua bát, nuốt không trôi.

Chung Duyệt Lan hỏi cô: "Cậu làm sao vậy?"

"Cậu từng trốn học chưa?" Thư Yểu thở dài.

"Chưa từng." Chung Duyệt Lan nắm chiếc đũa, thấp giọng, từ từ nói: "Tớ không dám."

"Là không dám hay là không muốn?"

Thần sắc Chung Duyệt Lan có vài phần sa sút, nhất thời không trả lời.

Thư Yểu nhìn cô nàng, chợt nảy sinh một kế, giảo hoạt cười cười: "Học sinh tốt, có muốn thử xem mùi vị trốn học không."