Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 21: Yểu Yểu, tới đây

Kéo người nhập bọn, làm chơi ăn thật.

Thư Yểu cô là đứa cứng cầu tái phạm trốn học, nhưng ngồi bên cạnh lại là một học sinh ngoan ngoãn phẩm cách tốt đẹp, nhấc tay giả vờ đau bụng, muốn tới phòng y vụ, Thư Yểu ở một bên xung phong nhận việc.

Giáo viên nghi ngờ có lừa dối, mọi người hoảng tốt vì thấy cô tốt tính, lại không biết, nghe nhiều chuyện nhảm, đồn đại khó lường, người ở đâu đâu sao hiểu rõ Thư Yểu thật sự là người như thế nào?

Sợ là đến hỏi chính bản thân cô, hỏi cô lúc nào là tốt tốt, lúc nào là xấu, thần tiên cũng khó đáp.

Mọi người châu đầu ghé tai, giáo viên cũng sợ lớp học bối rối, chỉ có thể gật đầu thả người.

Vừa ra tòa nhà dạy học, tiếng đọc sách mọi nơi, sân thể thao rải rác bóng người.

Thư Yểu kéo Chung Duyệt Lan, chạy như điên trong gió, cô giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, cuối cùng mới được tự do, hai người chạy trốn nhanh chóng, nào có nửa phần bộ dáng "Đau bụng", càng giống như vừa uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lên tinh thần gấp trăm lần.

Thư Yểu đi tới cửa nam trường học, dưới một gốc cây cổ thụ che trời, động tác cô nhanh nhẹn, lật lên vài cái, cô giờ phút này, vỗ vỗ tay, cười đến mặt mày rạng ngời, xinh đẹp như ánh bình minh, chiếu sáng rạng rỡ.

Động tác rồi lại hoàn toàn không giống các cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nuôi dưỡng nơi khuê các, mà là giống với một chú nhóc nghịch ngợm, khiến Chung Duyệt Lan ở phía dưới thấy được mà trợn mắt há hốc mồm: "Cậu mau lên đây! Chúng ta cứ thế nhảy xuống là được giải phóng! Đi phố Dundas kiếm ăn trước, lại tới Ladies" Market! Tớ mời khách, tạ ơn cậu hôm nay có gan mạo hiểm, liều mình cùng bổn tiểu thư."

"Tớ. . . Tớ chưa. . . Chưa từng trèo cây." Một câu, ba lần ngừng, đỏ mặt.

Thư Yểu lên tiếng mắng "Ngốc ngếch", tự mình xoay người kéo cô nàng, mất một hồi mới kéo người lên được, hẹn nhau cùng nhảy xuống tường cao.

Không ngờ hai vị bảo tiêu cường tráng sớm đã có kinh nghiệm, ngừng xe ở cửa nam, đang ngồi trong xe hút thuốc, Thư Yểu rơi xuống đất chỉ thấy biển xe Bentley nhà cô, may mắn hai kẻ nghiện thuốc bận rộn nhả khói không rảnh nhìn, cô lập tức kéo Chung Duyệt Lan lên, rón ra rón rén vượt qua xe, đi về phía phố Dundas nhiều người.

Chỗ góc cua, lúc bảo tiêu châm lửa đi về phía trước nhìn qua, bóng dáng nhanh nhẹn lung linh, không phải đại tiểu thư thì là ai, lập tức buông bật lửa, mở cửa xe, hô lớn một tiếng: "Đại tiểu thư!"

Người một bên đập thẳng hắn, tức giận mắng: "Đồ ngu, đánh rắn động cỏ à, hiểu không!"

Người nọ chỉ ngây ngốc, chờ đến lúc kịp phản ứng, Thư Yểu sớm đã kéo Chung Duyệt Lan chạy vào trong đám người.

"Đuổi theo đi! Bằng không thì chú Long gϊếŧ người mất!"

Hai tên bảo tiêu lập tức đi về phía trước đuổi theo, a-đrê-na-lin của Thư Yểu bỗng tăng vọt, chạy nhanh hơn, hai mỹ nhân mặc đồng phục chạy trốn trong gió, tóc đen tung bay, tiếng cười như chuông, nhìn như tiểu thái muội**.

Tiểu thái muội: Để chỉ những cô gái du côn, hoặc có quan hệ với côn đồ

Đáng tiếc đáng tiếc, vừa đi học mà đảo mắt đã biến thành trò chơi mạo hiểm cảnh sát bắt ăn trộm, tên lưu manh biến thành cảnh sát, em gái học sinh bước ra cửa trường diễn trò ăn cắp, bị người đuổi gϊếŧ, thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Trường tọa lạc tại Du Tiêm Vượng, gần phố Dundas, một phố ẩm thực nổi tiếng ở Hương Cảng, ngay ngã ba Du Ma Địa và Vượng Giác, Cửu Long.

Đông tiếp đường Waterloo, tây tiếp phố Ferry, không xa, là Ladies" Market mà mỹ nhân thời thượng yêu thích nhất.

Thư Yểu kéo Chung Duyệt Lan rẽ vào phố Dundas. Có một loạt các cửa hàng đồ ăn nhẹ, kem, đồ uống giải khát và nước ngọt ngon tuyệt.

Chung Duyệt Lan lại là người Đại Lục, lần đầu tới Cảng, chưa từng thấy biển quảng cáo chằng chịt hấp dẫn, ánh đèn lập loè phập phồng; từ trong ra ngoài, một khung cảnh sống động với dòng người không ngừng nghỉ.

Thư Yểu làm chủ nhà, khó có khi kiên nhẫn mười phần, giới thiệu cho cô từng cái.

Kể rằng nước ướp thịt xiên nướng nhà này thơm ngon, trà sữa uyên ương nhà kia ngon đến bùng nổ, bánh bao phía Đông ăn ngon đến nuốt lưỡi, cà ri trứng cá ở phía Tây ngoài giòn trong mềm, tươi ngon không kể xiết.

Bổn Cảng bảy triệu người, mỗi ngày hối hả vội vàng, ai sẽ nhìn lại xem những người qua đường trông như thế nào, ai sẽ muốn nghe thêm một câu của người qua đường gì gì đó nói.

Vậy mà lúc cô quay đầu nhìn sang bên, đang nhìn thêm một cái biển quảng cáo nhấp nháy màu sắc sặc sỡ. Ai có thể lường trước, nơi một quán nước chè nhỏ hẹp, lại bắt gặp cặp lông mày đen kịt dày rậm, đôi mắt thâm sâu hẹp dài, giống như cười mà không phải cười.

Hắn châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, phun ra đám khói, như cách một đám mây, lẳng lặng nhìn cô, như thưởng hoa trong sương, ngắm mỹ nhân dưới đèn, dù thế nào vẫn nhiều thêm mấy phần phong quang kiều diễm.

Mà cô mặc một bộ đồng phục chỉnh tề, buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng ở trên đường cái người đến người đi, mãnh liệt nhìn hắn trong đám biển người như thủy triều này, cũng tươi đẹp tới mức thần kỳ, giống như một bộ phim điện ảnh đen trắng, hoặc là một tấm ảnh chụp cũ kỹ đã ố vàng.

Thướt tha lả lướt, phong tình uyển chuyển hàm xúc.

Ánh mắt Thư Yểu rơi vào ngón tay kẹp thuốc của hắn, có lẽ là thần chí tê liệt, đầu óc ngây ngẩn.

Hồn cô không ở thân thể, nghĩ tới đôi tay thon dài như ngọc khắc thành này, ở trong mộng, vào hôm qua, vuốt ve núʍ ѵú cô, bầu ngực trắng như tuyết nằm hết trong lòng bàn tay đó, cũng chỉ dư lại nơi chỗ xương ngón tay rõ ràng, kẹp lấy một nụ sen nhỏ nõn nà nhô lên.

Đèn đỏ liễu xanh, ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo, tất cả âm thanh phàm trần rầm rĩ, đều lặng yên đi xa trong chốc lát, cô bị đôi mắt yên tĩnh này im ắng điểm huyệt, ngừng bước.

Thư Yểu khép chặt đùi, ở trên đường cái nghĩ tới phim cấp ba mới có chuyện hạ lưu, cô có phải cũng điên mất rồi không, ai có thể nói rõ?

Thế gian hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy, hoặc giả không phải oan gia không tụ họp.

Không thể buông tha, đang ở trước mắt.

Chung Duyệt Lan kéo cô vài cái, cô vẫn không nhúc nhích.

Bên trong Diêm Vương sống cũng sững sờ, Tứ Cửu Tử bên cạnh thấy hắn ngẩn người, lập tức gọi.

"Anh Hành, anh thấy ai sao?" Tứ Cửu Tử quay đầu lại, kinh hoảng: "Đại. . . Đại tiểu thư? Không phải cô đang đi học sao?"

"Cậu về trước đi." Lý Hành khoát tay bảo hắn ta đi, Tứ Cửu Tử không dám ở lâu, cung kính xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Thư Yểu, lại là một phen cúi đầu khom lưng.

"Thư Yểu, tới đây." Lý Hành gọi cô, thanh âm nhàn nhạt.

Đây là lần thứ ba hắn gọi tên cô, răng môi khẽ quấn, đọc nhấn rõ ràng từng chữ, điếu thuốc còn chưa tắt, hắn lên tiếng từ trong khói mù, hóa thành giọt mưa, rơi xuống nhân gian.

Thư Yểu trợn trừng mắt nhìn, ai sẽ để ý tới hắn, cô toan giữ chặt Chung Duyệt Lan đi ngay.

Chung Duyệt Lan đang nhìn chằm chằm chợt quay đầu lại, bỗng nhiên kêu lên: "Hai người kia đuổi tới! Làm sao bây giờ, Yểu Yểu."

Yểu Yểu.

Lý Hành bỗng nhiên cười cười, hắn còn chưa từng gọi cô như vậy, không biết lúc làm cô tới mức sắp khóc, gọi cô một tiếng, cô có thể trả lời một câu hay không?

Môi lưỡi Lý Hành khô nóng, cũng nhìn ra manh mối, một tay chỉ vào máy BB, một tay thon dài nhẹ nhàng đập vào mặt bàn.

Nắm cái đuôi hồ ly, còn sợ cô có thể chạy trốn?

Hắn chậm rãi cười cười, không vội không chậm hỏi cô: "Tới đây, hay là muốn tôi giúp em liên hệ cha em?"

Nói là "Giúp đỡ", với "Ép bức" có gì khác nhau?

Thư Yểu quyết đi vào trong tiệm, một gian phòng nho nhỏ chật chội, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu duyên phận, hai người mới sẽ ở nơi đất Hương Cảng một nghìn km này, ở trong biển người mênh mông này, gặp nhau rồi chen vào một cửa tiệm.

Trên đầu quạt trần cọt kẹt chuyển động, một tầng bụi dày đặc, cũng không biết bao lâu chưa lau chùi.

Thư Yểu muốn kéo Chung Duyệt Lan cùng ngồi xuống, không ngờ Lý Hành mỉm cười trước, lại chất vấn: "Yểu Yểu, ngồi ở đây."

Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh hắn.

Một tiếng nói trầm thấp hơi khàn xen lẫn giữa thiếu niên và thanh niên, dịu dàng hô lên hai chữ: "Yểu Yểu", như mộng xuân hiện ra, da đầu cô sắp nứt, từ đuôi xương cụt chui lên một tia ngứa tê dại, lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy trông thấy một con ác quỷ đang cười với cô.

Sau lưng run lên.

Cô không muốn động, Lý Hành không nói lời nào, cười với cô, chỉ nhìn vào cô, nụ cười như đao khắc xuống, vô cùng khắc sâu, thấy mà lòng cô sợ hãi, chỉ có thể chuyển động bước chân, ngồi ở bên cạnh hắn với vẻ không tình nguyện.

Gấp gáp, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.

Lý Hành cầm hai tờ menu, đẩy một tờ trước mặt cô, một tờ giao cho Chung Duyệt Lan ngồi ở đối diện: "Thích ăn gì? Gọi đi."

"Không cần, tôi không đói bụng." Cô lộ ra một nụ cười giả tạo.

"Gọi." Lý Hành lời ít mà ý nhiều, dập tắt điếu thuốc.

Bàn tay ấm áp rơi trên đùi cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, tựa như lúc hắn gõ lên mặt bàn.

Nụ cười của Thư Yểu cứng ngắc.