Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 19: Bỏ thuốc hắn.

Em gái nhỏ dừng bước chân, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn vừa rồi phảng phất giống như, giống như xuyên thấu qua cô nhìn thấy người nào.

Tóm lại không phải đang nhìn cô.

Cũng chỉ liếc nhanh, Lý Hành lại rũ mi, móc bật lửa ra, "Phốc" một cái đốt lên, ánh lửa thắp sáng mắt hắn, gió mát mưa lạnh đầy trời trong đáy mắt hắn bị thiêu đốt hừng hực, phong hoa trong chớp mắt, đủ để dư vị hết quãng đời còn lại.

Phần lễ đã đủ, còn phần binh vẫn chưa xong, chú Lục uống một hớp rượu, thanh âm say sưa liên tục: "Lăn lộn ở ngoài, phải có điểm mấu chốt, lời hứa đáng giá nghìn vàng, Hưng Hoa với Nghĩa An tuy nói một ở Nguyên Lãng, một ở Cửu Long Thành, nhưng cũng hợp tác nhiều năm, cậu vừa đến đã thay đổi, là đang phá vỡ công chuyện làm ăn của chính nhà mình."

Lý Hành chầm chậm uống hớp trà, từ từ đáp trả: "Hợp tác cùng chú là chú Long, tôi là tôi, ông ấy là ông ấy. Nếu có thể một nhà độc đại, cần gì hai nhà cùng thắng? Hôm qua trời trong, hôm nay mưa, thời tiết đổi thay, người cũng nên thay đổi."

"Lão nhân gia ngài dưỡng sinh nhàn rỗi, tôi có chuyện quan trọng, không ngồi lâu được. Nếu chỉ là nói chuyện phiếm việc nhà, chỉ sợ vãn bối không thể phụng bồi." Lý Hành hút xong một điếu thuốc, quay người muốn đi gấp, một nhóm người trùng điệp khẽ đi theo.

Ánh mắt chú Lục đen tối, gọi hắn lại: "Người quang minh chính đại không nói nói chuyện mờ ám, chuyện kho hàng ở số 33 Tiêm Sa Nhai là cậu để lộ?"

Lý Hành nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái, cười rất nhạt: "Chú Lục lớn tuổi trí nhớ kém rồi sao? Nhà kho bí mật của Hưng Hoa ở đâu, không thèm rà soát trong bang xem có tai mắt hay không, lại hỏi một người ngoài như tôi?"

Chú Lục quẳng chén rượu xuống, vỗ bàn đứng phắt lên: "Có tai mắt hay không ta không biết, nhưng nếu có người Nghĩa An Hội của cậu, thì đừng trách Hưng Hoa trở mặt."

Người sau lưng oanh liệt giơ súng hướng về phía hắn, đám người đông nghịt như mưa sắp rơi, buông xuống sấm sét.

Lý Hành không thèm để ý chút nào, quay đầu lại, trên mặt vui vẻ nặng nề nói: "Chú Lục, kẻ lừa giá chính là các chú, bị người trả thù có quan hệ gì cùng tôi chứ? Hôm nay chú dám nổ súng gϊếŧ tôi, có gϊếŧ được hết đám người đang để mắt bọn chú không?"

"Hai bên đều cầm súng, Đại lão chưa lên tiếng, ai cũng không dám động thủ."

"Hừ, tên lưu manh kia bị đánh chết là tốt nhất! Tốt nhất sáng mai lấy hắn đi lấp biển!" Thư Yểu nói giọng thích thú, hoàn toàn quên cô là người bên nào.

"Đúng rồi —— cậu có biết mấy em gái xinh đẹp, bất kể là các em mát xa ở khách sạn, hay là danh tiếng đứng đầu bảng phòng ca múa, có thể liên hệ hay không? Tôi ra giá cao mời cô ta ra sân khấu." Thư Yểu tạm thời mặc kệ gió tanh mưa máu ở tổ chức, cô có chuyện lớn muốn làm.

"Đại tiểu thư là muốn ——" Thử Tử nghe mà trong lòng run sợ, không biết vị tổ tông này lại đang muốn làm trò gì.

Thư Yểu mắt cười cong cong, tự nhận nghĩ ra một chiêu diệu kế: "Tôi muốn mời người, đi quyến rũ Lý Hành."

Thử Tử bị dọa chết đứng tại chỗ, ai dám quyến rũ vị Diêm Vương sống kia, hắn vội vàng cầu xin một tiếng thay cho những đóa hoa liễu này: "Đại tiểu thư suy nghĩ cho kỹ, Lý Hành không như hòa thượng ——từ bi ngập lòng, không tạo sát nghiệt, không có cô gái nào dám đến gần hắn, không phải vừa tới gần đã bị hắn bóp đứt cổ tay sao?"

"Ngu ngốc, ai bảo các cậu phải dùng sức mạnh trước mặt, trong tay các cậu không có Fing Bá sao? Hoặc là Dạ Dạ Xuân, Thanh Thanh Kiều, tóm lại chuốc thuốc hắn." Thư Yểu nói rất đương nhiên: "Không thành công cũng không sao, chỉ cần lại gần hắn, lấy một chút tóc hay dịch thể, cái gì cũng được!"

**Fing Bá, Dạ Dạ Xuân, Thanh Thanh: Một số loại thuốc có tác dụng kí©ɧ ɖụ©, mê gian

"... Đại tiểu thư! Nếu như bị phát hiện, mạng nhỏ của tôi cũng khó giữ được!"

Chỉ có thể nói Thử Tử lớn lên giống tên mình như đúc, vóc người lấm la lấm lét không nói, còn nhát như chuột!

Thư Yểu cực độ không kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cau lại: "Cái gì cũng không được? Tôi cần cậu làm gì! Còn không bằng tự mình —— "

Nói đến đây, cô bỗng nhiên đỏ mặt tới mang tai, nghĩ đến hình ảnh cùng hắn say sưa ôm nhau, trần như nhộng, vô cùng ướŧ áŧ.

Cô cong ngón chân lại, kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại kia từ trong đầu thoát ra.

Giống như ngày ấy ngón tay của hắn xoa qua cánh môi cô, thon dài có lực, ngón tay mang theo vết chai mỏng, vuốt ve xương quai xanh cô, da thịt cô, ngực của cô. . . Không!

Chết mất thôi, không thể nghĩ tiếp nữa.

Cảm giác thoải mái đến dữ dội, giống như lông vũ lướt qua khắp cơ thể, cô run rẩy cả người, một vệt nước phun ra từ thân dưới, suýt nữa thì rêи ɾỉ.

Chỉ có thể ngừng nói chuyện, đôi bàn tay trắng như phấn đập vào gối đầu một cách phẫn nộ, cặp môi đỏ mọng lầm bầm, trong miệng mắng ba tiếng đồ dê xồm! Thực đáng giận!

"Vậy cậu nói làm sao bây giờ? !" Mắng xong một hồi, Thư Yểu mới nhớ tới người ở đầu bên kia điện thoại đang nơm nớp run run.

Thử Tử cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Như vậy, tôi tới trại Cửu Long mua một em gái mới lạ thử xem, con gái nhà lành mới bị bán ra đều là bị buộc bất đắc dĩ, trong lòng gấp gáp, đương nhiên cũng to gan chào giá cao, cô thấy thế nào?"

Thư Yểu im lặng một chút, từ chối: "Không. Đừng kéo người xuống nước."

Nếu để cho người ta thấy lời này từ một người trước giờ ngang ngược ương bướng như cô nói ra, chắc hẳn sẽ lầm bầm: "Đại tiểu thư chẳng mấy lần thể hiện tấm lòng Bồ Tất, bị buộc đến con đường bán mình, hẳn là sống không dễ chịu chỉ còn đường chết, cô mua cô ta, nào biết không phải đang cứu cô gái đó?"

Thử Tử tuy lần này có ý tưởng, cũng không dám hỏi ra tiếng, chỉ nói: "Vì sao?"

Tính tình tốt đẹp của Thư Yểu chỉ duy trì một chớp mắt, bảo hắn chớ lắm miệng, nghĩ biện pháp khác, tóm lại không cho phép con gái nhà lành xuống nước.

Một phen khuyên can mãi, hai người vẫn quyết định mời danh ca nữ uy tín lâu năm ra sân khấu, lúc này mới cẩn thận hoạch định kế hoạch gây án: Địa điểm gây án ở khách sạn Duy Cảng, thời gian gây án vào rạng sáng ngày mai—— đúng lúc Lý Hành có tiệc, không thiếu được chuyện có rượu vào bụng, việc bỏ thuốc cũng tiện lợi không ít.

Hai người ăn nhịp với nhau, bên này Thử Tử vừa tắt điện thoại.

Một bàn tay đặt trên vai hắn, Thử Tử kinh hãi nhảy dựng, quay người, thoắt cái che miệng, hai mắt mở to, thấy ngay khuôn mặt xuất sắc sáng láng của vị Diêm Vương sống kia, ở thật sâu trong bóng tối ba vạn ngọn đèn chiếu không đến, được một cái bật lửa lẳng lặng chiếu rọi.

Ngọn lửa màu lam âm u, mặc cho gió thổi, tỏa bóng lên góc cằm người tới, đường cong trôi chảy, sắc sảo như núi sông.

Lý Hành nhăn lông mày rậm, mím môi không nhanh không chậm rít một hơi, phun ra một vòng khói, mặt mày sắc bén như dao, hắn giống như cười mà không phải cười, hỏi một tiếng: "Cậu đang nói chuyện điện thoại với ai ở đây?"

Điện thoại chảy xuống từ trong lòng bàn tay, Thử Tử chỉ cảm thấy cái tay trên vai kia nặng như núi Thái Sơn, chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, đã bóp xương bả vai hắn như sắp vỡ, hắn đau đến thở dốc, toàn thân run rẩy.

"Không nói?" Họng súng lạnh buốt chống lên giữa trán của hắn, Thử Tử run rẩy, một mùi vị tanh tưởi tràn ngập miệng mũi.

Hắn lại sợ tới mức đái ra quần.

Chú thích: Quyến rũ sẽ không thành công, Lý Hành thể xác và tinh thần sạch sẽ