Vịnh Tiên Thủy mưa gió không yên, trại Cửu Long Thành cũng rung chuyển bất an.
Tối nay thành Đông của Cửu Long pháo hoa sương mù, mỗi Đại lão âu yếm đàn bà, trượt băng uống rượu, nuốt mây nhả khói, cả bữa tiệc không người động đũa, chờ một người tới.
Ánh trăng ánh đèn rực rỡ, thắp sáng từng ngọn nhỏ.
Cả đàn cả lũ giang hồ mặc áo da quần đen rêu rao khắp nơi, đuổi người dọn bãi, nhượng ra một đường, chờ hắn đi ra từ trong bóng tối.
Lý Hành bước ra một cách nhàn nhã tinh tế, không thấy người đã nghe thấy tiếng: "Đều chờ tôi? Không cần phải khách khí, ngồi xuống trước đi."
Thật là một tay hảo thủ đảo khách thành chủ.
Thư Yểu khóc đã một trận, hai mắt từ màu đỏ thành màu đào, ngừng một lát thì nhớ tới đại kế trả thù, chỉ tiếc cầm kính lúp lật qua lật lại tìm trên giường, cũng không tìm thấy một sợi tóc.
Thư Yểu vỗ đầu một cái, đáng hận đáng hận! Lúc ấy chỉ biết mắng hắn, hoàn toàn quên mất chuyện quan trọng.
Trách hắn, trách hắn, đều do hắn!
Quả nhiên là tóc mạ tơ vàng, nửa sợi cũng không thấy.
Đang lúc Thư Yểu vô kế khả thi, thì nghe TV công chiếu việc Cảng tỷ tranh cử, bỗng nhiên có ý tưởng, nhìn chằm chằm vào mỗi mỹ nhân chân dài ngực nở trên màn hình, hô to một tiếng "Có rồi", cô nhảy dựng lên từ trên giường, phản ứng đầu tiên là gọi cho Thử Tử, thương lượng kế hay "Đâu vào đó", muốn tặng hắn một món "Quà lớn" .
Thử Tử mới nghe một hồi lâu, đầu kia cãi nhau, tiếng người huyên náo, còn có tên lưu manh hô lớn "Chém người có ai sợ ai? !"
Thử Tử giống như con ma men uống nhiều, lớn miệng, lên tiếng nấc cụt: "Đại. . . Đại tiểu thư, có gì phân phó?"
Thư Yểu vểnh tai, nghe âm thanh hắn trong điện thoại: "Cậu ở đâu, tôi có chuyện quan trọng muốn nói."
Thử Tử vội vàng bưng chặt ống nghe, tỉnh rượu một nửa: "Đại tiểu thư chờ tôi trở về rồi nói, tôi còn ở chỗ anh Hành!"
"Anh Hành?" Thư Yểu cất cao âm lượng: "Cậu lại kêu một tiếng anh Hành thử xem, cậu có tin tôi làm thịt cậu hay không? !"
"Sai rồi sai rồi, là tên con hoang kia. . ." Thử Tử bị chửi khẽ run rẩy, lập tức tỉnh táo lại, nghẹn miệng không dám ra.
Thư Yểu khịt mũi: "Như này còn được. Bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
Thử Tử ê ê a a, rón ra rón rén rời đi thật xa mới dám mở miệng: ". . . Trước đó vài ngày một nhà kho thuốc phiện của Hưng Hoa bị người nặc danh báo cho Cục cảnh sát, một nhóm cảnh sắc mặc thường phục ngồi chờ nửa tháng, chỉ chờ ra kho là mang súng đi bắt người.”
"Là Lý Hành làm hay sao?" Thư Yểu nhạy cảm hỏi.
"Có người nói vậy, cũng có người nói bọn Hưng Hoa lòng tham không đáy, cố gắng nâng giá hàng bị người trả thù, nhưng không ai biết rõ thiệt giả, thân phận của tôi cũng không đến lượt chõ mũi vào, hoàn toàn là đoán mò."
"Sau đó thì sao?" Thư Yểu có phần hăng hái.
"Hưng Hoa ăn nhiều thua thiệt, chú Lục - Đại lão trong bang mời cơm, phái người tới tìm. . . tên con hoang kia, nói là mời tới ăn cơm nói chuyện làm ăn, mặt ngoài khách khí, nói gần nói xa muốn chú ta nói rõ, không được mấy câu, hai bên rút súng giằng co." Thử Tử liếc mắt nhìn, nói.
"Hiện tại như thế nào?" Thư Yểu lại hỏi.
Thử Tử giương mắt nhìn lên, hai nhóm người giằng co trong im ắng, lẳng lặng đè tay bên hông, chỉ sợ ra lệnh một tiếng, quán hàng vô cùng náo nhiệt sẽ nhanh chóng biến thành lò sát sinh.
Dưới ánh đèn rực rỡ, một bóng dáng áo đen quần đen cao gầy, rõ ràng đang ngồi trong một gian hàng ăn uống đông đúc nhưng dường như lại tách biệt khỏi đám đông.
Cách ánh đèn mờ ảo, xa xa nhìn lại, mặt mày thiếu niên nhàn nhạt, chỉ có con mắt đen kịt, như gió tuyết tung bay, vừa giống như một con dao găm làm từ băng, mỏng nhọn sắc bén, rơi vào trên thân người, từng nhát lấy mạng.
Trên ghế mây nhìn về bốn hướng đối diện, một người đàn ông tuổi gần bốn mươi đang ngồi ngay ngắn, khuôn mặt gầy gò, mặc một bộ trang phục thời Đường gây chú ý, tay cầm phật châu, tóc trên đầu vẫn đen rậm rạp, bảo dưỡng thật tốt, không thấy nửa phần già nua, ông ta châm điếu thuốc ung dung rít một hơi.
Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đều là chuyện của bọn trẻ, Nguyên soái hai bên Bổn Cảng làm việc phải chú ý dánh vẻ, tiên lễ hậu binh, mặc kệ có thành ý không, "Lễ" cũng phải làm đủ trước.
Người đàn ông đẩy tới một cái chén, mời người sau lưng thu tay lại: "Đến đây nào, đều ngồi đi, mấy thanh niên các cậu cũng tới uống chén trà lạnh, hạ hỏa, bớt giận, kêu người phía sau cậu ngồi xuống, có việc dễ nói, bây giờ không thể so với năm đó: "Người trẻ tuổi không sợ bị chém, theo đuổi không bỏ, luôn có thể xuất đầu " Khi đó không ai quản, có thể dùng dao đổ máu bất cứ lúc nào, hiện tại xã hội pháp trị đều nói chuyện hợp tác văn minh, chơi dao múa kiếm không được việc."
Lý Hành cười rất nhạt: "Chú Lục nói quá lời, thực nếu nói về pháp trị, đẩu tiên chúng ta hẳn được mời đến Sở uống trà rồi."
Mặc dù xưng một tiếng chú Lục, nhưng người đàn ông cũng không phải họ Lục, năm đó một mình đến Cảng, cũng từng có ước mơ lớn nhỏ trở thành vĩ nhân trong một sớm một chiều.
Đáng tiếc ông trời bấm đốt ngón tay, trong mệnh ông ta có kiếp nạn, thua táng gia bại sản ở sòng bạc Hương Cảng, bị người chém mất ngón út, người đàn ông vốn có sáu ngón tay, sinh ra đã bị coi là quái vật rác rước, một dao rơi xuống cũng vừa vặn.
Người đàn ông thiếu nợ chồng chất, từ đó về sau đền mạng cho sòng bạc, từ người quét dọn ở tầng dưới chót nhất, đến quản lý Quán Ma Tước(quán đánh mạt chược), hai mươi năm vinh quanh vừa đi không trở lại, một đường vật lộn, cho tới ngồi đến địa vị bây giờ.
Những nhục nhã ngày xưa, đã hóa thành đề tài nói chuyện, hàng đêm uống say, cũng xem mình là đạo sư cho cuộc đời người khác, dùng kinh nghiệm cắt ngón tay để khai sáng cho đàn em, lạc đường biết quay lại....!
Người đời tôn xứng tiếng “Chú Lục Sáu Ngón”, bày tỏ lòng kính trọng đối với ngón tay đã mất.
Người đàn chìm trong khói thuốc, mơ mơ màng màng, nhớ lại một phen năm tháng thanh xuân, tay bóp viên bột, nghe mỹ nhân bên cạnh tinh tế yêu kiều thở khẽ, gọi cô gái: "Đi, đi châm điếu thuốc cho anh Hành."
Em gái nhỏ mới vào nghề không lâu, vừa lên sân khấu đã bị người đàn ông vừa ý, người người khoa trương cô may mắn, đến một lần đã trèo lên người Đại lão, sau đó sẽ không cần chịu khổ đợi chờ, nửa điểm môi son vạn người nếm, một đôi cánh tay ngọc vạn người gối, hàng đêm thay tân lang. Ai biết được cô cả ngày run sợ trong lòng, đêm không thể say giấc, đàn ông đều là biếи ŧɦái, ai còn có thể phân ra được tốt xấu từ trong đó sao?
Một bộ Đường trang nho nhã, mang khuôn mặt Bồ Tát lương thiện, nào biết ông ta yêu nhất chơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng đủ nghiện lạm dụng tìиɧ ɖu͙©, ở chỗ quần áo che không hết, đều là những vết sẹo lớn nhỏ do thuốc lá gây ra.
Cô từng nghe tới tiếng tăm lừng lẫy của "Lý Hành", leo ra trong đống người chết, sống đến ngày nay, trên tay không biết dính bao nhiêu máu người, lại run sợ trong lòng, nhìn qua gương mặt đó ——
Một người đàn ông bò ra từ trong bóng tối lại có làn da trắng như ngọc.
Khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, đường nét tướng mạo thăng trầm, hấp dẫn, lông mi rủ xuống cái bóng trùng trùng điệp điệp, cho dù là thần tiên có đến cũng khó không động lòng.
Em gái nhỏ tim đập càng lúc càng nhanh, cũng không biết là vui hay buồn, cô tiến lên, Lý Hành vẫn không nhúc nhích, cô đưa tay, còn chưa đυ.ng hắn nửa tấc, Lý Hành không nháy mắt, không nhìn tới cô mảy may, chỉ phát ra âm thanh: "Không cần."
Thanh thanh đạm đạm, giống như tiếng mưa rơi nhỏ xuống trong đêm.
Đã có người hiểu ý ngăn cô lại.
Chú Lục bảo cô trở về: "Xem ra anh Hành không vừa ý em rồi, Dao Dao, trở về đi."
Nghe câu nói như thế, lúc này Lý Hành mới giương mắt, chậm rãi liếc qua phía cô, chống lại đôi mắt xấu hổ mang theo e sợ.
Dao Dao. (đồng âm với tên nữ chính)
Yểu Yểu.
Bờ môi hắn cười cười vẻ trêu tức, không phải cô.
Nếu là vị đại tiểu thư kia nhìn hắn, hẳn là chứa đựng tức giận, giống như đóa hoa hồng sinh trưởng trong rừng lửa, toàn thân là gai, đâm cho người máu tươi đầm đìa, dư vị lại vừa đắm say vừa ác liệt.