Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 17: Không buông tha em

Dưới háng Lý Hành thúc về phía trước, tuy nói quần áo chỉnh tề —— thế nhưng đường cong gậy thịt nhô lên dưới quần tây, cách vải vóc hơi mỏng, cũng có thể nhìn ra hình dạng đáng sợ như con quái thú.

Du͙© vọиɠ chinh phục trời sinh không nương tay chút nào, đánh thẳng lên hoa nhỏ ẩm ướt của Thư Yểu, thân dưới hai người chỉ cách quần tây mỏng manh, gần như dán sít rịt vào nhau, vật cứng nóng hổi bỏng đến phía dưới Thư Yểu run rẩy chập chờn như cánh sen theo gió.

Lý Hành hôn lên cánh môi màu đỏ non nớt của cô, như uống phải loại rượu mãnh liệt nhất thế giới, nóng bỏng từ trái tim đốt tới tất cả xương cốt tứ chi

Hắn cọ xát giữa hai chân cô, rõ ràng còn chưa cởϊ qυầи, bộ dáng áo mũ chỉnh tề này, so với cởi hết càng thêm chịu không nổi.

Thân dưới của cô bại lộ trong không khí, có cơn gió thổi tới, cánh hoa non mệm cứ thế lạnh run, Lý Hành đưa một chân kẹt vào giữa hai chân cô, vật cứng dưới háng vừa mài lại cọ, trằn trọc ma sát, cho đến khi dồn ép cô đổ mồ hôi đầm đìa, quả thực sắp phát điên.

Ngay vào lúc Thư Yểu muốn chết muốn sống, cũng tới ranh giới tìm mọi cách cũng không làm gì được hắn, máy BB bên hông hắn vang lên, có người nhắn tin đến.

Thư Yểu kích động muốn khóc, chỉ kém ra dấu hình chữ thập, hô lớn cảm tạ Thượng Đế.

Lý Hành cười lạnh, ghé sát vào cô, răng trắng dày đặc ngậm vành tai mượt mà của cô, nghiến răng thè lưỡi ra liếʍ.

Hắn cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ khuôn mặt ngây ra như phỗng của Thư Yểu: "Còn dám xằng bậy, đừng cho là tôi sẽ bỏ qua cho em."

Sau khi mọi chuyện được khui ra, rõ rành rành hắn ta là kẻ xấu xa trắng trợn.

Cô cảm thấy được phía sau lưng ớn rét, lạnh rung khắp nơi.

Lời nói của Lý Hành như ma chú, lặp đi lặp lại bên tai cô, cho đến thời gian cơm trưa, cô vẫn lo lắng không yên như trước.

Chỉ là cũng may mắn, sau khi Lý Hành gọi điện thoại bèn vội vàng rời đi, không cần nhìn mặt hắn, nếu như hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh, chỉ sợ bởi vì tâm sự nặng nề khó có thể nuốt xuống đồ ăn, càng là ăn không biết vị.

Thấy Thư Yểu ăn cũng không tập trung, Thư Long ân cần hỏi: "Lại cãi cọ với A Hành?"

Có trời mới biết Thư Yểu chỉ kém chưa thốt ra: Là hắn đến gây chuyện với con! Còn dám. . .

Thư Yểu cắn môi, lời nói đến bên miệng lại ngừng, tức đến không nhịn được chỉ muốn xả ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thật đáng thương: "Cha! Cha sao phải giữ hắn ở nhà, hắn thật đáng ghét! Nhìn mắt mũi cũng không phải người tốt đẹp gì!"

"Niếp Niếp, con mới là báu vật tốt đẹp của ta, nhân tài ở tổ chức tàn lụi, thủ đoạn làm việc mạnh mẽ của A Hành rất được, chuyện của Nghĩa An một đứa con gái như con không nên hỏi nhiều, ngoan ngoãn luyện sách thi đại học, về sau ở lại Cảng hay là du học bản thân tự chọn, muốn du học thì cũng sớm ý định, tiếng Anh không thể kém. . ."

Thư Long tận tình khuyên bảo, nào biết bị Thư Yểu một lời cắt đứt.

"Chẳng lẽ sự thật như chú Nhị Quan nói, hắn là con trai riêng của cha sao?" Thư Yểu tức giận, ngày thường coi là kiêng kị nhưng hôm nay thì lại nói ra tất cả.

Quả nhiên nghe xong lời ấy, tính tình Thư Long cho dù tốt cũng tan thành mây khói, đặt đũa xuống, trước mặt tối lại, sắc mặt đỏ lên, tức giận thành Quan Nhị Gia: "Láo xược! Tuổi còn nhỏ cũng đã học mồm mép của mấy ả đàn bà trong nhà bếp, ta dạy con, nuôi con như thế nào, mà nuông chiều con thành bộ dáng này —— "

Thư Yểu cũng không phục, nhảy đứng lên, cao giọng rống thẳng, đổ hết oán hận mấy ngày nay xuống: "Cha bất công! Từ lúc hắn đến, cái gì cũng thay đổi, ai cũng vây quanh hắn, luôn mồm gọi con là đại tiểu thư, người nào lại không phải cung kính với hắn sau lưng, ai mà không biết hắn là con trai riêng của cha, vội vàng gọi hắn một tiếng thái tử gia, tương lai Nghĩa An cũng... cũng muốn cho hắn, con mới tức giận—— "

Thư Long tức đến đấm ngực dậm chân, chỉ còn thiếu uống ngay một viên Cứu Tâm Hoàn ngay lúc này, ông thụi mạnh cây gậy xuống nền, nặng nề nói: "Con là một đứa con gái chân yếu tay mềm, đi vào tổ chức không phải con đường tốt! Chăm chỉ học bài, làm đứa con nghe lời, thi trường đại học hàng đầu, gả cho người trong sạch, con đường tươi sáng như thế không đi, phải cứ so đo cùng A Hành, hắn là một tên giang hồ, hôm nay ngủ ở Duy Cảng, ngày mai chết sống cũng không biết, ta khó khăn lo nghĩ, con lại muốn cha nhìn con trải qua những ngày tháng như vậy? Ta làm tất cả đều là vì muốn tốt cho con!"

Thư Yểu cũng vứt chiếc đũa, cứng đầu cứng cổ: "Tốt với con, cha đã bao giờ từng hỏi con muốn cái gì? Con không muốn ngày ngày học bài, lớn lên lập gia đình! Giống như cả phòng người mà cha lấy, cả ngày lẫn đêm đau khổ chờ đợi, phí thời gian cả đời coi như xong, Lý Hành cũng có thể làm tốt, con vì sao lại không thể?"

Thư Long tức đến ngón tay run lên: "Con gái con đứa cứ phải so đo với đàn ông sao?"

"Dựa vào cái gì không thể so, hắn tốt hơn con chỗ nào, con không biết cũng có thể học, vậy mà mọi người không có một ai dạy con, đàm luận cũng sợ con nghe thấy một chữ, cả nhà đều coi con như người ngoài!" Hai mắt Thư Yểu đỏ au, khóc rống một tiếng, đáy mắt mông lung.

Vẻ mặt cô tràn đầy quật cường, ngực liên tục phập phồng, đưa tay lau khô nước mắt một chút, không nói lời nào, cũng không quay đầu lại đã chạy lên trên lầu, hấp tấp đóng cửa.

Đã có sự giáo huấn của Lý Hành, cô khóa cửa lại, đáy lòng uất ức không thôi, chỉ hận đàn ông trên thế gian này không có một ai tốt!

Cô nằm sấp trên giường đau khổ khóc một trận thật đã, mặc kệ Thư Long bên ngoài cửa gõ như thế nào cũng không chịu lên tiếng.