Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 16: Chảy nước gì?

Lý Hành nhíu mày, vẫn bình tĩnh đứng lên từ trên người cô, hai ba bước dọn dẹp xong xuôi, cài dây lưng, mặc quần.

"Xuỵt!" Thư Yểu vội vàng che miệng hắn, dùng ánh mắt cưỡng bức hắn câm miệng, tỏ vẻ hắn mà phát ra thanh âm, cô sẽ giương nanh múa vuốt xé nát hắn.

Tiếng gõ cửa lại vang, giọng nam truyền đến: "Niếp Niếp, dậy chưa?"

Là cha ——

Thư Yểu vội vàng sửa sang lại bản thân, nhìn bụng dưới trắng như tuyết và chỗ bụi hoa kín đáo ở thân dưới đều là từng vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, lại hung dữ trừng Lý Hành vài lần, mắng một tiếng vô sỉ mới bỏ qua.

Cô muốn lấy giấy lau, lại thấy giấy vệ sinh nằm chình ình ở trên bàn trang điểm sau lưng Lý Hành.

"Lấy giấy cho tôi!" Đại tiểu thư dùng khẩu hình miệng sai khiến.

Lý Hành ngược lại không nói gì, liếc cô một cái, rút mấy tờ giấy đi về phía cô.

Thư Yểu đang muốn nhận giấy, không ngờ Lý Hành hoàn toàn không có ý cho cô, ngược lại giơ khóe môi, nhẹ nói: "Tôi giúp em."

Nói xong không cho cô xen vào, cầm giấy giúp cô chà lau, nhìn như có ý tốt, động tác lại trêu chọc khắp nơi, ngón tay mang theo vết chai mỏng qua da thịt cô một cách như có như không xẹt, xúc cảm hơi ấm rơi vào giữa cô bé của cô, vừa tê vừa ngứa.

Thư Yểu tức giận đến cắn răng, khép chặt hai chân, không cho hắn cơ hội.

Cô nghĩ hẳn là tên tiểu nhân âm hiểm Lý Hành này đang cố ý trêu cợt cô, muốn cho cô khó chịu nổi! Đang lúc sắp bùng nổ: "Anh —— "

"Niếp Niếp?" Chưa được đáp lại, đầu kia lại hỏi một tiếng.

"Ông ấy kêu em đấy." Hơi thở của Lý Hành phả bên tai cô, thổi ra làn hơi nóng hổi nhuộm đỏ lỗ tai cô: "Không trả lời sao?"

"Cha, có chuyện gì không?" Thư Yểu chỉ có thể tạm dừng cơn tức giận, vừa mặc cho Lý Hành tùy ý làm xằng làm bậy, vừa ứng phó cha ngoài cửa.

"Hôm nay A Hành trở về, giữa trưa cùng nhau dùng cơm, những ngày này nó giúp đỡ tổ chức làm việc, tận tâm tận lực. Con lại là báu vật trên đầu cha, Niếp Niếp thả lỏng tinh thần rộng lượng một chút, đừng so đo với A Hành nhé?"

Thư Long thật vất vả mới nói ra được lời này.

Mỗi lần ngồi cùng bàn ăn với Lý Hành, đến chân mày lá liễu của Thư Yểu cũng lạnh lùng dựng thẳng, không cho sắc mặt tốt không nói, lại còn không quên cố tình nhằm vào: Không phải là "Vô tình" làm đổ đồ uống" rơi lên người hắn, thì là nhìn chằm chằm vào đồ hắn thích ăn, kêu ca muối nhiều "Khó nuốt" muốn bỏ đi.

Ăn bữa cơm như chiến tranh, mọi việc không hài lòng.

Lúc này Thư Yểu mới phản ứng tới, khó trách mấy ngày nay không thấy hắn đâu, hóa ra là bận đến mất tăm.

Nghĩ lại, mới biết cha đảm đương làm thuyết khách, phải giúp nói tốt với tên sói mắt trắng trước mắt này, lại không biết Lý Hành mà ông cho rằng tận tâm tận lực không có ý xấu, lúc nào cũng ẩn nhẫn lại lừa gạt cô, cả gan làm loạn đưa tay trói chặt bắp đùi cô, muốn do thám chỗ khe huyệt.

Quả nhiên là đứa con trai tốt bụng ngoan ngoãn! Thư Yểu sắp cười xùy ra tiếng.

Lý Hành tỉ mỉ lau vết dịch đυ.c ở phần eo và giữa bắp đùi cô, ngón tay mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cô, sờ soạng nơi hai cánh hoa: "Không tách chân ra chút, làm sao tôi giúp đại tiểu thư lau sạch?"

"Niếp Niếp?" Thư Long vẫn còn nói: "Con coi như nể mặt cha, trả lời một tiếng?"

Hai bên đều đang truy hỏi, đều đang đợi cô trả lời, đầu óc Thư Yểu muốn kêu Lý Hành mau cút, thân thể lại bị hắn dùng tay bức điên.

Càng…càng đáng hận hơn là cái người này không chờ được trả lời, dùng đầu lưỡi quấn lấy vành tai đỏ ửng của cô, cuốn vào trong miệng, mυ'ŧ vào, tiếng nước loáng thoáng làm tim cô đập rộn lên, trái tim băng giá sợ mất mật.

"Nói chuyện nào." Lý Hành vừa chậm rãi thè lưỡi ra liếʍ qua vành tai cô, vừa nhả chữ.

Thư Yểu quay sang, khuôn mặt mỹ nhân nhỏ nhắn tinh xảo như tranh vẽ, thần sắc lạnh buốt, một đôi mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm, cao giọng hô, chữ chữ như gϊếŧ: "Không! Con ghét hắn! Bảo con chung sống hoà bình cùng tên lưu manh khốn kiếp này, nằm mơ!"

Mấy chữ "Khốn kiếp" "Lưu manh", Thư Yểu tận lực nhìn Lý Hành mà nói, nhấn mạnh vài tiếng.

Cô chính là đang mắng hắn! Trước mặt hắn cùng cha cũng muốn mắng! Dùng hết những từ ác ý.

Lời kia vừa thốt ra, Thư Yểu nhẹ nhàng thư thái như ý muốn, chỉ cảm thấy lửa giận toàn thân được xả cái sung sướиɠ.

Thư Long ở ngoài cửa thở dài một tiếng: "Ài, là lỗi của ta, lỗi của ta."

Là lạ quái dị, đến cùng nên trách ai, khoản nợ cũ này chính là ông trời cũng khó tính toán rõ ràng.

Theo tiếng bước chân dần dần đi xa, Lý Hành cười vài tiếng trầm thấp, bình phẩm lời nói hùng hồn của cô: "Tốt lắm, không hổ là đại tiểu thư, năng lực không giảm sút mảy may."

Nụ cười trên mặt Lý Hành tản đi một chút, tròng mắt phủ lên một tầng mây đen: "Đúng lúc, tôi cũng có ý định này."

Sảng khoái nhất thời, Thư Yểu cũng ý thức được không đúng, nguy cơ trước mắt, lập tức sinh ra ý niệm "Liều mạng với hắn" trong đầu, đối với hắn chính là một trận tay đấm chân đá, vừa đá vừa đạp, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ: "Chó chết ỷ thế hϊếp người, đồ lưu manh không biết xấu hổ, dê xồm. . . Hôm nay tôi phải đánh chết anh!"

"Ỷ thế hϊếp người?" Lý Hành tiếp tục đè chân cô lại, không hề đánh trả, chỉ có âm khí nặng nề nơi đáy mắt: "Đại tiểu thư đang nói ai? Tôi hay là em?"

"Chính là anh! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!" Thư Yểu cũng không biết lấy sức ở đâu ra, trở mình một cái, hung hăng cắn lên cổ tay đang ấn chặt tay cô của Lý Hành, cô tức không chịu nổi, hai hàm răng trắng noãn biến thành răng nanh rậm rạp, một cắn thấy máu.

Lý Hành cũng không đẩy ra, mặc kệ cô nổi điên, hắn lạnh lùng mỉm cười: "Đại tiểu thư nói thật là sắc bén, mắng đi mắng lại đều là mấy câu cũ rích, tôi nghe mà phát chán, ta là đồ lưu manh dê xồm. . ."

Hắn đưa tay sờ giữa hai chân cô, quyệt vệt nước ướt sũng giơ lên trước mắt cô: "Đại tiểu thư đây là chảy nước gì?"

Thư Yểu ngẩng đầu, tóc mai tán loạn, hai mắt dịu dàng rưng rưng, rõ ràng là bức tranh mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ, hoàn cảnh hoạt sắc sinh hương như vậy, lại bị hung quang trong mắt cô đánh vỡ, cô nhả lời phản bác: "Là anh bức tôi! Là anh không biết xấu hổ! Là anh cố ý ức hϊếp tôi!"

Đáy mắt Lý Hành thật sâu, chậm chạp cười cười, đáp ứng: "Đúng, tôi bức em, tôi không biết xấu hổ, tôi chính là cố ý muốn ức hϊếp em. Đại tiểu thư lại có thể làm gì tôi bây giờ?"

Nói rõ ra, hắn ngược lại càng thản nhiên hư hỏng.

Ánh mắt đằng đằng sát khí, chỉ kém một ngụm nuốt sống cô.