Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 12: Không muốn thừa nhận

Nhìn cái con khỉ! Thư Yểu né tránh, thừa dịp Lý Hành buông tay, Thư Yểu gắng sức, mãnh liệt đẩy hắn ra, không quay đầu lại bỏ chạy vào trong phòng, hấp tấp trốn tránh, như sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo.

"Sầm" một tiếng đóng cửa, nhảy thẳng lên trên giường.

Thư Yểu xấu hổ và giận dữ muốn chết, mặt đỏ đến có thể nhỏ máu, cô nằm lỳ ở trên giường, bọc chăn, lật qua lật lại, đáng giận! Tức chết cô! Cô thật sự là hận chết Lý Hành!

Một tay nắm thành quyền hung hăng đập vào gối, coi đó là mặt Lý Hành, tiếng kêu gϊếŧ hô đánh không ngừng vang lên: "Lý Hành. . . Tên lưu manh khốn kiếp, hu hu hu. . . Tôi muốn gϊếŧ anh, anh chờ đó cho tôi. . . Nhất định phải đuổi anh ra khỏi nhà!"

"Ừ, lúc nào tôi cũng chờ đại tiểu thư tới gϊếŧ tôi."

Thư Yểu đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc vô cùng: "Sao anh lại tới đây, A... Đúng, sao anh lại đi vào? !"

Lý Hành dựa vào trên khung cửa, tóc đen lộn xộn rũ trên thái dương, che không được hai mắt sáng ngời, hắn mỉm cười với cô.

Ánh mắt Thư Yểu rơi vào trên tay nắm cửa, cô lập tức kịp phản ứng, lúc trước trong nhà chỉ có cô và cha, cô chưa từng có thói quen khóa cửa, việc này trái lại. . .

"Anh tới làm gì!" Thư Yểu lộ vẻ mặt bất mãn, cất cao âm lượng: "Cút ra ngoài cho tôi!"

Lý Hành chuyển động đầu ngón tay: "Tôi tới trả đồ cho đại tiểu thư."

Sắc mặt Thư Yểu đỏ bừng, chỉ thấy ở giữa ngón tay thon dài trắng nõn đằng kia, là một cái qυầи ɭóŧ viền tơ bị kéo hỏng, còn hiện ra vệt nước chưa khô.

"Trả lại cho tôi!"

Thư Yểu không chút nghĩ ngợi, lập tức chạy lên trước, muốn giành lại.

"Không phải bảo tôi cút sao?" Lý Hành giơ tay lên cao, cười hỏi cô, Thư Yểu nhón chân, giương nanh múa vuốt đoạt đồ: "Đưa cho tôi! Nhanh cho tôi cái tên trộm này —— "

"Trộm?" Hắn lặp lại một tiếng, Thư Yểu oán hận nhìn chằm chằm, đầy ngập lửa giận trong lòng, mắng càng hăng say: "Đúng, anh là cái đồ ăn trộm vô sỉ, anh vọng tưởng chiếm lấy nhà của tôi, trộm đi sự yêu chiều của cha tôi!"

Lông mày Lý Hành chau lại, im ắng cười cười: "Nếu đại tiểu thư đã nói như vậy, tôi mà không làm thật chẳng phải là lãng phí nổi khổ tâm của em sao."

Hắn trở tay đóng kỹ cửa, cất bước về phía trước, Thư Yểu lui về phía sau từng bước, cho đến khi chân va vào mép giường, sắp ngã về phía sau, tay mắt Lý Hành lanh lẹ, đưa tay giữ chặt cô, Thư Yểu lảo đảo một cái mới đứng vững, nhưng cực kỳ nhanh đập tay Lý Hành, chán ghét nhíu mày: "Thả tôi ra, anh là đồ da^ʍ dê đê tiện! Bị vùi dập giữa chợ, con hoang kỹ nữ sinh ra, bằng anh mà cũng xứng chạm vào tôi —— "

Lý Hành bỗng nhiên giương mắt, thu lại dáng cười, ánh mắt tĩnh mịch, vẫn không nhúc nhích nhìn cô, thanh âm giá buốt từng khúc: "Em nói cái gì?"

Cũng đã nói đến nước này, Thư Yểu dứt khoát ngả bài, cô híp nửa mắt, ngoặt môi cười nói: "Anh cho rằng tôi không biết sao, mẹ anh là gái điếm ở trong trại Cửu Long cứ trả thù lao đều có thể cưỡi, làm sao anh tới —— a!"

Lý Hành không cho cô cơ hội nói tiếp, hắn ôm Thư Yểu qua, cô khó lòng phòng bị, rơi vào trong ngực hắn, chỉ ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo xông vào mũi, là mùi kem cạo râu hắn thường dùng, ung dung thấm vào xoang mũi cô, lại dễ chịu ngoài ý muốn.

Lý Hành chậm rãi tới gần cô, ngón tay sờ nhẹ lên mặt của cô, hắn cười khẽ, thở ra làn hơi nóng bỏng, giọng điệu có sự hung ác không dễ dàng phát hiện: "Có phải chưa từng có người dạy cho em, có lời nên nói, có lời không nên nói hay không?"

"Anh muốn làm cái gì?" Đại tiểu thư phô trương thanh thế giờ phút này mới từ phía dưới khuôn mặt nhìn giống như bình tĩnh của hắn phẩm ra một tia sóng ngầm mãnh liệt.

Như là sóng biển buông xuống, mưa to chuyển dạ, giữa mắt hắn lắng đọng tràn đầy mây đen, núi thở biển gầm, yên lặng trước lúc mưa gió nổi lên làm cho cô không tự chủ lui về phía sau một bước, Lý Hành thoáng buông tay, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt giống như gió đêm, mưa thu, trong trẻo nhẹ nhàng, lất pha lất phất, nhìn cô ngã xuống trên giường, mà hắn không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt.

"Muốn gϊếŧ tôi?" Lý Hành vừa cười, nhưng là nụ cười lạnh buốt trầm mặc, mây mưa rơi xuống, một tia chớp cắt qua khuôn mặt tái nhợt, xé nát nó rồi giấu vào giữa bờ môi, dưới khuôn mặt, lửa giận âm thầm nặng nề thiêu đốt: "Để tôi dạy tiểu thư, làm sao gϊếŧ tôi."

Thư Yểu lại một lần nữa bị hắn đè trên giường, cô có thể nào cam tâm, một đôi tay vừa cào vừa cấu lên cái cổ trắng noãn, móng tay bén nhọn xẹt qua trái cổ nhô lên của hắn, làn da trải rộng gân xanh, lại rơi vào trên xương quai xanh, trên cơ bắp rắn chắc: "Anh cút đi, đừng đυ.ng tôi —— cút đi!"

Làm cho Lý Hành hô hấp nặng nề, trầm thấp hừ ra một tiếng, tiếng nói thiếu niên vốn lãnh đạm réo rắt, như ngọc thạch chạm vào nhau bị đốt lên một tầng lửa, nhiễm lên một tầng du͙© vọиɠ, âm cuối mang theo thở gấp, trầm khàn, giống như một ly rượu nho cất đã lâu, một tiếng đã say lòng người.

Cô nhìn hắn, trái tim đập gia tốc, ánh mắt phảng phất giống như mê ly, như là nhìn thấy hình ảnh đêm Bổn Cảng ngợp trong vàng son, người đàn ông phong lưu lôi cuốn, người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm, lúc du͙© vọиɠ giao thoa, trong giấc mộng say mèm, nhìn ai mà không gợi cảm hơn mạng?

Hắn không ngăn cô làm việc ác, tùy ý tay cô làm loạn mọi cách.

Lúc này đúng là ban ngày, có gió tây lướt nhẹ qua song cửa, thổi tới một hồi lạnh lẽo, sau cơn mưa ánh mặt trời rơi trên cặp lông mày sắc bén rậm rạp của hắn, bò lên trên bên sườn mặt thanh thoát cao ngất của hắn, hôn lên trong đôi mắt vắng vẻ im ắng của hắn.

Hắn đang nhìn cô, ánh mắt đen đậm như mực nóng rực lại sáng ngời, như hào quang lóa mắt, như ánh bình minh, lại như ánh nắng chiều, đôi tay trước kia tàn nhẫn, quen cầm chặt mệnh môn người khác đẩy cao áo của cô, cầm chặt bầu vυ' mượt mà trắng như tuyết của cô, tùy ý bóp chơi.

Hắn là tín đồ hành hương, cúi người hôn xuống, quỳ bái thân thể xinh đẹp đến có thể xưng là thánh khiết thuần túy của cô.

Dưới sự trêu cợt của môi lưỡi, điểm đỏ hồng xinh đẹp đó cứ thế nhô lên, Thư Yểu dần dần hô hấp nặng nề, hai tay chỉ có thể khẽ chạm vào đầu tóc đen của hắn cho hả giận, khác với mái tóc mượt mà như tơ lụa được chăm sóc tỉ mỉ của cô, chất tóc Lý Hành thô ráp cứng rắn, như con người của hắn vậy, đầy người gai nhọn, bướng bỉnh khó thuần.

Hắn nắm bờ eo của cô, nhấc cao váy của cô lên, lộ ra đôi chân thon dài đều đặn, trắng noãn như ngọc, với cái chỗ rập rạp ẩn nấp, đóa hoa hồng khó tìm sương sớm kia.

"Đại tiểu thư lại chảy nước." Hắn cười cười.

"Ngậm mẹ miệng nhà anh! Không. . . Không cho nói!" Thư Yểu tức chết.

Hắn tự tay gẩy một cái, thân thể cô run lên, tầng tầng cánh hoa dày đặc mơn mởn xinh đẹp, từng giọt nước mưa nho nhỏ rực rỡ như sương, giữa lúc tách ra khỏi nhị hoa, xinh đẹp kinh người, hắn nhìn mà cổ họng siết lại, khô khốc thiêu cháy, hắn khát đến vô cùng.

Hắn như mê muội, nhìn chằm chặp con suối đang rỉ mật ngọt giữa bụi hoa, cúi đầu cúi người, dùng môi lưỡi ngậm lấy ——

Thượng Đế, à không. . .

Thư Yểu thẹn đến đỏ mặt, cô gắt gao cắn cánh môi, xấu hổ thẹn thùng, hắn vậy mà dùng miệng liếʍ chỗ ấy của cô, hắn là biếи ŧɦái sao —— như một con chó vậy.

Lý Hành dùng môi lưỡi vén cánh hoa lên, nhìn chằm chằm vào con suối róc rách chảy nước kia, hô hấp càng thêm dồn dập, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, hơi thở hắn cực nóng như một luồng sóng nhiệt chiếu vào chỗ lỗ nhỏ run rẩy kia, hắn dùng hàm răng cắn nhẹ hạt ngọc hoa sưng đỏ thò ra một chút giữa cánh hoa, ngậm trong miệng, cẩn thận mυ'ŧ, dùng môi răng trái mài phải hút.

Một loạt tiếng nước xì xào chóp chép truyền đến từ phía dưới, toàn thân Thư Yểu run lên, mặt đỏ tới mang tai.

Tại giờ này khắc này, Thư Yểu căn bản không biết hôm nay rốt cuộc là Lý Hành đang nổi điên hay là mình điên rồi, hoặc là cả hai người đều đã điên, mới có thể giữa ban ngày ban mặt, cùng dưới một mái hiên, gần như làm ra chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ lσạи ɭυâи như vậy, hoặc là bọn họ sớm đã rơi vào đầm lầy tìиɧ ɖu͙© không cách nào tự kìm chế, rồi lại không chút nào phát hiện.

Thuận theo động tác liếʍ láp của Lý Hành, Thư Yểu kìm lòng không được kẹp chặt hai chân, lưỡi của hắn cực kỳ linh hoạt, giống như một con rắn nhỏ, giao động tứ phía ở chỗ khe hoa, từ trên xuống dưới, vừa cắn lại vừa thè lưỡi ra liếʍ.

L*иg ngực Lý Hành đập mạnh, toàn thân khô nóng, không có đủ hay không. . . Hắn như người du hành trên sa mạc, khô hạn đã lâu, rốt cuộc. . . Hắn lại nhịn không được, đầu lưỡi chui vào con suối mấp máy rỉ nước, tham lam mυ'ŧ vào.

Một cảm giác tê ngứa vụt đến, Thư Yểu khó nhịn vặn vẹo thân thể, toàn thân mềm thành một vũng nước, thịt non co rút. . . Một kɧoáı ©ảʍ lớn lao bay thẳng lên đại não.

Ánh sáng trắng vụt lên, giữa lúc run run rẩy rẩy, linh hồn Thư Yểu như bay lên, cô nhìn mình xuân tình nhộn nhạo, tuôn ra nước hoa, nhìn môi lưỡi hắn ngậm mυ'ŧ, nuốt chậc chậc, cô khó có thể tin —— cô vậy mà cảm thấy rất thoải mái một cách đáng hổ thẹn, cô sảng khoái thở dốc, đáng thương hừ nhẹ rêи ɾỉ: "Không không. . . được. . . thoải. . ."

Quá sung sướиɠ. . . Cô bị hắn liếʍ thật thoải mái.

Thoải mái? Đợi cô hoàn hồn, Thư Yểu mới giật mình bản thân vậy mà sẽ cảm thấy thoải mái, làm sao lại như vậy? Quá tệ rồi!

Nhận thức này làm trong đầu cô ong ong, kɧoáı ©ảʍ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ xông thẳng lên trời, cảm giác tê ngứa lạ lẫm lẻn đến tất cả xương cốt tứ chi.

Không, không có khả năng! Nhất định là ảo giác, bị hắn "Liếʍ thoải mái" gì gì đó, tuyệt không có khả năng!

Cô cố hết sức phủ nhận, chết cũng không muốn thừa nhận!