Lần trước chỉ mới bị hắn liếʍ ngực đùa bỡn, đã khiến cho đóa bá vương hoa Thư Yểu chịu đựng không được, run rẩy một trận, lúc này càng mạnh bạo hơn lúc trước, toàn thân cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một tiếng mềm ngâm dịu dàng tràn ra khôi miệng: "Ôi a. . . Á. . . Anh dừng lại. . . Ngừng —— "
"Câm miệng." Lý Hành hô hấp nặng nề, hắn cúi đầu, không chút khách khí ngăn lời của cô ở trong miệng, in xuống một nụ hôn lạnh giá.
Thư Yểu chấn động cả người, hắn làm sao dám. . . Hôn cô? !
Cô tức giận sôi sục, nhấc chân hung hăng giẫm mạnh lên chân hắn.
Lý Hành cũng không né, dù cho cô phản ứng cái gì, hắn đều có biện pháp tính toán trả lại hết những cái đó trên người cô.
Thiếu niên từ nhỏ đã có một hàm răng nhọn, thường ngày lạnh lùng, cười cũng không lộ răng, cho đến lúc này mới lộ ra nguyên hình, khẽ cắn một cách ác độc trên miệng cô, lập tức nếm được máu tươi, lại thừa dịp cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra kêu đau, đầu lưỡi linh hoạt giống như cá, chui vào bên trong.
"A... A... ——" Đợi Thư Yểu phản ứng biết mình bị lừa, dĩ nhiên cũng đã muộn rồi, đẩy cũng đẩy không ra, đánh cũng đánh không lại, chỉ có thể oán hận mắng hắn, hỏi mấy lần tổ tông ba đời của hắn ở trong lòng.
Có một số việc không cần người dạy, nếm được một phen ngọt ngào, trời sinh tự học thành tài, hơi thở cực kỳ có tính xâm lược xâm nhập vào trong miệng cô, lưỡi của hắn đuổi theo cô, thiếu niên trời sinh có bản lĩnh hiếu chiến cướp đoạt, lúc này cũng là như thế, lưỡi của cô càng muốn tránh, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dã tính của hắn.
Trong một tấc đất, bất luận Thư Yểu chạy trốn thế nào, đều tránh không nổi, chỉ có thể để mặc Lý Hành ngậm lấy đầu lưỡi cô, đoạt đi hô hấp của cô, mυ'ŧ vào liếʍ láp, thanh âm lép nhép rung động, ở nơi hành lang sẽ có người tới bất kỳ lúc nào nào, người nghe được mặt đỏ tới mang tai, kinh hãi lạnh mình.
Hắn lại không biết cảm thấy thẹn mảy may, như trước không kiêng nể gì cả.
Môi của Lý Hành với đầu lưỡi của cô quấn lấy nhau không ngừng, công phu trên tay cũng liên tục, qυầи ɭóŧ đáng thương của cô bị túm thành một sợi dây nhỏ, bị hắn kéo qua kéo lại cọ xát trên hai mảnh môi hoa, cánh hoa non mềm trơn ướt từ trước tới nay được bảo dưỡng tỉ mỉ, đâu chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, đương nhiên bị dọa đến run run rẩy rẩy, chảy ra nước.
Trông Thư Yểu cũng có vẻ như vậy, không biết là sảng khoái hay là thống khổ, khóe mắt cũng ứa nước mắt, đúng là từ trên xuống dưới, đồng thời tuôn ra từng vệt nước.
Ấy thế mà Lý Hành không chịu buông tha cô, hắn thả bàn tay đang đè lên hai tay cô, vòng lấy eo cô, lại nắn bóp nhụy hoa hưng phấn đến sung huyết nhô lên vài cái, vừa bóp vừa kéo nó ra bên ngoài, càng đáng hận hơn chính là giọng điệu của hắn.
Tiếng nói trầm thấp mỉm cười, tận lực nhắc nhở cô: "Thư Yểu. . . Đại tiểu thư của tôi, em thật nhiều nước, thật ẩm ướt."
Thư Yểu, đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn gọi tên của cô, lại là trong tình thế khó có thể chấp nhận được như này.
"Câm miệng câm miệng! Anh không xứng gọi tên tôi, không cho anh nói chuyện!"
"Vì sao không cho nói? Đại tiểu thư thật là uy phong, đến trên tay của tôi đều là nước của em ——" thanh âm hắn vừa thấp vừa chậm, môi lưỡi từ bên cạnh môi cô dời ra, ngậm lấy vành tai nóng hổi của cô, nhẹ nhàng mυ'ŧ: "Qυầи ɭóŧ của em cũng ướt đẫm."
Một tiếng ầm vang, theo lời hắn nói, mặt cô bỏng muốn chết, Thư Yểu xấu hổ giận dữ chết đi được: "Á. . . Còn dám nhiều lời, tôi. . . Hức. . . Tôi muốn xé nát miệng của anh!"
Cô càng hung ác, động tác của hắn càng thêm suồng sã, càng ra sức, kéo qυầи ɭóŧ cô thẳng băng, lung lay sắp nát ở giữa hai chân cô.
Cọ mài từng cái từng cái một, từng luồng kɧoáı ©ảʍ bò đầy cả người.
Điên rồi. . . Thư Yểu giống như đám bèo bị gió táp mưa sa, hai tay run rẩy trèo lên trên vai hắn, toàn thân run mãi không thôi.
Tức chết! Này vẫn chưa xong —— ngón tay hắn lại sờ soạng về phía cái miệng nhỏ đang róc rách chảy nước kia, chọc moi vài cái không nhẹ không nặng, toàn thân cô cứ thế run rẩy.
Không, trước mắt hiện lên luồng sáng trắng mãnh liệt, rực rỡ như mặt trời.
Cô không muốn, không muốn chút nào.
Không muốn cao trào ở dưới tay tên thuộc hạ mình căm ghét này.
Lý Hành tựa hồ biết rõ cô đang suy nghĩ gì, hai mắt sắc bén nhìn thấu cô, hắn dịu dàng vuốt sợi tóc bên tai cô, dùng môi dán lên tóc mai của cô, rầm rì nỉ non, hơi nóng nhè nhẹ lướt qua, như ác ma thì thầm: "Nhìn tôi —— "
Thư Yểu như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến nhìn về phía hắn, nhìn về phía hai mắt tĩnh mịch như đầm sâu của hắn.
Hắn mỉm cười với cô, cô có một thoáng hoảng hốt.
Trong nháy mắt tiếp theo, ngón giữa hắn đi đến thật sâu bên trong, quét vài cái, cũng chỉ là vài cái mà thôi.
"Không —— a a a á. . ."
Ánh hào quang như sóng biển nghiêng trời lệch đất trong nháy mắt bao phủ cô, trong chốc lát cô bỗng nhiên nghĩ đến đài radio linh dị ở Hương Cảng từng phát, có một số ma quỷ rất thích dụ người đọa lạc.
Hắn có lẽ chính là quái vật khoác túi da người kia, mê người rơi vào trong cạm bẫy tìиɧ ɖu͙©.
Cô như người bị ngâm nước, hấp hối thở dốc.
"Hu hu. . ."
Thư Yểu nức nở nghẹn ngào, đại não như điện giật, thoải mái đến mức mắt trợn trắng, chỉ cảm thấy toàn bộ thần kinh tan vỡ, khe hoa ngăn không được co rút một lát, lại tuôn ra nước chảy róc rách, ngâm một tay Lý Hành.
Lý Hành cũng sững sờ, rời khỏi môi cô, nhìn chằm chằm vào cái miệng bị hắn mυ'ŧ đến bóng hồng phơn phớt của cô, cười hỏi: "Sướиɠ rồi?"
"Không có không có không có! !" Hô hấp bị tước đoạt rốt cuộc đã trở về, Thư Yểu há to miệng thở phì phò, cô tức tưởi khóc không ra tiếng, cả người run rẩy trong ngực hắn, hai chân lẩy bẩy, nếu không phải được hắn chống đỡ, chỉ sợ sớm đã nhũn ra quỳ xuống đất không đậy nổi: "Hu hu. . . Anh dám đối xử với tôi như vậy, chờ đó cho tôi. . . Tôi phải cho anh đẹp mắt, tôi phải. . ."
"Chuyện sau này để sau hãy nói." Lý Hành vỗ vỗ mặt Thư Yểu, nâng ngón tay hiện ra ánh nước lên, tay kia nắm cằm cô, bức cô nhìn hắn, nhìn hắn lắc lư ngón tay ướt đẫm trước mắt cô: "Đại tiểu thư không bằng xem thử trước đã, đây là cái gì?"