Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 11.1: Không đơn giản như vậy

Ngày đó hai chân Thư Yểu như nhũn ra trở lại trong phòng, chỉ cảm thấy long trời lở đất, trong một đêm, cô với Lý Hành vậy mà. . . Vậy mà. . .

Cô cứ mãi nhớ, trước lúc trở về phòng, Lý Hành chơi bầu vυ' của cô, ánh mắt vừa hung ác lại lạnh lùng, nói bên tai cô: "Còn dám trêu chọc tôi, sẽ không dừng lại đơn giản như hôm nay."

Hắn dám uy hϊếp cô!

Cô đứng ở trước gương, nhìn bản thân sắc mặt ửng đỏ, hai mắt mê ly, lửa giận trực tiếp công kích trong lòng, cô âm thầm thề, nhất định phải đuổi tên khốn kiếp Lý Hành đi.

Cô sẽ cho hắn đẹp mặt, Thư Yểu nghiến răng nghiến lợi, chờ đấy cho cô, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ có lúc gặp rủi ro.

Chuyện này làm cho Thư Yểu nề nếp vài ngày, vẫn luôn suy nghĩ kế hoạch trọng đại ở trong lòng.

Không đợi cô nghĩ ra về sau nên như thế nào. . .

Chưa được mấy ngày, Thư Yểu đạp mạnh cửa phòng đi ra, đã không hẹn mà gặp Lý Hành ở hành lang lầu hai, cô âm thầm trợn mắt một cái, vốn muốn quay đầu đi ngay, lại nghĩ, giấu đầu hở đuôi như vậy có tỏ vẻ là cô sợ hắn hay không.

Cô là chủ nhân nhà này đấy! Có chủ nhân nào sẽ trốn tránh một kẻ không rõ lai lịch chứ! Cô không có chuyện sợ hắn!

Thư Yểu hếch cằm lên, đi vài bước hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lúc đi ngang qua Lý Hành, không chỉ cố ý đạp hắn một cước, còn dùng bả vai hung dữ đυ.ng hắn một cái, nào biết hắn có thân thể đúc bằng sắt thép, chẳng những chưa hù đến hắn nửa phần, còn đυ.ng đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, trên vai đau xót, lại là một phen tự mình chuốc lấy cực khổ.

Thư Yểu đau đến rít vào một hơi, miệng nhỏ giọng hô hào, vội vàng che vai bóp bóp.

"Ồ." Sau lưng một giọng cười cợt vang lên.

Không cần nghĩ cũng biết là Lý Hành, Thư Yểu quay đầu lại, hung ác trừng to hai mắt: "Cười nữa sẽ rút đầu lưỡi anh ra!"

Lý Hành không sợ cô chút nào, mặt mày hắn lành lạnh, cười cười, nói giọng mỉa mai: "Đại tiểu thư ngoại trừ cái miệng này ra, toàn thân không có chỗ nào cứng cả."

Câu này giống như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại như là chọc ghẹo, Thư Yểu máu huyết xông lên đầu, cất bước tiến lên, đưa tay đánh xuống một chưởng.

Không ngờ cổ tay bị Lý Hành dễ dàng bắt lấy, một chưởng không tới nơi, ngược lại treo trên không trung, Thư Yểu gắng sức rút tay về, rồi lại rút như thế nào cũng không ra.

Lý Hành nhìn chằm chằm vào cô, mặt không biểu tình: "Tôi nói rồi, đừng đến trêu chọc tôi."

"Buông ra! Buông ra cho tôi!" Thư Yểu giãy giụa một phen, không nhớ lâu lại muốn đá hắn: "Anh cút ra khỏi cái nhà này, tôi sẽ bỏ qua cho anh!"

"Xem ra đại tiểu thư không nghe lời dạy dỗ một chút nào." Ánh mắt Lý Hành nhìn cô âm u, hắn nở nụ cười, trở tay giữ tay cô nhấn một cái trên tường: "Là ai buông tha ai?"

Thư Yểu lúc này mới biết sợ, nhưng lại càng liều mạng giãy giụa, miệng không quên nói: "Tên điên nhà anh! Đây là hành lang, anh muốn làm gì, anh —— "

"Xuỵt." Một ngón tay đặt trên môi Thư Yểu, Lý Hành bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, cố ý cúi người, thổi hơi nóng ra sau tai cô, làm thân thể cô co rúm một cái.

Thanh âm hắn trầm thấp: "Không sai, đây là hành lang, đại tiểu thư cũng phải cẩn thận một chút, nếu để cho người nghe thấy cái gì không tốt. . ."

Hắn vậy mà còn có thể uy hϊếp ngược lại cô! Thư Yểu trợn mắt trừng trừng, như là cuộc đời này chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng mà Lý Hành vẫn luôn có thể làm cho cô biết được, chuyện càng "Không biết xấu hổ" hơn là cái gì, hắn giơ hai cánh tay cô lên cao, dùng một tay giữ chặt, một cái chân cưỡng ép cắm vào giữa chân cô, Thư Yểu đang mặc một cái váy da ngắn thời thượng của Bổn Cảng bấy giờ, người người đều đoạt mốt mới, vốn muốn truy tìm những món hàng hợp thời trang, không nghĩ tới đúng là dễ dàng cho tên khốn kiếp trước mắt này.

Bàn tay khớp xương rõ ràng khoác lên trên đùi của cô, thuận theo da thịt tuyết trắng vuốt ve lên trên, động tác tận lực chậm chạp, như gần như xa, khi thì vỗ về chơi đùa, khi thì vuốt ve, tựa như loài bò sát tuần tra tới lui.

Thư Yểu cảm thấy nhục nhã lớn lao, cô muốn khép hai chân lại, ngăn cản việc ác của hắn, chân của hắn lại ngăn chặn động tác của cô sớm một bước.

Cô không thể động đậy một chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà dưới đáy lòng chửi bới qua ngàn vạn lần, kẻ cô ghét nhất——

Sờ soạng bắp đùi cô từ ngoài vào trong từng chút một, bàn tay mang theo vết chai mỏng trượt qua làn da cô, mang theo một dòng điện khe khẽ, như là côn trùng bò qua, hoặc như là lông chim xẹt qua, vừa tê vừa ngứa.

Ngón tay tùy ý làm loạn túm một góc qυầи ɭóŧ cô, kéo ra nhẹ nhàng, rồi lại cứ thế thả cho nó bật ngược trở về, đập vào trên khe hoa yếu mềm của cô, một cảm giác đau đớn mang theo tê dại, làm Thư Yểu ngăn không được tràn ra một tiếng yêu kiều: "Ưʍ. . ."

Lý Hành cúi đầu, Thư Yểu đang dùng ánh mắt ra vẻ hung ác trước sau như một của cô trừng hắn, đại tiểu thư tự tin vô cùng, luôn cho rằng có thể dùng cái này dọa lui hắn, lại không biết đáy mắt cô sớm đã ướt sũng, đuôi mắt hiện ra sắc hoa hồng đỏ ửng, ánh mắt dù có hung hãn hơn nữa cũng trở nên mềm nhũn, nũng nịu, giống như giận mà không phải giận, không có nửa phần uy lực đáng nói.

Lý Hành cong ngón tay móc một góc qυầи ɭóŧ cô, đầu ngón tay lưỡng lự ở khu vực cấm kị nguy hiểm kia.

Hắn gục đầu xuống, hơi thở rơi vào giữa trán cô, lại bay tới bên tai, chậm rãi hỏi: "Biết sai chưa?"

Hắn nhân từ nương tay, cho cô cơ hội nhận sai.

Nào biết Thư Yểu trời sinh ngang ngược, cho tới bây giờ chỉ biết phạm sai lầm, cũng không nhận tội, cô chửi thề, phun ra một miếng nước bọt: "Tôi nhổ vào, vọng tưởng bổn tiểu thư nhận sai, nằm mơ đi —— "

Thứ hắn chờ đợi chính là câu trả lời này.

"Được." Lý Hành tươi cười suồng sã, động tác càng suồng sã hơn, hai ngón tay bóp một cái, túm cái qυầи ɭóŧ thành một đường, cọ xát lên xuống, nhẫn tâm vuốt ve đóa kiều hoa run rẩy kia,.

Không biết dịu dàng là thứ gì.