Bàn tay to rộng thon dài của Lý Hành, giống như một ngọn lửa, cháy sạch nóng bỏng, vẫn luôn giam giữ cô.
Thư Yểu không thể động đậy, thời gian như dừng lại, cô chỉ lo trừng mắt, xem khuôn mặt không biểu tình kia, giống như một hình ảnh điện ảnh đen trắng, được ánh mắt của cô quét qua, giống như một que diêm, đốt con mắt quạnh quẽ của hắn, thiêu đốt du͙© vọиɠ trong im ắng.
Tươi đẹp sáng ngời, sinh động như thật.
Hắn cúi người bên tai cô, môi lưỡi nóng hổi như gần như xa, mơn trớn vành tai ửng đỏ của cô, bầu không khí mập mờ với hơi thở mờ mịt của hắn, đốt lên một làn sóng nhiệt, đảo qua góc mắt đuôi lông mày của cô.
Lông mi cô run rẩy, gương mặt ửng đỏ, trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài, quá thân cận, thật sự quá thân cận.
Xung quanh cô, đều là hơi thở của Lý Hành, mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hương cam quýt của sữa tắm vờn quanh một chỗ, y như hơi thở của hắn và cô, cũng dây dưa nhau.
Hắn còn chưa mặc áo —— còn cởi trần, thân thể thiếu niên nóng hôi hổi, từng khúc cơ bắp mạnh mẽ cũng gần với thân thể của cô trong gang tấc.
Ánh mắt của hắn không nhanh không chậm dò xét cô, rồi lại làm cho lông tơ phía sau lưng cô dựng thẳng cả lên.
Thư Yểu không rõ lắm, hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy, bản năng chỉ cảm thấy nguy hiểm.
Cô đưa tay muốn đẩy hắn ra, bỗng nhiên trông thấy trước con ngươi đen kịt tĩnh mịch của hắn, là một đám tóc đen rậm rạp, ánh mắt Thư Yểu lại sáng ngời, cô cũng thiếu chút nữa đã quên mục đích của mình, dứt khoát thừa dịp hiện tại giật xuống ——
Tay vừa giơ lên, lại bị bóp chặt trên không trung.
Cổ chân mới được buông ra, lại bị ấn chặt tay, Thư Yểu xấu hổ và giận dữ không thôi, ra sức kêu to: "Cha, tôi muốn đi tìm cha —— "
Hắn cười âm u, trả lời không khách khí chút nào: "Tôi có máy BB** đây, có cần giúp đại tiểu thư hay không, nhắn cho cha em, không cần nhọc công xuống lầu, lập tức kết nối."
**Máy BB: Máy nhắn tin
Dứt lời, hắn lấy nó ra từ bên hông, định ấn xuống.
"Đừng!" Thư Yểu lập tức ngăn cản, nếu thật làm cho cha trông thấy một màn này, cô thật sự mắc cỡ muốn chết.
Nghe thấy lời này, Lý Hành nhoẻn miệng, là một nụ cười không có cảm xúc, lạnh như băng, ấy vậy mà hơi thở của hắn lại nóng như lửa vậy, bờ môi cọ qua gương mặt cô, như là lưỡi rắn đảo qua, vừa giống như là đốm lửa cháy lan ra đồng cổ, khiến cho cô nóng hầm hập từ tai đến cổ, cả khuôn mặt đều ửng đỏ hết cả lên.
Thư Yểu không cam lòng bị hắn áp chế, một đôi chân vừa đá vừa đạp trên người hắn, lướt qua cơ bắp kiên cố của hắn, giống như một con sư tử nhỏ tức giận, nhưng vẫn chưa dứt sữa, chẳng những không có nửa phần lực uy hϊếp, không biết đá đến nơi nào, mà làm cho thân thể Lý Hành run lên, như thần quỷ nhập vào người, khuôn mặt bỗng nhiên lạnh lẽo âm u, trừng mắt với cô, nâng một cái chân lên, chống vào người cô.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn căng cứng, môi mím chặt, nghiến răng nghiến lợi: "Chớ lộn xộn."
Cô quật cường không chịu nhả ra: "Dựa vào cái gì nghe lời anh! Anh thả tôi ra trước!"
Cô không như hắn muốn, giãy giụa mọi cách, uốn qua uốn lại, linh hoạt giống như một con cá, cọ nơi đây một cái, đá chỗ kia một cước, mài mài cọ cọ, châm lửa khắp nơi, khiến cho thân thể Lý Hành cứng ngắc, kéo căng thành một dây cung, lý trí càng lung lay sắp đổ.
"Được." Hắn phát ra một tiếng, trong lòng tức đến bật cười, nhịn không được cho đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng này một chút giáo huấn, lạnh lùng rơi chữ: "Thích quậy? Đợi lát nữa cũng đừng có kêu ngừng."
Còi báo động trong lòng Thư Yểu vang lên ầm ầm, hắn muốn làm gì!
Lý Hành duỗi chân dài ra, kẹp Thư Yểu đang làm loạn giữa hai chân, xoáy mép váy lụa lên, tay thon dài tiến vào trong quần, rơi vào trên bắp đùi mềm mại của đại tiểu thư, chậm rãi di chuyển, vuốt ve không kiêng nể gì.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng lướt nhẹ qua sinh ra một lớp nổi da gà, thân thể Thư Yểu run lên, như tăng nhân ngồi thiền, vẫn không nhúc nhích, không thể tin mà nhìn hắn —— cũng dám cả gan làm loạn đến trình độ như vậy.
"Đại tiểu thư không phải thích quậy sao?" Bàn tay Lý Hành suồng sã dao động tứ phía, phun ra một làn hơi nóng: "Sao giờ không quậy nữa?"
"Câm miệng! Anh im ngay cho tôi!" Tiếng nói trêu tức của hắn làm cho Thư Yểu thẹn quá hoá giận, giơ ngón tay ngọc thon dài lên, về phía cần cổ hắn, gắng sức cào một cái, cào ra từng vệt máu, một cái miệng nhỏ, răng trắng đều, há mồm liền cắn, hung hăng cắn đầu vai hắn, in xuống hai hàng dấu răng loang lổ vết máu.
Thiếu niên vốn long tinh hổ mãnh, kể cả hắn vừa trầm ổn vừa tỉnh táo, cũng có một thân huyết khí phương cương, một ngụm của cô rơi xuống, tự nhận có mười phần lực sát thương, có thể so sánh với mưa bom bão đạn, chém gϊếŧ lẫn nhau, nhưng cũng chỉ là đồ chơi cho con nít, không đáng nhắc đến một chút nào.
Mà càng giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thiếu niên một thân máu huyết sôi trào trong thân thể, đúng là như đánh nhau, đổ máu mới bắt đầu hưng phấn.
Hắn sôi trào máu nóng, đây thần kinh thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, thoải mái như hút cần sa.
"Cắn tàn nhẫn thêm đi, chút sức lực ấy sao đủ được?" Lý Hành cười bất chấp, cô bị chọc giận, lại cắn xuống một cái.
Lý Hành hừ nhẹ một tiếng, vốn chỉ là muốn cho cô chút giáo huấn, làm cho đại tiểu thư mắt cao hơn đầu này, biết được cái gì nên động cái gì không nên dây vào, lại không nghĩ có một số việc, cũng không phải là ai cũng có thể khống chế, hắn cười lạnh, một tay bóp chặt cằm của cô: "Có lá gan cắn, cũng phải có lá gan nhận."
"Ai. . . Sợ ai, a á——!"
Cổ họng Lý Hành khản đặc, bàn tay hắn đang vuốt ve bắp đùi cô, dao động lên trên, từ vòng bụng mềm mại uyển chuyển đến eo nhỏ trơn bóng bằng phẳng, hắn chất váy cao đến ngực, một tay cứ như vậy rơi vào chỗ bầu vυ' của cô.
Cô tàn nhẫn, hắn cũng tàn nhẫn, bóp một cái lên bầu ngực cô, cô như bị điện giật, toàn thân run lên.
Thư Yểu trơ mắt nhìn, cứng rắn chịu đựng, tay của hắn nóng bỏng, trong lúc vuốt ve, mang theo một dòng điện, tê tê dại dại, theo vành tai lẻn đến đỉnh đầu.
Một cảm giác khuây khoả lạ lẫm tới cực điểm, cũng thoải mái tới cực điểm, kèm theo tình triều đột nhiên đến, giống như một hồi sóng biển mãnh liệt cực điểm, tưới cô từ đầu đến chân, trong chốc lát đã mồ hôi đầm đìa, cô không hiểu, không rõ, chỉ cảm thấy thân thể dưới bàn tay hắn cong lên lại buông xuống, miệng cũng không chịu cô khống chế, phát ra tiếng thở hổn hển yêu kiều, toàn bộ thanh âm không giống cô: "Không. . . Không cho phép. . . Sờ loạn, ối. . . A —— dừng tay!"
Lý Hành không biết cởϊ áσ ngực, chỉ biết phủ lên cái bọc trắng như tuyết kia, thịt mềm núc ních trắng sáng như tuyết hết sức chướng mắt, hắn dứt khoát đẩy nó lên, hai bầu vυ' tinh tế trắng nõn lập tức nhảy ra ngoài, ở giữa là hai điểm đỏ, giống như hai quả anh đào nhỏ, tay hắn gẩy một cái, nó sẽ theo đó đứng thẳng, tựa hồ đang im ắng mặc người đánh giá.
Hình ảnh xinh đẹp không sao tả xiết hắn nhìn mà đáy lòng mê muội, miệng đắng lưỡi khô, liếʍ liếʍ cánh môi, cúi người ngậm vào miệng, dùng hàm răng, dùng đầu lưỡi, cẩn thận cọ mài, mùi vị rất ngọt ngào, chỉ hận không thể nuốt hết vào bụng.
Hắn thở dốc nặng nề, hai mắt rừng rực, trong l*иg ngực nóng nảy bức bối khó có thể tĩnh lại, một ngọn lửa vô hình, đốt từ đầu tới đuôi, đốt diệt lý trí.
Chưa đủ. . . Còn chưa đủ.
Sắc môi hắn đỏ thẫm, như hai núʍ ѵú kia, đỏ au, nhọn nhọn như giọt nước, hắn bóp chặt eo cô, tay vuốt ve, môi liếʍ láp, thỏa thích nhấm nháp.
Hắn nhỏ nhẹ nói bên tai cô, thanh âm trầm thấp, rơi vào trong lỗ tai Thư Yểu, giống như ma quỷ đang mê hoặc: "Thoải mái không? Có thích không?"
"Không không. . . Ghét chết, đồ dê xồm! Anh cút ——" giờ này khắc vẫn còn mạnh miệng.
Tay hắn càng thêm dùng sức xoa bóp, hai mảnh môi hơi mỏng mυ'ŧ đầṳ ѵú lên, hàm răng chậm rãi đè nghiến, hắn ác liệt cười, muốn cùng cô chơi một trận, trò chơi tìиɧ ɖu͙© ai cũng không nhận thua: "Tôi là dê xồm, vậy em là gì? Đại tiểu thư bị dê xồm đùa bỡn?"
"Im miệng —— tôi muốn. . . Á ưʍ. . . Tôi sẽ rút đầu lưỡi của anh!" Lúc này Thư Yểu cũng không quên quẳng xuống lời tàn nhẫn, ánh mắt hung ác.
Dáng cười của Lý Hành vừa giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại giống như lạnh lùng trào phúng: "Ừm, chờ em đến."
Hắn tấn công, cô phòng thủ, hắn đuổi sát từng bước, cô liên tiếp cáo lui.
Muốn chết. . . Thật muốn mạng.
Trong đầu Thư Yểu pháo hoa nổ tung, oanh oanh liệt liệt, toàn thân giống như điện giật, co lại phát run, cả người như được vớt ra từ trong nước, trên đầu mồ hôi nóng chảy ròng ròng, trước mắt mông lung lại mơ hồ, nhìn hắn, xa cách như hoa trong gương, trăng trong nước, gần trong gang tấc lại xa cuối chân trời, như đang nhìn một giấc mộng huyền ảo.
Cô rốt cuộc đang ở đâu? Là thiên đường hay là mộng đẹp, giờ này ngày này, đã ở bao lâu? Chìm nổi sớm chiều, trôi qua như sương mai, Bổn Cảng lừa lọc, đây là năm nào tháng nào? Cô đang mơ mộng cùng với người phương nao, ai có thể nói rõ.
______
Lưu ý của tác giả: Nam chính không hút cần, chỉ là đã từng nhìn thấy bộ dạng hút cần của rất nhiều người khác.