Sắc mặt Lý Hành nặng nề, biến thành bộ dáng vui buồn không hiện, không thốt một tiếng, chỉ dùng một đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt u ám, giống như ánh nến chập chờn trong đêm mưa, lúc sáng lúc tối, nhìn không ra tâm tình.
Thư Yểu trợn to mắt, thẳng thừng trừng lại, vô luận như thế nào cũng không buông bỏ được chí khí.
Lý Hành không nói chuyện, Thư Yểu âm thầm suy đoán dưới đáy lòng: Hắn nhất định mắng cô trong lòng.
Vì vậy lại dùng một đôi mắt to xinh đẹp hung hăng khoét hắn, lại không biết đôi mắt trong veo như nước này, không có được mấy phần lực sát thương.
Lý Hành ngược lại không nhiều lời cùng cô, chỉ lãnh đạm buông một câu: "Tùy em."
Liền đóng cửa lại, coi cô là không khí, đi đến chỗ tủ quần áo, kéo cửa tủ ra một chút, móc ra một bộ đồ mới từ bên trong.
Thư Yểu xinh đẹp từ nhỏ, lại được bao bọc mà lớn lên, rất ít khi bị người trắng trợn phớt lờ như vậy, cô tức giận đến nổ tung, ánh mắt dõi theo hắn, nhưng không ngờ chuyện quá đáng hơn vẫn còn phía sau ——
Lý Hành kia, sau khi lấy ra một bộ quần áo, cứ như vậy không coi ai ra gì cởϊ áσ ngoài, vén một góc áo, xốc nó lên trên, cơ bụng rắn rỏi đường cong rõ ràng, có thể thấy được cả đường nhân ngư theo động tác của Lý Hành, lộ trong con mắt trừng lớn của Thư Yểu từng chút một.
Thân thể không tính là to lớn lại rắn chắc mạnh mẽ của thiếu niên phủ kín vết dao sâu cạn lớn nhỏ, vết đao sẹo cũ không biết đã qua bao lâu thịt vẫn hồng nhạt như xưa, chằng chịt xen lẫn trên da thịt trắng nõn, hằn lên trên từng khối cơ bắp phập phồng theo hô hấp.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng, giống như ánh hoàng hôn rực rỡ, mơ hồ ở trên người hắn, một chút ánh sáng vàng, như thể nụ hôn của người yêu rơi xuống trên người hắn, nhẹ nhàng lướt qua đôi mày cao vυ't, đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mím chặt của thiếu niên.
Thư Yểu đã nghe từ "Gợi cảm" cả trăm lần từ miệng người khác, hôm nay nó đã được cụ thể hóa, đặt trên người hắn vừa vặn phù hợp.
Thư Yểu vừa mười bảy, sao từng nhìn thấy hình ảnh như thế, cô miệng đắng lưỡi khô một chốc, một ngọn lửa vô danh sinh ra trong đêm hoạt sắc sinh hương này.
Cô mặt đỏ tới mang tai, tim đập bịch bịch, hoảng sợ che mặt, hô lớn: "Anh! Thật không biết xấu hổ! Giở trò lưu manh."
Lý Hành như tai điếc, cởi xong áo, lại muốn cởϊ qυầи, hai tay thon dài trắng nõn để lên dây lưng màu đen, toan kéo xuống ——
Một màn này xuyên thấu qua khe hở ngón tay che mắt thấy được rất rõ ràng, Thư Yểu lại nhịn không được, chộp lấy gối đầu của Lý Hành, ném lên trên người hắn: "Sắc lang! Lưu manh! Da^ʍ tặc!"
Toàn bộ "Lời hay ý đẹp" đều ném lên trên người hắn.
Hắn dừng động tác lại, nhìn về phía cô, đôi mắt thâm sâu sáng ngời lửa nóng, như đèn sáng xuyên thấu đêm tối, Thư Yểu nhìn mà tim nhất thời đập nhanh, nhất thời dừng lại.
Người thiếu niên vốn đường cong có ngũ quan sắc bén, lúc này trần nửa thân trên, càng lộ vẻ dã tính cuồng bạo, ánh mắt cực kỳ có cảm giác áp bách làm Thư Yểu không biết nhìn tới đâu, tịt ngòi một lúc, miệng mở rộng, tiến lùi đều không được.
Lý Hành trầm mặc không nói, cất bước về phía cô, từng bước giống như đang ép sát.
Lúc này Thư Yểu mới liên tiếp lui lại, biết được sợ hãi, đưa tay che mặt, miệng lại hung hăng khϊếp đảm hô hào: "Anh, anh muốn làm gì! Tôi lệnh cho anh đứng lại! Không cho phép tới đây, tôi muốn gọi người!"
Gọi người?
Lý Hành bật cười, cũng không biết ngây thơ như vậy rốt cuộc có thể hù đến người nào.
"Đại tiểu thư định kêu ai, kêu cha của em đến xem, nhìn em hơn nửa đêm không ngủ được trộm vào trong phòng đàn ông?"
Thư Yểu thả tay xuống, trên mặt vừa khô vừa nóng, hàm răng trắng noãn cắn trên cặp môi đỏ mọng, ngón tay dài chỉ vào hắn: "Chính là muốn gọi cha tôi đấy, nhìn xem bộ mặt thật của đồ lưu manh giang hồ nhà anh! Đang ở trước mặt tôi còn dám cởϊ qυầи áo —— a!"
Mắt cá chân nhỏ bé yếu ớt, trắng như tuyết của cô bị Lý Hành chộp lấy, khẽ kéo về phía trước, Thư Yểu lập tức lảo đảo, ngã xuống giường, cổ chân của cô bị hắn bóp ở trong lòng bàn tay, kéo một phát về phía trước.
"Buông ra! Thả tôi ra!"
Cô đạp loạn, một đạp bất tri bất giác, lung tung đạp phía trên cơ bụng hắn, thân thể hắn hơi chấn động, tay cầm thật chặt.
Lý Hành cúi đầu, nhìn cổ chân cô bị hắn nắm trong tay, nho nhỏ, xúc cảm tinh tế ấm áp, tựa như được khắc từ bạch ngọc, thoạt nhìn hết sức nhỏ nhắn dễ dàng gãy trong tay hắn.
Lý Hành nhìn cô, ánh mắt và hô hấp của hắn đều cực nóng như vậy, hắn cách cô rất gần, gần đến hầu như có thể thiêu cháy giác quan Thư Yểu.
Trên mặt cô càng đỏ, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, diễm lệ chói mắt.
Hắn từ trên cao xuống nhìn thẳng Thư Yểu, mặt mày buông xuống, vui vẻ mở miệng mỉa mai: "Ừm, đại tiểu thư tốt nhất kêu to một chút, gọi bọn họ đều đến xem."