"Quỳ xuống!"
Thấy Thư Yểu vừa đi, Thư Long đưa Lý Hành vào phòng đọc sách, lập tức lạnh mặt, gõ mạnh đầu gậy, âm thanh rung động bốn phương.
Lý Hành không nói hai lời, quỳ xuống tại chỗ.
Tuy là như thế, lưng thiếu niên thẳng tắp như cây tùng, sắc mặt không kiêu ngạo không nịnh hót, không bởi vì quỳ gối mà bị làm nhục khí khái chút nào.
Thư Long lấy ra một điếu xi gà, quẹt một cây diêm, mượn ánh lửa âm u, đốt xì gà, chậm rãi rít, từ từ phun ra một đám khói, chắp tay dạo bước, dò xét hắn: "A Hành cũng biết, vì sao chú bảo cháu quỳ?"
Lý Hành không đáp.
Thư Long lắc đầu ca thán một tiếng, bỏ qua chuyện đó, ông nói tiếp: "Là một đứa bé thông minh, Trung Quốc có ngạn ngữ, khôn ngoan quá tất sẽ bị tổn thương, chỉ mong cháu chớ để giống như mẹ mình."
Lý Hành bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt ứa ra một tia âm u, giống như một con sói cô độc rời đàn, vốn là loài sống theo bầy, lại đơn đả độc đấu, càng lộ ra hung ác.
"A Hành, người trẻ tuổi có dã tâm có tâm huyết là chuyện tốt, nhưng gan cháu quá lớn, sớm muộn cũng chịu thiệt. Lớp trẻ làm việc, vẫn phải nói đến quy củ."
"Quy củ hay không đều là do con người quyết định?" Lý Hành giật mình lên tiếng, tiếng nói rất thấp, không thể che hết cuồng vọng trong lời nói.
Thư Long nhìn hắn, đối diện một đôi mắt hung ác quật cường của hắn, ánh mắt như xuyên qua thời gian, chứng kiến ba mươi năm trước lúc bản thân ông mới tới Hồng Cảng.
Bướng bỉnh khó thuần tương tự, không sợ trời không sợ đất, tự nhận có thể xông xáo một phen trò.
Khi đó gia sản toàn thân ông có đủ một trăm đồng không? Tham ăn mấy bỗng nhiên cơm no? Có thể ăn được mấy bữa no, ông cũng sớm không nhớ rõ, chỉ biết ông được người giới thiệu, xốc lại từ sàn quyền anh ngầm dưới mặt đất, ngày ngày lấy mạng đổi tiền, xương mũi bị người cắt ngang, ngày hôm sau quấn băng lên sân khấu như thường lệ.
Theo tiếng hoan hô, từ trong máu tươi, đổ mạng buôn bán lời được món tiền đầu tiên, thăng tiến rất nhanh dường như chỉ trong vòng một đêm, từng bước một, vết thương chồng chất, bao nhiêu gian khổ, mới ngồi trên vị trí Long đầu Đại lão Nghĩa An Hội.
Trên đoạn đường vinh quang này, một đường chua xót, năm xưa ngày cũ khi hàm răng bị đánh nát, nuốt máu vào trong ai còn nhớ rõ?
Chuyện cũ giống như điếu thuốc trên tay, gió thổi cái là tản ra, thời gian như nước lũ chảy qua, chuyện xưa năm đó, mấy người biết được? Mấy người nghe qua?
Tên giang hồ liều mạng với cảnh sát, cũng nhàm chán và cổ hủ như tình yêu và lòng thù hận của hàng nghìn người đàn ông và phụ nữ ngốc nghếch ở Hương Cảng, không sánh bằng phim truyền hình tám giờ rưỡi, chỉ có người kể chuyện mới bị khơi lên một lòng nhiệt huyết, coi như là hồi tưởng lại tuổi thanh xuân của mình.
Ông nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Hành.
Đó là vào một đêm cuối thu năm trước, chỉ sau trận mưa như trút nước kéo dài hơn nửa tháng ở Hương Cảng. Trong cơn mưa chưa từng có này, toàn bộ Hương Cảng đã được rửa sạch, bên trên những biển hiệu đèn neon, bầu trời u ám, bầu không khí ẩm ướt và lạnh lẽo tràn ngập khắp mọi con đường, ngõ hẻm ở Hương Cảng.
Vào ngày mưa tạnh đó, vạn vật đều bị trận mưa trời ban này điêu khắc đến sáng long lanh tỏa sáng, đến con xe hơi không biết là người phương nào đỗ trước cửa nhà tắm hơi Mĩ Giai, vài năm rồi không động đến, cũng bị cọ rửa sáng loáng.
Tòa thành này được nước mưa tắm táp, dường như chỉ có lòng người là vẫn dơ bẩn như trước.
Trận mưa to có một không hai bền bỉ kia, làm cho cái người thô kệch luôn không hiểu phong nhã như Thư Long, cũng ở này mưa tạnh đó, sinh ra vài phần cảm giác đìu hiu tịch liêu.
Ông thở dài một tiếng, hẳn là đang ca thán mùa đông đến rồi, hẳn là đang suy nghĩ mình cũng già rồi.
Lý Hành bị một đám giang hồ bao vây ở ngõ hẻm, dựa vào một con dao chém gϊếŧ một đường máu.
Thư Long đang từ sòng bạc đi ra, đêm đó gió lạnh thấu xương.
Phía dưới xa hoa truỵ lạc, thiếu niên trước mặt ông đánh nhai tới cả người tỏa ra sát khí, toàn thân là máu, cầm một thanh dao găm chưa đủ 10 cm, có khí thế gặp người chém ngay.
Thư Long cho tới bây giờ chưa thấy người nào gầy như vậy, trắng bệch giống như quỷ, vết thương đầy người, nhỏ bé và yếu ớt, thân thể chỉ có một lớp da cùng gân liền thịt, sinh mệnh mỏng manh lưu động ở bên trong, dường như gió thổi cũng dễ dàng gãy nát trong thân thể, lại có sức sống thiêu đốt tràn đầy phồn vinh và mạnh mẽ đến như vậy.
Khi đó Thư Long đã nhìn ra.
Thiếu niên ở trước mắt không phải là thiên phú dị bẩm gì, không phải sức mạnh có bao nhiêu, không phải thân thủ có bao nhiêu mãnh liệt.
Chỉ suy nghĩ một chút, đây là sự thật của thế giới, không phải Châu Tinh Trì đang đóng phim, không phải Kim Dung Cổ Long đánh võ, nào có nhiều căn cốt kỳ giai, võ học kỳ tài như vậy.
Người người đều chết, người người đều sợ chết, mà ở Hồng Cảng, muốn trở nên nổi bật, phải so sánh xem ai không sợ chết nhất, ai không cần mạng nhất.
Đánh nhau sợ nhất là đυ.ng phải người đánh cược cả tính mạng.
Ông là người đánh cược cả tính mạng đó, Lý Hành cũng thế.
Nicotin qua phổi, Thư Long thoải mái thở ra một hơi.
Lại nhìn Lý Hành, thiếu niên bị từng vòng khói xì gà mù mờ bao vây, giống như cách sương sớm, thấy không rõ, đoán không ra.
Không ai biết rõ ông đang suy nghĩ gì.
"Nhưng quy củ không phải dễ dàng sửa như vậy, Nghĩa An Hội nhiều năm như thế, tầng tầng xuống dưới nhiều huynh đệ như vậy, ai không phải làm việc theo quy củ? Vậy mà cứ phải lúc cháu đến, hết thảy quy củ đều không còn dùng được."
"Cháu còn tưởng rằng chú chỉ muốn kết quả tốt." Lý Hành không có cái gọi là cười: "Hưng Hoa Bang xâm chiếm nhiều lần, chú có thể nhịn được, tới giảng hòa giảng nghĩa khí, nhưng các anh em chịu đựng không nổi, cháu cũng chịu đựng không nổi."
Thư Long lắc đầu, hít sâu không biết lần thứ mấy tối nay: "Mà thôi, làm theo cháu đi, chú cũng muốn nhìn những người trẻ tuổi các cháu có thể làm ra trò trống gì đây."
Ông vẫy vẫy tay, lại dặn dò một tiếng: "Còn có. . . Yểu Yểu bị ta làm hư, trẻ tuổi không hiểu chuyện, con bé cứ thích đâm đầu vào rắc rối, không có gì ý xấu, cháu chăm sóc nó nhiều hơn chút, cũng nhường nhịn nó chút."
Lý Hành đáp: "Vâng."
Lý Hành đầy người mỏi mệt, đẩy cửa ra, đã thấy trong bóng đêm mơ màng, một đôi đùi trắng như tuyết, nở nang sung mãn, cắn một miếng, không biết có phải hương vị sẽ rất ngọt ngào hay không.
Hắn hoảng hồn, cho rằng hoa mắt, lại nhìn một cái.
Nhân sinh dù sao vẫn tràn ngập không hẹn mà gặp, quả thực khắp nơi là "Bất ngờ" .
Hóa ra là Thư Yểu, đang ngồi chồm hỗm trước giường hắn, tựa hồ còn chưa phát hiện hắn đẩy cửa đi vào, đang hết sức chuyên chú lật tìm cái gì.
Miệng nói lẩm bẩm: "Làm sao. . . Làm sao không có chứ? Quá sạch sẽ rồi. . . Không có khả năng sạch sẽ như vậy."
Lý Hành nhíu mày, tiến lên một bước: "Em tìm cái gì?"
"A a ——" cô hoảng sợ kêu một tiếng, quay phắt đầu lại, như nhìn thấy ma, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Làm tôi sợ muốn chết. . ."
Lại cao giọng nói: "Sao anh lại tới đây!"
Lý Hành nhếch môi, cười xùy một tiếng: "Xin đại tiểu thư nâng đôi mắt cao quý lên, nhìn cho rõ ràng, đây là phòng tôi."
Phòng hắn? Hắn cũng không biết xấu hổ mà nói! Rõ ràng chính là chim gáy chiếm tổ chim khách.
Không nói còn tốt, vừa nói Thư Yểu lập tức như con mèo bị đạp phải đuôi, hai tay chống nạnh đứng trên giường hắn, nổ lông: "Anh mới phải làm cho rõ ràng! Anh cho rằng anh là ai? Nơi này là nhà tôi! Tôi muốn ở đâu thì sẽ ở đó."