Thư Yểu tâm không cam tình không nguyện, bị Lý Hành "Áp" một đường trở về.
Chữ áp này không khoa trương chút nào, hai người gần như là đánh đấm một trận, đáng tiếc sống lâu ở Cảng Đảo rồi, người người đều là anh chị em, ai cũng có thiên phú làm giang hồ, tính cách thối nát như nhau, giống như thuốc pháo đốt một cái là nổ, nói gần nói xa đã muốn cầm đao chém người.
Những ngón tay sơn đỏ xinh đẹp của cô, ban thưởng cho cái cổ hắn từng đường cào cấu, một cái dây lưng hiệu Montblanc của hắn, cũng tặng cô vết trói nơi cổ tay, có nợ có trả, không ai nhường ai, nhìn lại món quà này đúng là thật sự đáng chú ý.
Chỉ thiếu "Ôi!!!" một tiếng, kêu một câu "Tuyệt vời! Quá hấp hẫn!"
Đều màu đỏ au, một vệt dài hẹp, hằn trên da thịt trắng nõn, thật là bạo lực, người không biết còn tưởng rằng đang chơi trò tình thú, ngươi giả trang làm cảnh sát, ta giả trang thành bọn cướp, mạo hiểm lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Xe bốn bề yên tĩnh, quay ngang rẽ dọc, một đường chạy lên núi Thái Bình.
Khu nhà cấp cao tọa lạc ở lưng chừng núi Vịnh Tiên Thủy, là khu nhà giàu trứ danh của bản địa, gạt tàn thuốc lá trên ban công, may mắn có thể rơi vào trên đỉnh đầu của minh tinh phú thương, những người mà ta có thể tùy ý thấy được trên báo chí.
Càng lên cao núi Thái Bình, từ xa có thể nhìn xuống cảnh sông Hương, dựa núi kề sông, thiếu một thứ cũng không được.
Cha Thư Yểu từ sau khi được cao nhân chỉ điểm, vô cùng mê tín, tay thì làm chuyện mua bán lòng dạ hiểm độc, gϊếŧ người cướp của; trong miệng lại hô hào A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
Lòng càng tàn nhẫn thì lại càng thành kính, hàng đêm bái Quan Nhị Gia, Bổn Cảng thay đổi bất ngờ, sợ Chư Thiên Thần Phật không hài lòng một cái, thu hồi nửa giang sơn ông dốc sức làm lụng cả đời, thức dậy, đầu ở nhà kẻ địch, thân ở lòng sông Hương.
Cung thần kính hương còn ngại chưa đủ, đến chỗ ở cũng phải chọn cái gọi là nơi Bảo Địa Phong Thủy, mà Vịnh Tiên Thủy ba mặt núi vây quanh, một mặt gần biển, ban ngày ngắm biển, chiều hôm hóng gió, đúng là phong thủy khó có được, đương nhiên rất được lòng ông.
Đỗ xe, mở cửa, làm liền một mạch.
Lý Hành cởi bỏ chiếc dây lưng trói chặt tay cô, đứng ở cạnh cửa đợi cô.
Về nhà một cái đã thành một bộ dạng tiên sinh nghiêm chỉnh, cũng không biết giả vờ cho ai xem.
Tay Thư Yểu tê tới sắp đứt rời, trừng mắt nhìn hắn, xô đẩy: "Tránh ra! Đừng cản đường!"
Thư Long mặc chiếc áo khoác dài Thái Cực, cầm cây gậy đầu rồng, nghe thấy thanh âm người đi vào trong, khuôn mặt ông nghiêm túc, chưa đầy năm mươi tuổi, đã là hai tóc mai hoa râm, chưa già đã yếu, chỉ có đôi mắt nhìn rõ hết thảy bắn ra bốn phía, ánh mắt nhìn người vẫn lợi hại như trước.
"Cha ——" người vừa mới còn ngang ngược ương bướng lập tức trở mặt thành thục nữ ngoan ngoãn, luyện làm nũng một cách rất quen thuộc.
Lý Hành nhịn không được giương mắt, xem đóa hoa hồng nhổ hết gai, kiều diễm ướŧ áŧ, chỉ còn xinh đẹp.
Một tiếng nũng nịu, mềm nhũn kia, uyển chuyển dịu dàng, quanh đi quẩn lại, gọi thẳng vào trong lòng người, cho dù là ai nghe xong cũng phải mềm lòng.
Huống chi là Thư Long già rồi mới có được một đứa con gái, trên khuôn mặt nghiêm nghị cũng vỡ ra một vết rách, ha ha lộ ra một nụ cười, kêu thẳng: "Ai ôi!!!, tiểu tổ tông của cha, bằng lòng về rồi?"
"Con vốn sớm muốn trở về, đều do anh ta ——" Thư Yểu không chút nào muốn buông tha cơ hội tốt để cáo trạng, ánh mắt thoáng nhìn, nhìn về Lý Hành phía giữ im lặng một bên, như một cái bóng.
Duỗi ra một đôi tay trắng như bạch ngọc, từng ngón tay ngọc chỉ vào vết đỏ bị siết ra ở phía trên: "Cha, cha xem, anh ta thật hung dữ thật xấu xa! Con đã nói tự mình đi, mà cứ phải ép buộc con trở về. . ."
"A Hành vẫn luôn hiểu chuyện, có lẽ có hiểu lầm gì, có phải con lại nghịch ngợm hay không. . ." Thư Long vỗ vỗ mặt cô, tuy là cười tủm tỉm, lại không tin lời của cô.
"Cha!" Thư Yểu ôm cánh tay cha lay lay: "Cha bất công, cha cứ luôn... cứ luôn không tin con. . ."
Lý Hành bỗng dưng nhướng lông mày lên, đôi mắt đen kịt yên tĩnh, im ắng nhìn chằm chằm cô.
Nhìn cô bĩu môi với Thư Long, hai mắt mông lung, trong chớp mắt lăn xuống một giọt lệ trân châu, lại ra vẻ kiên cường đưa tay lau khô, một câu vài phần chân tình vài phần uất ức, lời còn chưa dứt đã có thể khóc lên.
Ngắn ngủn mấy hình ảnh, làm cho cô diễn một vở kịch nhận hết ấm ức, cô con gái ngoan ngoãn cô đơn buồn bã.
Mà lúc ánh mắt xéo qua quét về phía hắn, đáy mắt lại cất giấu sự gian trá, sao có thể trông thấy chút đau lòng nào.
Đáy lòng của hắn vỗ tay, diễn kịch cũng thật là tài giỏi, cô nên đổi nghề làm diễn viên, bỏ toàn bộ tượng vàng Oscar vào trong túi.
"Được được được, cha tin tưởng." Ông vỗ vỗ tay cô, tìm tới Lý Hành.
"Lời Niếp Niếp nói đều là thật?" Ông thân già nhưng tâm không già, ánh mắt thật là sắc bén, Thư Yểu ở một bên, mặt mày cong cong, vụиɠ ŧяộʍ che miệng cười vẻ đắc thắng.
Nhướng lông mày lên, nháy mắt, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ rơi vào trên mặt Lý Hành, lúc này hắn làm sao bây giờ?
Hắn cũng hơi hơi nhoẻn miệng, lộ ra một điệu cười hơi không thể cảm thấy, giả trang một anh trai tốt tận chức tận trách, kịch vui này, một người thôi đã phải chấm dứt? Chưa đủ, chưa đủ, Độc Giác Hí có kiểu hai người luân chuyển đặc sắc.
Độc Giác Hí**: Kịch một vai
"Tối nay có mưa, bờ biển thủy triều, lúc này đại tiểu thư ở một mình, cháu quá lo lắng, nhất thời sốt ruột. . . Là lỗi của cháu." Cung kính cúi đầu, giữa mày hơi nhíu, hắn chủ động nhận sai.
Giả trang ưu sầu, giả trang lo lắng, chuyện nào có đáng gì?
Lại nhìn qua, chỉ muốn nôn ọe một tiếng, thật là một đứa con trai ngoan ngoãn.
Mặc cho ai nhìn đều muốn tiếc hận một tiếng: Ban giám khảo tuyển diễn viên của Hương Cảng chắc là mắt bị mù, cầm tiền lương mà không đi làm, phim truyền hình hoàng kim lúc tám giờ rưỡi, không mời hai người bọn họ làm diễn viên chính, có dung mạo có dáng người có hành động, thật sự là đáng tiếc đáng tiếc.
Chân mày lá liễu của Thư Yểu dựng lên, mắt hạnh trừng trừng, gần như tức đến phát cười.
Có lòng tính toán, thật là thủ đoạn rất được, lại nói một nửa, còn lại toàn bộ để người đoán, đoán có phải Thư Yểu cô không nghe lời, thích gây chuyện, đáng đời bị người giáo huấn hay không.
Được, được, được, không nhảy vào cạm bẫy, thuận cán leo lên, ngược lại là cô coi thường hắn.
Ánh mắt Thư Long giao động trên người hai người, thở dài một tiếng, gõ gõ cái gậy, lại làm người hòa giải: "Một chút chuyện nhỏ, nói nhiều như vậy, lứa trẻ làm việc có lúc chẳng phân biệt được nặng nhẹ, người một nhà cùng hòa thuận, chớ so đo nhiều..., Niếp Niếp sáng mai phải tới trường học báo cáo, sớm đi nghỉ ngơi, ta còn có việc nói với A Hành."
Cha mặc dù nghìn kiều trăm sủng đối với cô, nhưng chính sự cũng không cho phép người nào xen vào, cô cho dù muốn ở lại cũng không có lý do khác, chỉ có thể lại âm thầm mắng Lý Hành một tiếng, một mình lên lầu.
Đứng lại ở hành lang lầu hai, vốn muốn trực tiếp trở về phòng, lúc đi ngang qua cửa phòng Lý Hành, đúng lúc thấy cửa phòng hắn nửa khép không đóng chặt, Thư Yểu tính toán —— cơ hội thật tốt, trời cũng giúp mình!
Thư Yểu vui mừng nhướng mày, tìm lý do làm cho hầu nữ xuống lầu, cô giả vờ quay về phòng, buông túi xách, lại lặng lẽ chuồn ra, rón ra rón rén, như ăn trộm vào trong phòng Lý Hành.
Cô đã sớm muốn vào trong phòng hắn —— đi tìm một sợi tóc, chỉ là ngày xưa cửa phòng Lý Hành vẫn luôn đóng chặt, cũng không có cơ hội.
Hôm nay cơ hội đưa tới cửa. . . Chỉ đợi cô gửi tóc của hắn và cha tới Thụy Sĩ, đi làm kiểm tra huyết thống, đến lúc đó bằng chứng như núi, nhìn hắn còn có tư cách gì, ỷ lại nhà cô không đi.
Thư Yểu đáy lòng hả hê, dưới lầu lại không yên ổn.