"Anh có bản lĩnh thì tới trước mặt cha nói như vậy đi! Trở về? Trở về thật đúng lúc! Chờ tới trước mặt cha tố giác khuôn mặt thật của anh, làm cho cha nhìn rõ anh chính là con chó phạm trên lừa dưới —— "
Hai tay cô bị hai tay hắn bắt chéo ở sau lưng, hắn xách cô, giống như xách lên một con mèo hoang giương nanh múa vuốt, liên tục giãy giụa, cào cho hắn máu tươi đầm đìa.
Lý Hành cười lạnh: "Cho em nói, xem ông ấy tin ai."
"Anh chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Ỷ vào cha tôi bất công!" Cô muốn tránh thoát, nhiều lần loay hoay thân thể, giãy chân vừa đá vừa đạp.
Giầy sớm đã bị cô ném đi, gót sen trơn bóng nho nhỏ, dính vào nước trơn trượt giống như được khắc từ bạch ngọc, mặc cho ai nhìn đều phải sợ hãi thán phục một tiếng tác phẩm nghệ thuật ở đâu ra, đạp lung tung lên cẳng chân hắn, càng giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, im lặng châm lên ngọn lửa.
Đốt đầy người hắn.
"Chớ lộn xộn."
Tiếng nói hắn vừa thấp vừa trầm, cúi người trên sống lưng cong mỏng của cô, hô hấp ấm áp giống như gió tối nay, giống như mưa chưa đến, giống như một mảnh lông chim bay bổng, thổi qua bên tai của cô, vừa ngứa vừa bỏng, thân thể nhỏ bé của cô khẽ run rẩy.
Nghe hắn giống như cảnh cáo, lại như thức tỉnh: "Em nói không sai, đại tiểu thư tiếp tục đi. Con chó tôi đây, sẽ không chỉ đơn giản cho để cho cha em bất công như vậy."
"Anh có ý gì?" Cô dừng phắt lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đen trắng rõ ràng, mượt mà giống như viên ngọc trai đen.
Lý Hành chơi trò đánh đố với cô, cười khó hiểu: "Em đoán cha em vì sao lại giữ tôi lại bên người?"
Cô đương nhiên không hiểu! Nhưng cô không cần phải hiểu, chỉ cần đuổi hắn ra, như vậy hết thảy mọi chuyện đều suôn sẻ, cha làm sao có thể nuôi con trai của người khác.
Lý Hành không muốn nhiều lời cùng cô, khiêng cô trên vai, đè ép cô đi tới bên cạnh xe, Thư Yểu liên tục quẫy đạp như trước, giống như con cá cách bờ: "Tôi không quay về! Thả tôi xuống! Thả tôi —— "
Một cái tát, không nhẹ không nặng rơi lên trên mông cô: "Yên tĩnh chút."
Một tát này đánh tới, vang lên một tiếng trong trẻo trong đêm, không tính là đau, rồi đánh cho Thư Yểu ngơ ngẩn, một hồi lâu mới phản ứng tới —— hắn dám đánh chỗ ấy của cô. . .
Cô lại bị Lý Hành, người cô ghét nhất đánh đòn. . .
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng có người dám chạm một đầu ngón tay vào cô. . .
Hắn làm sao dám! Lửa giận hừng hực mãnh liệt dấy lên, cô hận không thể cắn hắn một cái nữa, xé toạc thịt hắn.
"Lý Hành, anh láo xược!" Đại tiểu thư từ nhỏ nghìn kiều trăm sủng lần đầu tiên bị người đánh đòn, chờ phản ứng lại, lập tức kêu trời trách đất mắng to: "Anh là đồ trứng đen khốn kiếp! Anh lại dám đánh tôi! Đồ chết tiệt, đồ lưu manh, đồ háo sắc!"
"Bốp ——" lại là một tiếng vang, một cái tát rơi xuống, đau đớn chưa đủ, dạy dỗ có hơn.
Khóe môi Lý Hành bằng phẳng, nheo mắt liếc cô: "Mắng thêm một tiếng, là đánh thêm một cái."
Thư Yểu đã bao giờ chịu đựng nhục nhã như thế, không biết là tức giận hay là xấu hổ nóng nảy, một rặng mây đỏ lan tràn đầy mặt cô, một khuôn mặt nhỏ nhắn màu bạch ngọc, hun đến ửng đỏ.
Lý Hành đã khiêng cô đi tới đường lớn, cô vừa thẹn lại sợ, tiếng mắng kẹt trong cổ họng, sợ thật đúng là như vậy, ở trước công chúng, bị người đánh đòn. . . Chuyện này thật sự là mắc cỡ chết người.
Chỉ có thể nguyên lành nuốt vào một loạt ngôn từ chửi bậy, nhưng nuốt không trôi lửa giận ngập trời này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhắc tới chỗ dựa để chèn ép hắn, cô nghiến răng nghiến lợi: "Anh dám đánh tôi —— cha nhìn lầm anh rồi, tôi phải về nói với cha! Đuổi anh đi!"
"Đại tiểu thư nhớ nói năng cẩn thận một chú, tôi đánh như thế nào, đánh vào chỗ nào, dùng bao nhiêu lực, một chữ cũng đừng sót."
Lý Hành đáp lại một cách dửng dưng, không thèm để ý đến lời đe dọa của cô.
Thiếu niên không biết ăn gì lớn lên, phía dưới áo sơ mi mỏng rộng thùng thình là một thân cơ thịt rắn chắc, lực lớn vô cùng, bất luận cô khóc lóc sướt mướt, giãy giụa trái phải ra sao, cũng giãy không ra mảy may.
"Thả tôi ra! Tôi muốn xuống xe! Tôi xuống xe. . . Hu hu. . ."
Sau một hồi cố gắng vô ích, Thư Yểu bị Lý Hành lấy ra một sợi dây lưng trói cổ tay ra sau lưng, ngồi lên xe Bentley, Thư Yểu dốc sức dùng thân thể tông vào cửa xe, vừa thẹn vừa giận, quả thực là sỉ nhục khôn kể: "Anh nhất định phải chết, Lý Hành! Tôi muốn gϊếŧ chết anh. . ."
"Ừm, tôi chờ đại tiểu thư." Hắn châm điếu thuốc, một cánh tay thon dài lười nhác khoác lên cửa sổ xe, dáng cười rất nhạt.
Ba chữ "Đại tiểu thư" cung kính như vậy, nói ra từ trong miệng hắn, giống như là mỉa mai một cách vô hình.
Xe chạy qua cảng Victoria, trong radio phát ra tiếng ca du dương, đang hát một khúc 《 Gió tiếp tục thổi 》 của Trương Quốc Vinh.
Giọng nam trầm thấp uyển chuyển, giống như đang, kể một câu chuyện cũ êm tai đối với nghìn vạn người tối nay ở Hồng Cảng, giấu tất cả những tâm sự cô đơn lạnh lẽo ở trong một khúc ca.
"Tôi khuyên em sớm ngày trở lại, em nói em không muốn trở lại. . ."
"Gió biển ung dung thổi nhẹ, làm lạnh lửa rừng chồng chất, tôi nhìn thấy em đau lòng."
"Em nói làm sao tôi cam lòng, dáng khóc cũng thật tuyệt mỹ. Sao lại ngừng khóc, chỉ có thể khẽ hôn bên tóc mai của em, để cho gió tiếp tục thổi, không đành lòng rời xa."
"Trong lòng cực khát vọng, hy vọng ở lại cùng em, gió tiếp tục thổi, không đành lòng rời xa, trong lòng cũng có nước mắt không muốn rơi lệ nhìn vào em."
Lý Hành nhìn cô từ kính chiếu hậu, nhìn cô dùng ánh mắt ngấn nước dịu dàng trừng hắn, nhìn lông mi cô run rẩy như cánh bướm, nhìn đuôi mắt cô đỏ ửng cả lên, giống như một nụ yên chi chưa nở, càng giống như ánh nắng chiều hôm qua.
Rất lâu sau đó, cô dựa ở trong ngực hắn, ngửa mặt hỏi hắn: "Anh đã rung động từ lúc nào."
Hắn đáp: "Có lẽ chính là giờ phút đó."
Đốt một điếu Marlboro, phần phật trong gió, gió thổi khô nước mắt cô, hôn lên tóc cô.
Chú thích của tác giả: Tôi không ủng hộ bạo lực gia đình, bạo lực gia đình nhất định phải báo cảnh sát, đánh đòn trong văn chỉ là tình thú! Sự thật gặp được loại tình huống này là quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cũng phải báo cảnh sát.