Thư Yểu phải hiểu rõ hơn so với bất cứ ai khác, cha của cô cũng không thương yêu cô nhiều như vậy.
Cưới hơn mười vợ bé mới sinh được một đứa con gái, nếu như không có cái danh này, ai sẽ liếc thêm cô một cái?
Cô là con gái duy nhất của cha.
Đây là vốn liếng duy nhất để cô có thể ngang ngược ương bướng, tùy hứng làm bậy.
Cô nghĩ hết biện pháp điều tra lai lịch hắn, tra được xóm nghèo trại Cửu Long, tra được mẹ hắn làm gái.
Nếu mẹ hắn đã là gái điếm, cô phải tìm được chứng cứ, chứng minh hắn nhất định không phải con của cha.
Ôm mặt đau khổ khóc lóc thỏa thê một trận, vừa quay đầu đối tượng cô trăm phương ngàn kế muốn tính toán, đang ở sau lưng.
Một bộ áo dài trắng như tuyết, một vẻ ngoài tốt đẹp, sạch sẽ sáng loáng, ở trong bóng đêm, giống như một tượng ngọc lưu ly, mãi không nhúc nhích.
Không biết đã yên lặng nhìn cô bao lâu, nghe qua bao nhiêu nước mắt đau lòng.
Thấy cô trông lại, hắn mới chớp chớp mắt, đầu ngón tay gẩy gẩy, vẩy tàn thuốc, đi tới phía cô với bộ mặt lạnh nhạt.
Gặp được kẻ địch, hết sức đỏ mắt.
Vẻ mặt Thư Yểu tràn đầy đề phòng, lau khô nước mắt, không chịu lộ ra chút chật vật nào: "Anh tới làm gì?"
Lý Hành cầm ô, châm một điếu thuốc, hút vô cùng chậm, khói thuốc lượn lờ che khuất mắt hắn, hắn nhìn cô cách khói thuốc, cái gọi là thưởng hoa trong sương, chẳng qua là như thế: "Dự báo thời tiết nói tối nay Cảng có mưa. Cùng tôi trở về."
Cùng hắn trở về? Hắn cũng xứng?
Thư Yểu nhìn hắn, Thượng Đế chắc hẳn đặc biệt thiên vị hắn, tặng hắn một tướng mạo vàng ngọc, lại thêm một đôi mắt hẹp dài đa tình, dung mạo rõ ràng là uyển chuyển phong lưu, hắn lại cứ luôn đè thấp xương lông mày, bày ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm, càng sáng tỏ dã tâm của hắn, khóe môi nhếch lên, giấu đi vui giận, ẩn giấu vui vẻ, xuất ra ác tướng.
Thư Yểu ôm mặt, cô vốn muốn trở về một mình, nhưng người này vừa đến, hết thảy đều thành bị bức bách, không có chút tình nguyện, lửa giận tiêu tan lại bị đốt cháy lần nữa, cô trừng hắn, ánh mắt không là ghen ghét thì là căm hận, đều không sao cả: "Anh chính là một con chó mà cha tôi nuôi dưỡng! Có tư cách gì quyên tâm tới tôi?"
"Cha em gọi tôi tới đón em." Hắn đáp lời ít mà ý nhiều, giống như đang tuyên bố, nếu không phải cha cô lên tiếng, hắn cũng chẳng muốn để ý tới cô.
Mọi việc đều do hắn dựng lên, hắn lại lạnh nhạt không đếm xỉa đến, nhìn cô nhiều lần giãy giụa, nhìn cô khóc lóc om sòm vô lại, ánh mắt bình thản, giống như một vở kịch câm đen ngòm.
Cô bĩu môi, nước mắt chảy khô lại muốn tuôn ra, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, khóe mắt đuôi lông mày giấu không được uất ức, vẻ mặt tràn đầy quật cường: "Tôi không quay về."
"Không phải do em."
Lý Hành hút xong điếu thuốc cuối cùng, giày da đạp tắt tàn thuốc, lúc này Thư Yểu mới nhìn rõ, nơi hắn đứng tràn đầy tàn thuốc, không biết đã hút bao lâu.
Hắn nhấc chân về phía cô, tiến lên vài bước, một đôi tay không chút nào nể tình, giữ lấy hai cổ tay trắng nõn của cô với lực lớn vô cùng, kéo cô đi trở về.
Dám dùng sức mạnh, hắn thật to gan!
Thư Yểu quay đầu lại, há mồm, miệng đầy răng ngà hung dữ cắn lên bàn tay thon dài như ngọc của Lý Hành, cô hô to, thanh âm bén nhọn: "Buông tay! Anh điên à..., thả tôi ra! Buông ra!"
Lý Hành "Hự" một tiếng, chỗ giữa ngón trỏ và ngón cái có hai hàng dấu răng thật sâu, xương ngón tay thon dài lạnh buốt nắm cằm cô, nhấc lên, hắn cười châm chọc: "Nhìn cho rõ, rốt cuộc ai mới là chó?"
"Anh dám mắng tôi ——" cô giận không kìm được trừng to mắt, một câu không hài lòng khiến toàn thân chợt sục sôi, rất giống một con nhím gai, gặp người liền đâm: "Anh mới là chó! Thả tôi ra, đồ trứng thối nhà anh!"
"Gặp mặt lập tức cắn loạn, không là chó con thì là cái gì?" Lý Hành đưa tay xoa cánh môi cô, nhìn bộ dáng cô nhe răng trợn mắt, sắc mặt âm trầm: "Sớm muộn cũng nhổ hết răng em."