Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 4: Đèn rực rỡ mới lên

Thư Yểu đẩy Lý Hành ra, vừa muốn chất vấn, một hồi chuông điện thoại lại reo lên.

Đại Đông nghe máy: "Alo, vậy. . . Vâng vâng, ở đây ạ, Đại lão chờ một chốc!"

Hắn tạm thời đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thư Yểu: "Là Long gia —— tìm đại tiểu thư."

Thư Yểu không cam lòng tha cho Lý Hành, đi lên trước, tiếp lấy ống nghe, chu môi, thanh âm nũng nịu, một từ được kéo thật dài, mềm nhũn đến trong lòng người: "Cha —— "

Bên kia cười ha ha hai tiếng: "Cục cưng Niếp Niếp của ta, A Hổ bảo hôm nay không đón được con, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Con chỉ đi ra ngoài giải sầu mà thôi." Thư Yểu đứng đấy cũng không an phận, đưa một đôi chân thon dài trắng nõn đá góc tường, dưới ánh đèn, đôi chân càng trắng, càng sáng, chói mắt người.

"Giải sầu đến tận cao ốc Minh Hoa?"

"Con không có. . ." Thư Yểu cắn môi, gương mặt tức giận, nửa điểm không phục người: "Hôm nay Mỹ Hoa khai trương, con chỉ muốn đến xem."

"Xem đã đủ rồi? Nên về nhà, sớm ôn bài chút ngày mai còn tới trường học báo cáo, chủ nhiệm Trịnh gọi điện thoại cáo trạng con trốn học nửa tháng."

"Con không đi. . . Cha thật thiên vị. Từ khi Lý Hành đến, cái gì cha cũng cho hắn —— "

Thanh âm Thư Long mệt mỏi, kiên nhẫn bị bào mòn hầu như không còn: "Mỹ Hoa là hộp đêm, một nữ sinh như con trà trộn vào làm gì, nhanh về nhà."

"Con không trở về!" Thư Yểu không cam lòng: "Bằng cái gì mà Lý Hành không cần đi học, con lại phải đến trường mỗi ngày, hắn còn cái gì cũng có! Đến cha cũng chỉ quyên tâm hắn, con trốn học nửa tháng cha mới phát hiện. . ."

Cô cũng không phải là không muốn đến trường, cô chính là muốn đánh cược, cược lúc nào cha mới có thể chú ý tới cô, không ngờ vừa qua nửa tháng, vẫn là giáo viên gọi điện thoại cáo trạng ông ấy mới biết.

"Trốn học không biết xấu hổ mà còn nói, ta cũng mất mặt thay con! Một đứa con gái thì so cái gì với đàn ông?" Thư Long xoa giữa đầu lông mày, càng nói càng tức, một tấm mặt mo đỏ giống như Quan Nhị Gia.

"Niếp Niếp, từ nhỏ đến lớn, túi xách thời trang Paris mới nhất, đưa con đi học trường danh giáo, những thứ ta chưa từng được hưởng thụ đều dành hết cho con, đã bao giờ thiếu thốn con! Con gái con đứa cứ đâm đầu vào đám đàn ông còn ra thể thống gì? Đừng tìm những cách học ti tiện không tốt kia, nhanh chóng trở về!"

"Thế nhưng. . . Thế nhưng. . ."

Không chờ cô "Thế nhưng " xong, bên kia điện thoại đã treo, chỉ còn một câu: "Ngày mai mà không thấy con trong phòng, tiền tiêu vặt tháng này một phần cũng không có."

Thư Yểu từ nhỏ là nâng ở trong lòng bàn tay cũng sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, đã bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như vậy, trong lòng uất ức muốn chết.

Lại giương mắt nhìn qua, cả phòng không có một người nhìn cô, toàn bộ đều cùng Lý Hành uống rượu nói chuyện phiếm, đàm luận quy hoạch của Mỹ Hoa, trái một tiếng: "Anh Hành." Phải một câu: "Lão đại."

Nào đâu còn để đại tiểu thư cô vào mắt?

Thế giới ầm ầm sụp đổ, tất cả mọi người hướng về Lý Hành, không có người để ý cô, không ai chú ý cô, đến người cha duy nhất yêu thương cô cũng vậy!

Cô ghét Lý Hành! Hận chết Lý Hành!

Không nói hai lời, Thư Yểu từ trong nhà liền xông ra ngoài, mũ bảo hiểm cũng không mang theo liền cưỡi xe máy, một đường chạy như bay, nước mắt còn chưa chảy ra đã bị gió thổi khô.

Bây giờ là tám giờ tối, TV đang chiếu phim truyền hình bốn mươi tập, câu chuyện tình yêu tràn lan không thú vị đúng giờ trình diễn, nói về đứa con hư hỏng biết suy nghĩ lại quý hơn vàng, câu chuyện này buồn tẻ đến cùng cực, vậy mà mỗi năm đều có người quay, ngày ngày có người xem.

Toàn bộ Hồng Cảng, đèn rực rỡ mới lên, vào đêm đúng là thời gian phồn hoa náo nhiệt.

Thư Yểu không biết lái xe bao lâu, dừng xe tại bờ biển, cho đến khi nghe được thanh âm thuyền lớn thổi còi dỡ hàng, mới giật mình đã đến cảng Victoria.

Xa xa tiếng ca như trước, không biết là vị Thiên Hậu tình ca nào, đang hát lời hay ý đẹp,

Đang giữa mùa mưa, chân trời mây đen cuồn cuộn, thổi tới từng trận gió biển, đèn nê ông liên tục lập loè, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ cảng Victoria đều là tình nhân ăn nằm với nhau, dắt tay người yêu, lọt vào trong tầm mắt đều cực kỳ náo nhiệt, nhà nhà đốt đèn sáng chói.

Thế giới đẹp như thế, sao có thể chứa chập một người thương tâm là cô.

Thư Yểu phớt lờ biển cảnh báo nguy hiểm, nhảy xuống bờ biển, ném giày qua một bên, một bước sâu một bước cạn, giẫm vào trong sóng hoa.

Con người vẫn luôn cảm nhận được cô độc vào thời điểm náo nhiệt nhất, hưởng thụ cô đơn lạnh lẽo vào thời điểm nháo nhiệt ầm ĩ.

Suy nghĩ giống như sóng dưới chân, trái hất lên một cú, phải đá qua một cái, bồng bềnh trôi nổi, sớm không biết chảy tới phương nào.

Cô bắt đầu nhớ lại.

Mẹ cô là tứ phu nhân Thư Long cưới về, vốn là ca sĩ nữ đầu bảng, nghệ danh Dạ Oanh, bởi vì đẹp như người Tây, âm thanh giống như chim hoàng oanh, bị đại lão Nghĩa An Hội chọn trúng, nhét vào cửa, vốn là hào quang nhất thời.

Trên đời này vốn không công bằng, có người sinh ra đã phú quý, người khác cầu không được còn hắn xua đuổi như cỏ rác, có người lại chết đúng một khắc này, hết thảy trở về bình đẳng, dù hắn quyền thế ngập trời, giàu có sung túc, trên sổ sinh mệnh in xuống bản án, số mệnh đã sớm viết xong, thời khắc nên đến vẫn phải đến.

Tiểu Dạ Oanh đã từng thanh danh vang dội, nghìn vàng khó cầu một khúc ca, sau khi sinh hạ Thư Yểu bắt đầu triền miên trên giường bệnh, vào ngày đầy tháng của cô ngủ rồi không tỉnh lại nữa, không biết bao nhiêu nhà hàng xóm tán chuyện ở chốn trà dư tửu hậu, nói là Nghĩa An Hội làm nhiều việc ác, nghiệp chướng quá nhiều, thật vất vả có được đứa bé, còn phải đưa vợ cho Diêm Vương gia đền mạng.

Vong hồn dưới mặt đất lấy mạng, cũng không biết vị đại lão này có thể nào hàng đêm ngủ yên không.

Còn nói Thư Long này tuổi trên năm mươi cũng chỉ có một đứa con gái, không có con trai vẫn là đoạn tử tuyệt tôn, lắc đầu một cái, lại ca thán, đều là báo ứng.

Từ nhỏ không có mẹ dạy không có mẹ chăm, ở cùng một chỗ với đám đàn bà, cả ngày lục đυ.c với nhau, bảy mồm tám lưỡi thảo luận, cô chỉ có bắt lấy chút yêu thương nông cạn lại mờ ảo của Thư Long, mỗi ngày khoe mẽ làm nũng, nói lời nũng nịu, từng tiếng không ngớt: "Cha cha —— "

Có thể dỗ dành được Long đầu Đại lão của Nghĩa An Hội nửa đời không con coi cô trở thành tâm can bảo bối mà chiều chuộng.

Nhưng hiện tại đã thay đổi, hết thảy của cô, đều sắp bị Lý Hành đột nhiên xuất hiện cướp đi.