Lý Hành nhìn Thư Yểu ra vẻ hung ác.
Không thể không nói chữ "Yểu" này thật đúng với cô, thướt tha yểu điệu mỹ lệ, đôi chân thon dài, chỉ nhìn bề ngoài, tuyệt đối là thục nữ yểu điệu đệ nhất xứ Cảng.
Cô không phải như những cô gái đang nổi ở Hương Cảng bây giờ —— thời thượng với cặp môi đỏ mọng lọn tóc gợn sóng.
Vẻ ngoài của cô không đυ.ng hàng với thời trang và có phần cổ điển hơn.
Thiếu nữ tóc dài đen thui giống như vẩy mực, lông mày như núi xa, đồng tử như điểm nước sơn, khuôn mặt khéo léo hình trứng ngỗng, mang đôi mắt linh động mượt mà, giống như suối xanh trong suốt, một cái nhăn mày một nụ cười, tỏa sáng xung quanh.
Như bức tranh rơi ra từ trong cuốn sách cổ đã ố vàng, mỹ nhân từ thời đại trước chậm rãi bước đến, bất ngờ xâm nhập vào đêm tối dưới ánh đèn đỏ mơ mơ màng màng.
Không được hoàn mỹ chính là —— đang tuổi thanh xuân mỹ mạo, khuôn mặt trong veo trắng nõn, không nói đến không cần trang điểm cũng đã môi hồng răng trắng, rồi lại cứ ra vẻ lão luyện học người bôi bôi trát trát cặp môi đỏ mọng diễm lệ, làm cho người ta ca thán một tiếng đáng tiếc.
Đôi mắt Lý Hành nhìn người rất hờ hững, giống như một điếu thuốc không còn cháy, nhạt nhẽo vô vị, bình tĩnh phơi bày, nói một cách đơn giản, chính là không để cô vào mắt, thoảng đảo qua đã coi như xem hết.
"Tránh ra." Hắn nói rất nhẹ.
"Không." Cô đáp rất nặng.
Hai người như mũi tên lắp vào nỏ, không ai nhường ai.
Người trong phòng lặng ngắt như tờ, ai ai cũng đều đang nháy mắt, xem ai có thể đi lên khuyên nhủ hai vị đại lão, chớ để thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Mọi người xô đẩy lẫn nhau, vẫn là Đại Đông có thể gánh vác trách nhiệm, xoay người đi lên đốt thuốc giúp hai vị tổ tông: "Đại tiểu thư, anh Hành, lại đây lại đây, hôm nay chính là ngày lành khai trương, xin cả hai bớt giận, có chuyện gì không thể ngồi xuống uống chén trà mà nói sao!"
"Cút ra." Thư Yểu không hề dễ tính chút nào, nửa phần mặt mũi cũng không cho.
Đại Đông lúng túng sờ soạng cái mũi, lắc đầu với mọi người.
"Đa tạ." Lý Hành hơi cúi đầu, hai mảnh môi mỏng ngậm điếu thuốc trong miệng, Đại Đông vội vàng đưa tay, tha thiết đưa bật lửa lên, ngọn lửa màu lam tối "Tách" một cái thắp sáng đôi mắt đen kịt của hắn, ánh lửa ngắn ngủi bay lên giống như pháo hoa, nổ tung nơi đáy mắt tĩnh lặng của hắn rơi lả tả trên nhân gian.
Mấy người chơi mạt chược dựng thẳng ngón cái với Đại Đông, nói thầm một tiếng vận may lớn rồi.
Ngươi xem, có thể dễ dàng phân biệt được cao thấp, bất luận Thư Yểu danh chính ngôn thuận thì như thế nào, không có được lòng người, hết thảy đều không ổn.
Lại nhìn Lý Hành, đến công phu cúi đầu tiếp lửa, đã lập tức làm cho một đám đàn ông vâng lời.
Lý Hành vừa nhấc lông mày.
Thấy ánh mắt của cô càng thêm liều lĩnh không duyên cớ, môi mỏng của hắn lại hơi vểnh, dường như trời sinh mang theo ba phần vui vẻ, nhìn cô như vậy, giống như là châm chọc.
Lý Hành phun ra một điếu thuốc, khói bốc hơi lượn quanh, sặc đến Thư Yểu trước mặt ho khụ vài tiếng, khóe mắt tràn ra một chút nước.
Thư Yểu hung hăng trừng hắn, giữa khói mù lượn lờ thấy không rõ mặt Lý Hành, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cái biểu lộ giống như cười mà không phải cười.
Cô không nhìn nổi bộ dáng Đại Đông hèn mọn chân chó trước mặt hắn, càng không nhìn nổi một bộ diễn xuất thái tử gia của Lý Hành, Thư Yểu tức giận đến mức sôi sục, ngứa răng.
Lý Hành nhìn cô, nhìn đôi mắt cô dùng để trừng hắn, hiện ra gợn nước dịu dàng, ngược lại giống như thơ cổ kia, nghìn vạn dặm sóng sóng sánh, nơi sông xuân nào mà không có trăng tỏ.
Ở đáy mắt cô, bỗng dưng hắn nhìn thấy một vầng trăng sáng ——
Nicotin xộc vào xoang mũi, hắn hoàn hồn, thở dài một tiếng.
Ồ, hóa ra là cô cười đến cong cong con mắt.
Cô tựa hồ nhớ tới đồ chơi mới lạ gì, cười đến nghiến răng nghiến lợi, quẳng xuống lời nói tàn nhẫn: "Lý Hành, ngày lành anh thoải mái uy phong sắp hết rồi, tôi sớm đã tra được anh xuất xứ từ chỗ nào, chờ tôi thu đủ chứng cứ, anh cứ chờ bị đuổi ra khỏi cửa đi! Nghĩa An Hội càng không đến phiên anh tới quản!"
Lý Hành phủi phủi tàn thuốc, nhíu mày nhìn cô với vẻ hờ hững: "Em tra được cái gì?"
Thư Yểu bỗng nghĩ đến hình dung của Thử Tử, nói mẹ hắn là gái điếm trả thù lao như nào cũng có thể cưỡi, là gà rừng bán đi cả đời, những lời tục tĩu kia vừa thối, vừa xấu xa làm cho người chỉ thấy buồn nôn, cô nghe không được cũng nói không nên lời.
Một câu lật qua lật lại ở trong bụng, nghĩ định chửi hắn một tràng cho đã, lại sợ hắn sớm biết được đánh vỡ kế hoạch cô tự nhận là không chê vào đâu, không nói gì cả buổi nhưng lại thốt ra: "Yên tâm, đến lúc đó anh sẽ biết rõ!"
Lý Hành nhếch khóe môi, đường cong mỉa mai.
Lý Hành đang ở khoảng giữa đàn ông và thiếu niên, có sự vững vàng chững chạc của đàn ông, có khí phách khó thuần của thiếu niên, cô nghe thấy hắn phát ra một tiếng cười nặng nề rầu rĩ, tựa hồ lời của cô rất buồn cười.
Lý Hành hé mở môi mỏng, nhổ ra một miệng vòng khói về phía mặt cô, mùi thuốc lá đậm đặc hun đến cô ho khù khụ: "Khục khục khục. . ."
Cô ghét mùi thuốc lá, trong nhà không cho phép có bất cứ người nào hút thuốc, đến cha lúc có cô bên cạnh cũng sẽ không đυ.ng tới thuốc lá.
Chỉ có hắn, dám ba phen mấy bận phun khói vào mặt cô, hắn cố ý, Thư Yểu cam đoan.
Lý Hành tiến lên một bước, cách cô càng gần, rơi xuống một câu bên tai cô, thanh âm lười biếng trầm thấp, hô hấp ấm áp ẩm ướt, từ từ mà đến, giống như mặt hồ bị cục đá đánh trúng rung động, giống như ánh lửa chập chờn lúc này, từng vòng, từng chút, trong đêm hoạt sắc sinh hương này mập mờ vô cùng: "Vậy tôi chờ tin tức tốt của đại tiểu thư."