Chó Dữ Của Tiểu Thư

Chương 13: Điều kiện

**Mặc Mặc: Cảm ơn bạn ngan hoang đã đề cử cho truyện nhé!

Khóe mắt Thư Yểu phun đầy nước mắt, thoải mái quá mức đầu óc mơ màng, toàn thân mềm nhũn, trên lưng vừa bỏng vừa ngứa, đổ mồ hôi đầm đìa, tứ chi thân thể khắp nơi đều là tê tê dại dại, râm ran dày đặc, chỗ nào cũng có, giống như kiến bò qua.

Mà Lý Hành cứ thế liên tục, đầu lưỡi hắn liếʍ láp cánh hoa bướm mũm mĩm hồng non, mô phỏng động tác kìm kẹp, lúc vào lúc ra ở cửa hoa nhỏ hẹp, tựa như thưởng thức mỹ thực quý lạ, đầu lưỡi hắn tiến vào trong con đường hoa ấm áp, cánh mông dường như ăn tủy biết vị, run rẩy về phía trước, đùi kẹp lấy đầu hắn, tầng tầng lớp lớp thịt non ẩn chứa đầu lưỡi của hắn không tha, mỗi một bước tiến vào trong đường đi khúc khuỷu đầy nếp uốn đều là mới mẻ.

Hiển nhiên càng liếʍ càng uớt, vậy mà thân thể chủ nhân lại khẩu thị tâm phi, kêu to một tiếng: "Ngừng lại, tôi từ bỏ, đồ dê xồm chết tiệt, đồ đê tiện. . . Dừng lại cho tôi —— "

Ngừng? Thiếu niên đang vui sướиɠ nào biết ngừng là vật gì, hắn uống thêm một ngụm nước xuân mà cô run rẩy tiết ra, giống như uống một thứ rượu ngon, mãnh liệt đến mức muốn nổ tung, sướиɠ hơn cả lên tiên, nhất thời máu huyết ngược dòng, đại não phấn khởi.

"Đại tiểu thư đừng ngừng." Hắn ngẩng đầu nhìn cô, tay nắm bờ mông sung mãn của cô, vỗ xuống một cái, mông tuyết gợn sóng, lung la lung lay dưới đáy mắt hắn: "Mắng một tiếng tôi sẽ đét một cái."

Thiếu niên mặt mày sắc bén, mũi cao thẳng, không kém lúc thường, chỉ là trên chóp mũi với trên hai mảnh môi hơi mỏng, là một mảnh bóng hồng phơn phớt, sáng lóng lánh, tất cả đều là vệt nước ướt đẫm, nhìn vô cùng chói mắt.

"Anh quá đáng ——!"

Chống lại ánh mắt hắn, hai mắt Thư Yểu như bị kim đâm, cuống quít trốn tránh, vội vàng mắng hắn một tiếng thật không biết xấu hổ!

"Bốp!" Lại là một chưởng, không nhẹ không nặng, đủ để in xuống vết hằn đỏ rực.

"Không dám nhìn tôi —— đại tiểu thư chỉ dám mở miệng nói chuyện?" Lạnh lùng cười nhạo khiến cho Thư Yểu tức giận quay đầu lại.

Đúng lúc nhìn lông mày ngọn núi của Lý Hành nhảy lên, ở trước mặt cô, thè một đoạn lưỡi hồng non, chậm chạp liếʍ qua cánh môi, liếʍ hết dịch nước ướŧ áŧ đó.

Đó là. . . Nước chảy ra từ dưới người cô—— bị đầu lưỡi hắn cuốn lấy, nuốt vào trong miệng, Thư Yểu thấy mà hai mắt ngây dại, tại sao có thể có người như hắn vậy, quá không biết xấu hổ!

Cô vô thức nuốt nước miếng, miệng đắng lưỡi khô, đều do Lý Hành! Chán ghét đến chết!

Lý Hành cười, lộ ra đầy răng nanh, thở dài một tiếng: "Đại tiểu thư thực là đủ vị."

"Anh câm miệng —— "

Lời này vừa ra, cô mắc cỡ gần chết, đại não như bị điện giật qua, đỏ ửng từ mặt tản ra từng điểm đến ngực, cả người cô như tôm luộc vét lên từ Hải Cảng, nấu qua một nước, đỏ ửng một màu, giống như một luồng ráng chiều tươi đẹp, uốn lượn phập phồng, rơi vào giữa dàn ngọc.

Ai nhìn mà không là hai mắt chăm chăm, đi không được đường, xưng một câu "Mỹ nhân sao đẹp thế" .

Từ trên xuống dưới như là một bông hồng Wickywood đang đung đưa nở rộ, đỏ đỏ trắng trắng, phấn hồng nõn nà, thật sự xinh đẹp.

Lý Hành lại cúi đầu xuống, dùng hai ngón tay đẩy cánh hoa xấu hổ ra, bóp lấy đài hoa đang ẩn mình ở bên trong ngượng ngùng không dám gặp người.

"Không. . . Đừng mà, anh chết đi! . . . Tôi gϊếŧ anh, ngừng lại cho tôi. . ." Cô thút thít nấc nghẹn kêu ngừng, nhưng cô càng khóc, hắn lạnh lẽo vui vẻ, càng cười, hưng phấn đến dây thần kinh nhảy thẳng.

"Đại tiểu thư thật ngây thơ, há có chuyện em nói ngừng là có thể ngừng."

Ngón tay Lý Hành qua lại xoa nắn giữa khe thịt trắng nõn ướŧ áŧ kia, tay của hắn như một thanh đao che dấu sự sắc bén, luôn luôn mài dũa dưới lớp vỏ, chỉ đợi một khắc ra khỏi vỏ này, nhất định sẽ kiến huyết phong hầu (gặp máu là chết), gϊếŧ cô không còn mảnh giáp, lúc giơ ngón tay lên vuốt ve, dồn ép cô quân lính tan rã, liên tục rên la, hắn cười: "Đại tiểu thư trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ tôi, không bằng dùng cái này, không cần em mời, tôi tự tay dâng lên."

Dứt lời hắn tháo dây lưng, cởϊ qυầи tây, hai đường nhân ngư lượn xuống eo bụng, chui vào trong rừng cây rậm rạp, đồ lót góc bẹt bao bọc một bọc căng phồng.

Thấy mà Thư Yểu sửng sốt, trái tim đập chệch mấy nhịp, lại là một phen mặt đỏ cổ hồng, sau khi hiểu ra, thật đáng sợ, thật là dọa người, quái vật sinh ra từ đâu?

Hắn thản nhiên kéo nó ra, để lộ một con thú hoang hung dữ da thịt màu hồng mọc ra từ trong bóng tối, gân cốt đan xen vào nhau, nó đã sung huyết cứng ngắc, trước miệng chảy dãi, phun ra chất lỏng trong suốt.

Thư Yểu rồi mới từ trong đầu óc tê liệt của mình nhớ lại hai chữ sợ hãi viết như thế nào, đáy lòng ngoài sợ chỉ còn sợ, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô chống tay lui lại về phía sau, phô trương thanh thế quán triệt đến cùng: "Anh dám! Anh dám thực sự đυ.ng đến tôi, tôi nhất định gϊếŧ anh! Gϊếŧ cả nhà anh, ném anh xuống biển!"

Một chuỗi dài câu chữ vô cùng lo lắng như châu rơi khay ngọc, phút cuối cùng thêm... một câu: "Đừng cho là tôi không dám!"

Bàn tay hắn to rộng, dễ dàng bắt một đôi bắp chân nhỏ bé và yếu ớt của cô, hắn như dã thú ở ẩn, ngày thường ẩn dấu sắc nhọn, thời khắc săn bắn mới thi thố tài năng, bất luận cô chạy trước tám trăm dặm, một tay hạ xuống, đã bị kéo về.

Lý Hành cầm chặt dục căn dưới thân, phía dưới sự hoảng sợ nhìn chăm chú của cô, vuốt ve xoa nắn, ngẩng đầu lên, trên cổ là trái cổ gợi cảm hoạt động lên xuống, răng môi thở khẽ không thôi, hô hấp nặng nề, thò một tay, bắt lấy tay của cô: "Đại tiểu thư làm ra cho tôi, tôi tạm tha cho em, được không?"

Hắn giống như cười mà không phải cười, cô không lựa lời nói: "Anh nằm mơ đi! Đồ chết dẫm cặn bã, tôi còn lâu mới —— "