Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 74

Lời nói của ông nội Lục, làm cho mọi người bật cười, Thương Bạch Phụng cũng cười nói: "Đúng vậy, gần đây bệnh viện của con cũng xây thêm một tòa nhà cao tầng mới đây này! Bây giờ đã mở cửa cải cách, kinh tế cũng phát triển, mọi người nói tòa nhà trước kia không có gì dùng được, cần phải xây cái mới!"

Sơ Văn nghe xong, đương nhiên hiểu được, nếu thêm một năm nữa, cũng đến lúc trong nước phát triển cực nhanh, sải bước đi đến thời kì phát triển mạnh mẽ.

Hiện tại cô đã có danh tiếng ở nước ngoài, vừa lúc kiếm được rất nhiều ngoại hối, kiếm được tiền từ người nước ngoài, chờ về sau lại mở một cửa hàng đồ cổ, bán mấy món đã tích lũy được trong mấy năm nay, cứ như vậy mà kinh doanh, tài chính sẽ được tích lũy từ từ.

Dựa theo mấy món mình tích lũy được, cô chỉ cần sắp xếp một chút, tóm lại tiền sẽ kiếm nhanh hơn so với kiếp trước, có thể làm được nhiều việc hơn.

Ngay tại lúc đang nói đến khí thế ngất trời, Lục Kiến Thời ngồi bên cạnh vẫn không nói chuyện, anh ta cúi đầu ngồi ở kia, lâu lâu sẽ nhìn Sơ Văn một cái, tóc Sơ Văn dài mượt rũ lên trên vai, đeo một cái vòng cổ ngọc bích, nhìn rất là quý, bận trên người một chiếc váy trắng ngọc, được cắt may khéo léo, làm cho vòng eo mảnh khảnh hiện rõ ra, làn váy rất dài, từ eo cho đến dưới, mang hơi thở phương Tây rất đẹp, không giống như kiểu mặc váy của con gái trong nước.

Bây giờ đã qua bao lâu, cô đã trở nên sáng rực lóa mắt, vừa ưu nhã lại sang trọng, người khác không biết còn nghĩ cô là Hoa Kiều.

Anh ta mím môi, nhìn vợ của mình là Mạnh Hương Duyệt đang ngồi trong một góc, nhìn kiểu nào cũng thấy nhạt nhẽo.

Trước kia cảm thấy vợ mình như chim nhỏ nép vào người, lớn lên đẹp, hiện tại lại thấy rất quê mùa, có hương vị của người nhà quê, không cùng đẳng cấp với Sơ Vãn.

Lục Kiến Thời đang nghĩ đến nhập thần, có một ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.

Anh ta lập tức giật mình, nhìn lại, lại thấy là chú bảy của mình.

Ánh mắt Lục Thủ Nghiễm mang theo hàm ý cảnh cáo.

Lục Kiến Thời vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Sau trận phân tranh cao thấp qua ánh mắt vừa rồi, anh ta ít nhiều cũng cảm nhận được, anh ta cảm thấy có chút buồn cười, hơi mím môi nhìn xuống.

Sơ Văn: "Không cần, để xem ngày kia xem có xe hay không, nếu không chúng tôi đi đến nhà ga tỉnh đón anh"

Trong khi nói chuyện, Sơ Văn nhìn nhìn Lục Thủ Nghiễm, Lục Thủ Nghiễm trực tiếp nhận lấy điện thoại, thảo luận về hành trình tiếp theo với Dịch Thiết Sinh, sau khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, anh mới đưa lại điện thoại cho Sơ Văn.

Sơ Văn dặn dò lại anh ta vài lời rồi chào Dịch Thiết Sinh trước khi cúp máy.

Dịch Thiết Sinh đến đây vào đêm mùng một đầu năm mới, Lục Thủ Nghiễm đã đi thăm hơn chục hộ gia đình gặp khó khăn và chia buồn với gia đình các liệt sĩ, bận rộn đến mức tầm sau bốn giờ chiều, anh mới kịp vội vàng tìm một chiếc ô tô từ đơn vị làm việc, tự mình lái xe đến đón anh ta. Hai người trò chuyện suốt quãng đường, cuối cùng cũng về đến nhà vào buổi tối. Anh sắp xếp cho Dịch Thiết Sinh ở nhà khách của huyện, sau đó nấu một bữa ăn ở nhà, ba người họ cùng nhau ăn.

Bếp lò trong phòng nóng hầm hập, Lục Thủ Nghiễm còn uống một chút rượu với Dịch Thiết Sinh. Sau bữa tối, Dịch Thiết Sinh được đưa đến nhà khách và ổn định chỗ Ở.

Sơ Vãn với điều này tự nhiên rất hài lòng, cô nghĩ rằng trong lòng Lục Thủ Nghiễm vẫn còn một chút để ý, bởi vì anh thực sự khá bá đạo từ trong xương, tính tình không khoan nhượng, nói một là một, nói hai là hai.

Nhưng trong trường hợp của Dịch Thiết Sinh, anh đã làm mọi thứ thật chu đáo, mọi thứ đều thỏa đáng – tất nhiên, vốn dĩ đây cũng là vì anh.

Ngày hôm sau là ngày thứ hai của năm mới, Lục Thủ Nghiễm áo mũ chỉnh tề, lại đến thăm các cán bộ lão thành đã nghỉ hưu, nhân viên xí nghiệp, gửi điện chia buồn và quà an ủi, còn Sơ Văn thì đưa Dịch Thiết Sinh đến Qua Vương Trang.

Dịch Thiết Sinh mang theo một đôi xẻng Lạc Dương, xẻng Lạc Dương là do nhà họ Dịch tu sửa lại, đầu xẻng làm bằng thép, cán gỗ làm bằng gỗ bạch dương cứng chắc nhất như sắt, loại gỗ này cho dù có bị chặt bằng rìu cũng có thể bắn ra hắn tia lửa.

Hai người đạp xe phóng tới Qua Vương Trang, đúng dịp Tết Nguyên Đán, nơi này hoàn toàn vắng người, đúng lúc thuận tiện làm việc.

Dù sao cũng là tháng mười hai âm lịch của mùa đông, vào thời điểm lạnh nhất, tuyết lại rơi, mặt đất đóng băng, may mà Dịch Thiết Sinh có khả năng, ném đầu xẻng xuống, “bang” một tiếng, trong tích tắc đã tóm được sợi dây.

Anh ta lần lượt khoan mấy cái lỗ, nhưng thứ lộ ra vẫn là tầng hoàng thổ: "Lớp hoàng thổ này ước chừng sâu bảy tám mét, chúng ta nhất định phải khoan xuống"

Sơ Văn: “Vẫn có thể đánh sâu hơn nữa được sao?"

Dịch Thiết Sinh: "Được, anh thử xem sao"

Mặt đất cứng ngắc, khó xuống, đến giữa trưa, cuối cùng từ đầu xẻng cũng lấy được một ít đất.

Anh nhướng mày: "Vãn Vãn, nhìn này"

Sơ Văn cúi người nhìn kỹ: "Đây là hỗn hợp của đất đỏ cách thổ và đất hoàng thổ."

Dịch Thiết Sinh gật đầu: "Hẳn là không sai"

Anh ta ngẩng đầu nhìn phiến đất hoang vu: "Chính là ở chỗ này, phía dưới có cái gì đó"

Sơ Văn: "Mảnh đất này cũng là Qua Vương Trang của họ mà, nhưng tôi nghe người dân ở đây nói rằng lúa mì trồng ở đây chưa bao giờ phát triển tốt. Những nơi khác một năm thu hoạch ba lần, nhưng ở đây một năm chỉ có thể thu hoạch hai lần. Sợ lãng phí hạt lúa mì, vào mùa đông họ dứt khoát bỏ hoang không làm nữa."

Dịch Thiết Sinh dùng đầu ngón tay xoa xoa lớp đất màu đỏ, nói: "Chính là như vậy. Dưới lòng đất hẳn là có tường đá và gạch, chắc chắn chúng đã bị dụng cụ đập phá khi xây mộ. Đất dưới lòng đất quá cứng và nước không tốt, nên nó thấm nước không được, mùa màng cũng sẽ không phát triển tốt"

Sơ Văn mang theo một cái túi nhựa, cẩn thận thu dọn đất đỏ, sau đó nói: "Thử ở nơi khác nữa đi. Theo như số Vọng Thiên Hống, nghĩa trang này thực sự không nhỏ đâu."

Dịch Thiết Sinh: "Được."

Kết quả sau đó thật làm người phấn chấn, Dịch Thiết Sinh chia ra nhiều nơi, khoan xuống độ sâu hơn mười mét dưới lòng đất, lần này anh ta lấy được một ít đất ngũ hoa.

Anh nhíu mày: "Tình huống càng thêm phức tạp, anh cũng không cách nào phán đoán phía dưới xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng có chuyện"

Sơ Vãn cẩn thận ghi chép và thu dọn các mẫu đất: "Công việc của chúng ta đến đây là đủ rồi. Tiếp theo, chúng ta cần thông báo cho Cục Di tích Văn hóa, xem bọn họ làm đi."

Sau khi về đến nhà, Lục Thủ Nghiễm vẫn chưa quay lại, Sơ Văn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho người cố vấn của mình Nhạc Kỳ Châu trước, thăm hỏi về Tết Nguyên đán trước, sau đó đề cập đến khám phá của mình.

Nhạc Kỳ Châu lắng nghe: "Sao em không nói sớm hơn?"

Sau khi hỏi cặn kẽ tình hình, ông ta tự nhiên hài lòng, đầu tiên giải thích phân tích của mình, sau đó nói: "Em nên thông báo cho trung tâm văn hóa địa phương trước"

Sơ Văn cũng nghĩ vậy nên đi ăn tối với Dịch Thiết Sinh trước, sau bữa tối, lúc chạng vạng, Lục Thủ Nghiễm cuối cùng cũng về.

Bởi vì Harmay đến Trung Quốc kiếm một món đồ sứ hời, chỉ sợ anh ta sẽ tình hữu độc chung đối với đồ sứ Trung Quốc, nếu như anh ta muốn món đồ sứ này thì cô hoàn toàn không thể phản kháng được. Huống hồ, món đồ sứ này có phải là thủ bút của ông cố nội hay không thì cô cũng không xác định được.