Lục Thủ Nghiễm nhìn ra tâm tư của cô, giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, an ủi.
Sơ Văn: “Kỳ thực cũng không phải nhất định mua được, thực sự không được thì thôi"
Mặc dù bây giờ cô có 500 vạn USD, nhưng vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, cô sẽ không tiêu quá nhiều tiền chỉ vì một món đồ có chút tình cảm.
Cô không phải Harmay, Harmay kiếm lời được một khoản tiền lớn, anh ta ném ra 3- 500 vạn USD thì cũng không cần nháy mắt Mà 10 vạn đã là giá cao nhất cô có thể đưa ra.
Lúc này, khi thấy mọi người bắt đầu đấu giá tranh chữ, cảnh tượng được đẩy lên cao, có mấy người đưa ra cái giá cao gấp giá gốc mấy trăm lần, đương nhiên cũng có người không quan tâm, dù sao thì đây cũng là cảnh tượng chung của các buổi đấu giá.
Nhưng mà Sơ Vãn lại cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, cô phát hiện Harmay vẫn chưa ra tay, người này tới đây làm gì? Lúc này vừa vặn được nghỉ ngơi 10 phút, Sơ Văn cho Lục Thủ Nghiễm một ánh mắt, hai người lập tức ra ngoài.
Sau khi đi đến một chỗ thanh tịnh ở hành lang, Sơ Văn thấp giọng nói: “Em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề."
Lục Thủ Nghiễm: “Sao?"
Sơ Văn: “Tại sao Harmay đến đây, một cuộc đấu gia của sòng bạc có thể kinh động đến anh ta, hơn nữa hai giờ cạnh tranh, căn bản là anh ta không có ra tay"
Harmay luôn luôn ngang ngược càn rỡ, lại thích việc lớn hám công to, một người như vậy làm sao lại không nhìn trúng món đồ nào trong hai tiếng, nói trắng ra là vì khoe khoang tài lực phía dưới, anh ta cũng cần phải ra tay với một món đồ.
Lục Thủ Nghiễm nghe lời này, cười nhìn cô: “Em quá lo lắng cho món đồ sứ kia cho nên vừa rồi không chú ý đến"
Nhãn tình Sơ Văn sáng lên, nhìn anh.
Lúc này Lục Thủ Nghiễm mới dùng tiếng Trung nói nhỏ: “Em cũng thấy đấy, ở đây có đủ loại đồ, cái gì cũng có."
Sơ Văn: “Anh phát hiện cái gì?"
Cô nghĩ tới rất nhanh: “Là chiếc thuyền kia?"
Lục Thủ Nghiễm cười gật đầu: “Đúng, cuối cùng em cũng nhớ đến"
Chính xác là Sơ Vãn đã thấy qua chiếc thuyền kia, nhưng mà khi đó chỉ là khẽ quét qua, bây giờ chiến trận khiến cô nhớ lại hết thảy một lần nữa: “Lúc đầu chiếc thuyền kia ở Indonesia, tại cảng Pago Pago bị toà án cảnh sát nước Mỹ giữ lại, sau đó chiếc thuyền này được tiến hành đấu giá kín, nhưng mà thân phận người trúng thầu cùng người mua đều được giữ bí mật.
Không nghĩ tới, một chiếc thuyền như vậy cũng được thế chấp, còn luân lạc tới buổi đấu giá đánh cược của Las vegas.
Lục Thủ Nghiễm: “Sở dĩ anh lưu ý đến là vì trước kia anh đã xem qua một phần tài liệu"
Anh hơi trầm ngâm một chút, có chút hàm súc nói: “Căn cứ vào văn kiện pháp luật của Liên Bang Manhattan, một công ty con của công ty Indonesia đã lợi dụng việc xuất khẩu than từ Triều Tiên cho người mua nước ngoài để nhập khẩu máy móc vào Triều Tiên.
Sơ Văn nghe xong, liền hiểu ra: “Có thể trên chiếc thuyền này có kỹ thuật cao cấp gì đó, Harmay muốn lấy được thuật sao?"
Lục Thủ Nghiễm: “Có lẽ là vậy Thời điểm nói chuyện như vậy, mắt hai người nhìn nhau ở giữa, đều hiểu ý tứ của đối phương.
Nếu như có thể đem chiếc thuyền này về tay thì rất tốt.
Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt thôi.
Bọn họ biết, bằng số tiền ở trong tay Sơ Văn thì họ không thể ăn thức ăn ở miệng cọp như Las Vegas này, đầy là điều gần như không có khả năng.
Lục Thủ Nghiễm nói: “Cho nên bây giờ Harmay không có tâm tư giành đồ sứ với chúng ta Sơ Vãn gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến thôi."
Quả nhiên, lúc bắt đầu đến trận tiếp theo, Harmay vẫn không tham dự như cũ mặc cho mọi người cạnh tranh, chỉ yên tĩnh kiên nhẫn chờ lấy.
Lúc này, cuối cùng đã tới chiếc đĩa vàng Thanh Hoa có hình Phúc Thọ Vân Long, lần lượt có hai người cạnh tranh, nhưng mà rõ ràng trên sân không có nhiệt độ gì, Lúc bắt đầu Sơ Văn không tham dự, về sau mới để cho Lục Kiến Thần bắt đầu giơ bảng.
Lục Kiến Thần rõ ràng cũng bị Sơ Vãn rót chó một chút kỹ xảo đấu giá, cho nên khi giá cả giá cả lên đến tám ngàn USD, anh ấy tiến lên một bước, trực tiếp nâng giá cao tới 1 vạn USD. 1 vạn USD vừa ra, những người khác đều cảm thấy sửng sốt.
Dù sao cách tấm thủy tinh cường lực, ai cũng không thấy rõ tình huống bên trong, nếu như là đồ sứ phổ thông mà nói, 1 vạn USD đã không rẻ.
Đương nhiên mấu chốt vẫn là ở đây không có nhiều người hiểu đồ sứ Trung Quốc, đây đúng là cách cửa lớn với bọn họ.
Cô thậm chí còn suy nghĩ miên man, hai lần gần đây nhìn thấy anh hút thuốc, anh hút thuốc loại gì, có ngon không?
Cuối cùng, tiếng nói của Lục Thủ Nghiễm vang lên một lần nữa ở trong điện thoại: “Vãn Vãn, chờ cháu quay về, chú có chuyện muốn nói với cháu"
Sơ Văn: “Chú bảy muốn nói với cháu chuyện gì?"
Lục Thủ Nghiễm: “Nói chuyện vấn đề cá nhân của cháu"
Sơ Văn: “Vấn đề cá nhân?"
Cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Cô biết cô và Lục Kiến Thời tùy tiện ly hôn, đây chắc chắn là chuyện lớn với nhà họ Lục, bất kể là nhìn vào tình hình kinh tế của nhà họ Lục hay của cô, hay là dựa vào bản di chúc trước đây của ông cụ Lục, nhà họ Lục đều cần một chút thời gian tiếp nhận.
Mà ở trong lúc đó chắc chắn sẽ có người tới nói chuyện cùng cô về vấn đề này.
Nhưng mà cô vẫn cho là nhân vật sẽ là Phùng Lộ Hi, hoặc bác gái hai bác gái tư, tóm lại sẽ là một trưởng bối là phụ nữ.
Dù sao thì cô cũng không ngờ đến người đó lại là Lục Thủ Nghiễm.
Bây giờ Lục Thủ Nghiễm đã như mặt trời ban trưa, tại nhà họ Lục, thế hệ trước đã muốn lui đi, những người cùng tuổi với Lục Thủ Nghiễm cũng không có vị thế như Lục Thủ Nghiễm hôm nay, cho nên bây giờ Lục Thủ Nghiễm được coi là nhân vật quan trọng trong nhà họ Lục, là tộc trưởng tinh thần.
Nhưng dù cho như thế, cô cũng không cho rằng Lục Thủ Nghiễm sẽ đàm luận vấn đề gì đó với một vãn bối như Cô.
Sơ Văn cũng liền nghĩ đến rất nhanh về những chuyện gần đây của Lục Thủ Nghiễm, có lẽ đó là một loại sách lượng để lôi kéo.
Còn về việc đằng sau sách lược này có ý gì thì cũng khó mà nói.
Cô lại nghĩ tới việc bản thân mình nói muốn ly hôn, Lục Thủ Nghiễm biểu thị sẽ làm chủ cho cô, nhưng sau đó lại đi công tác đi họp, bây giờ nghĩ lại, đúng là càng khó mà nói.
Có thể là anh không hi vọng mình rời khỏi nhà họ Lục, không hi vọng cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục, nếu không thì nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến các vấn đề khác và danh tiếng của nhà họ Lục, với anh mà nói thì chuyện đó cũng cô phụ là mong chờ của ông cụ Lục.
Sơ Văn nghĩ đến những chuyện này trong chốc lát.
Lúc này, cô nghe được Lục Thủ Nghiễm nói: “Chờ cháu quay về thì nói.
Sơ Vãn yên lặng, lại hỏi: “Chú bảy, cháu muốn nói một chuyện."
Lục Thủ Nghiễm: “Hả?"
Sơ Vãn: “Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, cũng đã ba mươi tuổi, đúng là cháu cũng cần cân nhắc đến chuyện lớn trong đời rồi."
Không nghe ra bất cứ sự thay đổi nào trong lời nói của Lục Thủ Nghiễm: “Cháu nói tiếp đi."
Sơ Văn cười nói: “Cháu bị cháu trai của chú làm trễ nãi lâu như vậy, ngay cả một đứa con cũng không có, cháu phải cân nhắc sinh một đứa con"