Sơ Văn: “Anh muốn bàn bạc với em, cho nên xét theo nguyện vọng của anh, là ở lại vùng khác nhỉ."
Nếu về Bắc Kinh thì không cần phải bàn bạc rồi.
Điều này khiến Sơ Vãn có chút xúc động, nhưng mà xúc động trôi qua, cô nói: “Dù sao thì đây cũng là chuyện bình thường, anh là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, hoặc có lẽ là co được dãn được, đối với anh mà nói thì chuyện này cũng không tính là truyện gì, cho nên em có chút xúc động, nhưng cũng không phải vô cùng xúc động"
Lục Thủ Nghiễm nói: “Đúng là không có gì, thật ra trưởng bối có thể khiến anh khó xử, đối với anh mà nói, đây là chuyện mà anh cầu còn không được.
Lúc đầu Sơ Văn không hiểu nhưng về sau thì cô bừng tỉnh.
Trước đó Lục Thủ Nghiễm là trưởng bối, cho dù là ông cố nội của cô hay là ông cụ Lục, thì trước khi bọn họ lâm chung, Lục Thủ Nghiễm cũng được xem là người có tương lai nhất, tất nhiên sẽ nhận được lời giao phó, loại giao phó này đã ép buộc anh ở trong thân phận trưởng bối.
Nếu anh cùng Sơ Vãn có tình cảm dây dưa, Sơ Vãn chỉ gọi một câu chú bảy thì có thể đẩy lùi anh bằng một cách dễ dàng.
Anh có thể vượt mọi chông gai, có thể chiến thiên đấu, nhưng lại không thể chém đứt sự gò bó của trưởng bối, không thể bước qua khoảng cách của đời này.
Sơ Vãn là huyết mạch duy nhất của nhà họ Sơ, là con cháu của nhà họ Sơ có ơn với nhà học Lục, là người con gái còn sót lại của nhà học Sơ, đã không còn người nào của nhà họ Sơ có thể làm chủ cho cô.
Lúc này, người cầm quyền của nhà họ Lục xuống tay với cô, đó chính là ức hϊếp một cô nhi, là bội bạc, là chà đạp luân lí làm người.
Vô luận có như thế nào, Lục Thủ Nghiễm và chút tình cảm này của anh đã đóng đinh anh ở trên đỉnh nhục nhã.
Nhưng mà bây giờ nhà họ Sơ đã có thêm một Đao Hạc Hề, còn là trưởng bối của Sơ Vãn, bây giờ cũng không còn giống lúc trước.
Dù Đạo Hạc Hề còn trẻ, dù đã ra khỏi đời thứ ba, thì anh cũng vẫn được coi là trưởng bối.
Nhà họ Sơ đã có trưởng bối thì anh cũng có cơ hội, có thể giảm bớt sự kiêu ngạo, khom lưng cầu hôn, thật quang minh chính đại.
Sơ Vãn hiểu rõ đạo lý đó, ánh mắt có chút ý vị sâu xa, cô dò xét Lục Thủ Nghiễm, thở dài: “Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển, nếu anh muốn tính kế em thì chắc chắn em không phải đối thủ của anh.
Lục Thủ Nghiễm hơi nghiêng người, ánh mắt mang vẻ không còn cách nào khác: “Nói cái gì đó, anh cũng không giấu diếm em chuyện gì."
Sơ Vãn hiếu kỳ: “Lúc đó anh nhìn thấy Hạc Hề, anh còn cố tình làm khó người ta..."
Nói đến đây, cô đột nhiên cười lên, cười không nín nổi.
Lúc trước anh bày sắc mặt trưởng bối ra với Đạo Hạc Hề, về sau Đao Hạc Hề lại lấy thân phận chú họ làm khó anh!
Nhân quả báo ứng!
Lục Thủ Nghiễm nhớ tới những chuyện này, vẻ mặt cũng có chút cổ quái: “Lúc đó anh đã điều tra vụ án kia, anh chỉ biết là anh ấy và H.F có liên quan, đề phòng anh ấy, không nghĩ tới đằng sau còn có tình huống này."
Sớm biết có hôm nay thì lúc trước anh sẽ không làm như thế.
Lục Thủ Nghiễm nhìn cô cười, nhéo ngón tay cô trừng phạt: “Đừng cười, chuẩn bị bắt tay vào làm việc thôi.
Sơ Văn: “Chuyện gì?"
Lục Thủ Nghiễm nhìn về phía dòng người đang đi xe đạp, thử thăm dò nói: “Cùng anh về nhà chứ sao?"
Sơ Văn: “Đến nhà anh sao?"
Lục Thủ Nghiễm giải thích nói: “Có anh, có chú họ ở những phương diện khác, bọn anh có thể sắp xếp ổn thỏa, em chỉ cần đợi làm cô dâu là được, nhưng mà nếu em về nhà anh thì em cũng phải đối mặt với người nhà của anh"
Sơ Văn nghe vậy thì đột nhiên trong lòng cô mất hứng: “Em ly hôn, cảm thấy mình bắt đầu với một cuộc sống mới, cuối cùng vẫn phải ở với mấy người kia.."
Đột nhiên cảm thấy không có ý gì.
Lục Thủ Nghiễm thấy vậy thì vội vàng dỗ dành: “Đúng là những người kia, nhưng mà em nghĩ xem, hiện tại, thân phận của em đã khác, tất nhiên là sẽ không giống lúc trước, có đúng không?"
Sơ Văn suy nghĩ một chút về việc này, càng ngày càng cảm thấy kỳ quái: “Thế nhưng vẫn có chút kỳ quái?"
Lục Thủ Nghiễm an ủi: “Dù sao thì chúng ta muốn kết hôn thì vẫn sẽ kết hôn, bọn họ cảm thấy kỳ quái thì đó là chuyện của bọn họ, chúng ta quan tâm đến bọn họ làm gì?"
Sơ Văn cũng thấy đúng: “Cũng đúng, người phải lúng túng cũng là bọn họ! Hơn nữa."
Cô đột nhiên nghĩ đến: “Vậy sau này mấy người Kiến Chiêu Kiến Thần chẳng phải sẽ gọi em là thím sao?"
Lúc trước cô là em dâu của bọn họ, bây giờ đột nhiên tăng thân phận sao?
Lục Thủ Nghiễm cười nhìn cô: “Đúng vậy.
Sơ Văn miễn cưỡng nói: “Vậy cũng được... Nhưng mà chúng ta nói việc này như thế nào?"
Lục Thủ Nghiễm: “Em không cần phải để ý đến, anh chỉ nói đến việc lúc đó bọn họ sẽ phản ứng như thế nào thì chúng ta cũng không cần phải để ý đến."
Sau khi Sơ Văn xuống xe, ông nội Lục vui mừng kéo tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó hỏi Lục Thủ Nghiễm: "Vãn Vãn của ba sao ốm vậy, ốm hơn trước rất nhiều, con không ăn được sao?"
Lục Thủ Nghiễm nghe, cười nói: "Ba, không phải bây giờ trở về để bồi bổ trở lại sao?"
Ông nội Lục nghe lời này, cũng kinh ngạc: "Tên nhóc này, con cũng có ngày ăn nói mềm mỏng vậy sao!"
Lúc này mấy đứa nhỏ cũng đi ra, nhìn thấy Lục Thủ Nghiễm và Sơ Vãn, một đám chạy đến chào đón, vậy mà cũng có Lục Kiến Thời. Gần đây Tân Cương không yên ổn, Kiều Tú Quân sợ con trai của mình sẽ có nguy hiểm, liền nhanh chóng cầu xin ông bà nội, ông nội Lục thấy vậy, cũng kêu anh ta trở về.
Dù sao anh ta cũng là cháu trai ruột, cũng sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với anh ta.
Sơ Vãn được đưa vào phòng khách, Lục Thủ Nghiễm lấy đồ ăn vặt ra chia cho mấy đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ đương nhiên rất vui, nhận lấy rồi đi ra ngoài chơi, để người lớn ở trong phòng nói chuyện.
Sau khi ông nội Lục xót cho Sơ Văn xong, đã bắt đầu nói hai đứa nhỏ Mộng Cẩm và Hi Đồng, ông ấy rất nhớ hai đứa nhỏ, cũng rất ngóng trông con trở về, nhưng cũng lo lắng Lục Kiến Thần không đáng tin cậy: "Đứa nhỏ này, có thể trông trẻ nhỏ được không vậy? Đừng làm cho cháu nội của ba phải chịu ủy khuất!"
Cả nhà nghe xong đều bật cười, đúng thật là Lục Kiến Thần không đáng tin cậy.
Nói đến đây, đương nhiên cũng nhắc đến mấy chuyện mà Sơ Văn đã gặp phải ở nước ngoài, ông nội Lục đã nghe hết, cũng cảm thấy vui mừng, trong niềm hạnh phúc cũng có chút cảm khái, cảm khái con đã lớn, có tương lai, thân già này cũng yên tâm.
Bây giờ trong nhà có đầy đủ anh em, chị em dâu, cháu trai, cháu gái, cả gia đình, nam ngồi một bàn, nữ ngồi một bàn, mấy anh em Lục Thủ Kiệm, Lục Thủ Tín và Lục Thủ Nghiễm thảo luận đủ loại chuyện trong nước, đừng thấy mới hơn nửa năm, trong nước bây giờ đã phát triển rất nhanh, cũng có rất nhiều chuyện lớn xảy ra, gần đây vấn đề thương mại quốc tế cũng rất tốt.
Ông nội Lục vui vẻ nói: "Đừng nói đâu xa, chỉ cần nhìn Bắc Kinh bây giờ, đến đâu cũng thấy nhà lầu! Mấy ngày hôm trước ba đi qua đường đông, ba nhìn lên, sao lại xa lạ thế này, tài xế phải nói ba mới biết được, được xây lại rất khác."