Được Hời Chú Ruột Của Chồng Cũ

Chương 60

Sơ Văn thấy cảnh này, cũng cảm thấy không tệ, đời trước chồng Hồ Tuệ Vân trọng nam khinh nữ, cô ấy sống không tốt, bây giờ xem ra, đời này có thể thoát khỏi rồi.

Cô còn thuận tiện hẹn Nhϊếp Nam Khuê ăn bữa cơm, tám chuyện.

Khiến Sơ Vãn bất ngờ là, Nhϊếp Nam Khuê định đến Mỹ, nói là muốn đến cậy nhờ bác anh.

Sơ Văn vừa nghe, lập tức nhìn anh ta.

Nhϊếp Nam Khuê cảm nhận được, nhướng mày nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi hoàn toàn không có tin tức của bác ba."

Bác cả của Nhϊếp Nam Khuê đi Mỹ từ trước giải phóng, bác hai ở lại trong nước bây giờ đang làm việc ở Viện bảo tàng, bác ba chính là Nhϊếp Ngọc Thư năm đó mất tích trong vụ án Citibank, anh ta vừa nhắc tới đi Mỹ nương nhờ bác cả, Sơ Văn khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.

Nhϊếp Nam Khuê nhẹ giọng giải thích: “Bác cả vẫn luôn kinh doanh tiệm đồ cổ ở Washington, bây giờ làm ăn cũng tốt, có tầm bảy tám chi nhánh, bây giờ bác lớn tuổi rồi, bận đến không xoay xở nổi, con cái cũng không làm trong ngành này, bác muốn tôi đến giúp đỡ."

Sơ Vãn nghe lời này, giật mình, đột nhiên hiểu rõ.

Đời trước cô tiếp xúc với Nhϊếp Nam Khuê đã là khá muộn rồi, khi đó anh ta luôn mang khẩu trang đeo kính, nghe nói mặt hơi biến dạng.

Cô cũng không biết chi tiết, nhưng hình như có liên quan đến những trải nghiệm ở Mỹ.

Hôm nay Nhϊếp Nam Khuê đi Mỹ, có thể chính là nguyên do đời trước bị hủy hoại nhan sắc?

Sơ Văn suy nghĩ một hồi: “Anh rất muốn đi sao?"

Nhϊếp Nam Khuê: “Cũng không phải không đi không được, nhưng bác cả rất hy vọng tôi đến, mà tôi, dù sao ít nhiều cũng muốn ra ngoài đi lại, mở mang kiến thức"

Sơ Văn: “Vậy cũng được.

Cô do dự một lát, vẫn nói: “Nhϊếp Nam Khuê, rời nhà ra ngoài, suy cho cùng thì nước Mỹ không giống Trung Quốc, bên đó ai cũng có thể dùng súng, chúng ta kinh doanh đồ cổ, lại dẫn đến mua bán thị phi, tự anh phải cẩn thận"

Nhϊếp Nam Khuê nghe rồi, hơi hoảng, nhìn về phía Sơ Vãn, cười: “Sao cô đột nhiên quan tâm tới tôi vậy? Thật không giống cô."

Sơ Văn: “Không phải do tôi đến Mỹ rồi sao, cảm thấy rời nhà ra ngoài không dễ dàng mà, bên kia quốc gia di dân, tình hình rất phức tạp, người cũng chạy trốn tán loạn khắp nơi, không giống trong nước.

Nhϊếp Nam Khuê im lặng, gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận."

Sơ Vãn: “Người yêu tôi có người bạn, ở Bộ ngoại giao, hình như bây giờ đúng lúc đang ở bên kia, tôi tìm thử cách thức liên hệ đối phương, anh có thể lưu lại, có chuyện gì, tìm đại sứ quán nước chúng ta.

Nhϊếp Nam Khuê cười: “Được."

Sơ Văn liên hệ với bạn Lục Thủ Nghiễm, đối phương cũng rất quan tâm, nói bây giờ du học sinh và người làm thuê Trung quốc ra nước ngoài rất nhiều, về mặt an toàn quả thật là vấn đề rất lớn, nếu như có chuyện gì có thể liên hệ Đại sứ quán bất kì lúc nào, họ chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ mọi người giải quyết vấn đề.

Sơ Văn thấy đối phương hiền lành thân thiện, tự nhiên cảm kích, lại liên hệ Nhϊếp Nam Khuê, lúc này mới thôi.

Thật ra thì vẫn có chút lo lắng cho Nhϊếp Nam Khuê, nhưng dựa vào tình bạn giữa cô và Nhϊếp Nam Khuê, chuyện bây giờ cô làm đã là thân thiết với người chỉ quen biết sơ rồi.

Hơn nữa tình huống cụ thể mà anh ta xảy ra chuyện mình cũng không biết, bây giờ chỉ có thể hy vọng tự anh ta chú ý giữ gìn hơn thôi.

Mà lúc này, xẻng Lưu Tứ do Sơ Vãn sắp xếp vội vàng tới, Sơ Văn tưởng là đào được mảnh vỡ, ai biết sau khi anh ta tới, nói khu đường Bình An còn chưa động thổ, phải chờ vân vân.

Trên thực tế thì Sơ Vãn thậm chí còn sợ bọn họ sẽ bội ước, vì vậy đã đặt cọc tám trăm nhân dân tệ trước và yêu cầu ông lão viết một tờ giấy.

Sau đó, Sơ Văn ngay lập tức quay trở lại nhà khách, lấy tiền và đưa cho họ, việc giao hàng diễn ra suôn sẻ.

Có thể thấy rằng khuôn mặt của người đàn ông gầy gò đang đỏ bừng vì phấn khích và đôi mắt đang phát sáng của ông lão.

Cô cầm lấy hai cái thau ngựa đồng rồi rời đi luôn, lúc đi còn đưa thêm một chiếc xe ba bánh, để chiếc xe ba bánh đi loanh quanh một lúc với ông chủ, cô trở lại nhà khách, ném chiếc giả sang một bên, tự mình chở chiếc thật rồi đổi sang một nhà khách khác, thế là cô yên tâm.

Cô mua bàn chải và các loại dụng cụ, cọ đi cọ lại con ngựa đồng thau, bụi bẩn dày đặc đến mức bẩn không thể tả, khó trách hai người đó không coi trọng cái thau ngựa đồng bẩn thỉu này.

Cô lau chùi nó cả buổi chiều, và cuối cùng lộ ra bộ mặt thật của con ngựa đồng thay.

Con ngựa đồng mộc mạc trang nghiêm, cân đối hoàn hảo, sống động như thật, bắp thịt vạm vỡ, có thể coi là một kiệt tác trong số những con ngựa bằng đồng của nhà Hán.

Sau khi lấy được thau ngựa đồng của nhà Hán, cô rất hài lòng và cô không muốn đi chợ bán đồ cũ nữa nữa.

Bây giờ thân phận của cô đã khác trước, trước đây cô có thể tùy tiện chạy khắp nơi để nhặt nhạnh, nhưng bây giờ cô ít nhiều đã nổi tiếng và được lên báo, lần này về bảo tàng Hồ Nam, chắc chắn sẽ có phỏng vấn trên truyền hình gì đó, nếu bị nhận ra thì rốt cuộc sẽ không thích hợp.

Vì vậy, cô thay một chiếc áo khoác len và một chiếc khăn quàng cổ mới, khiến bản thân như một khách du lịch bình thường, muốn đi dạo cửa hàng di vật văn hoá chính quy ở đây, sau đó đến bảo tàng xem trước.

Dù sao chỗ đựng vò rượu của Thiên Toàn của bảo tàng Hồ Nam vừa vặn diễn ra vào ngày hôm sau, vì vậy cô có thể đến đó vào tối ngày mai.

Đi sớm quá cũng chán, còn phải nghe khen chê, kiểu giao tiếp giữa người với người vô nghĩa như vậy thật sự quá mệt mỏi.

Cô đến Bảo tàng Hồ Nam ngay lập tức, bảo tàng có một bộ sưu tập phong phú ở đây, chẳng hạn như giá ba chân vuông có hoa văn khuôn mặt người Đại Hoà, quần áo đơn sợi trơn, tranh lụa hình chữ T, phu nhân Tân Truy cho dù kiếp trước đã từng nhìn thấy, kiếp này lại thấy tiếp thì cùng thường thấy và thường nhận.

Buổi trưa ăn một tô hủ tiếu bên đường, sau đó ghé vào cửa hàng di vật văn hoá, cửa hàng di vật văn hoá ở đây những năm đầu là cửa hàng đồ cổ, sau chuyển thành cửa hàng di vật văn hoá thuộc doanh nghiệp nhà nước, giống như các cửa hàng di vật văn hoá khác, nó từng có quyền xuất khẩu di vật văn hoá, từng rất thịnh vượng nhưng rõ ràng đã sa sút trong những năm gần đây, cửa trước cũng khá vắng vẻ.

Sơ Văn đi vào và đi dạo một vòng, cửa hàng có rất nhiều loại, bao gồm đồ sứ, vàng và đá, cô cũng nhìn thấy một số đồ chạm khắc gỗ tinh xảo của nhà Minh và nhà Thanh, tranh thêu chữ thập, tất cả đều là đặc trưng di vật văn hoá của Hồ Nam.

Cô nhanh chóng mua một tác phẩm khắc gỗ "Ma Cô và bức vẽ Ma Thu" được sơn mài từ thời nhà Tống.

Mua được bức khắc gỗ này, sau khi thanh toán hóa đơn, cô đặt nó sang một bên trước, sau đó đi xem đồ sứ bên cạnh.

Sau khi xem xét một lúc, cũng không thấy bất cứ thứ gì đặc biệt thích nên chỉ có thể dừng lại.

Cô mang theo bản khắc gỗ của mình và đang định rời đi thì thấy một người đàn ông mặc bộ quần áo dài màu xanh cổ điển của Trung Quốc, cầu xin trước cửa: "Cô nhìn xem, đây là hàng thật, nó là hàng thật, từ thời nhà Thanh, nó là của ông nội tôi truyền lại, tại sao không thể tính năm mươi tệ? Tại sao mấy người không cho tôi nhiều hơn?"